Hàn Thiên Ký

Chương 265: vô hồi nhai.



Vô hồi nhai là một bình đài đá ở gần đỉnh ngọn đại bi sơn, một trong những ngọn núi cao nhất tại đông hoa thần lĩnh, đại bi sơn cao chín ngàn trượng, xuyên qua ba tầng mây trắng, người đứng dưới đất không cách nào nhìn thấy đỉnh núi.

Người trên đỉnh núi thì cũng chẳng dám ở lâu, bởi lẽ đại bi sơn chính là chổ sinh trưởng của bách lý thảo quả, thức ăn yêu thích của tuyết sơn biên bức, một loại yêu thú sống theo bầy đàng cực kỳ nguy hiễm.

Tuyết sơn biên bức trưởng thành thực lực chẳng vượt quá ngũ cấp yêu thú, nhưng chúng sống theo bầy, mỗi bầy tuyết sơn biên bức như thế đều có từ hàng ngàn đến hàng vạn con.

Bọn chúng một khi đã chiếm cứ sơn động hoặc ngọn núi nào, liền không có sinh linh khác dám tiếp cận đến, tuyết sơn biên bức có cánh rộng gần một trượng, với khả năng phi hành chuyển hướng còn nhanh hơn yêu cầm, có móng vuốt và răn nanh sắt nhọn, vài chiếc lên đến gần một thước.

Ngoài ăn thảo quả trên núi, tuyết sơn biên bức còn săn giết các loài yêu thú khác để hút máu hoặc ăn thịt, một đầu linh tê nặng vạn cân, quăng vào giửa bầy tuyết sơn biên bức, lúc rơi xuống đến mặt đất, thứ còn lại chỉ là một nắm xương khô.

Nơi tuyết sơn biên bức cư trú, dù cường giả võ hoàng cũng không dám phá rối, mà đại bi sơn chính là nơi tập hợp đàn tuyết sơn biên bức lớn nhất cả đông hoa thần lĩnh, số lượng lên đến hơn năm vạn đầu, trong đó có những cá thể đầu đàn, thực lực đạt đến lục cấp, thất cấp yêu thú.

ở đại bi sơn, tuyết sơn biên bức chính là thế lực không thể chạm vào, tu sĩ phi hành ở trên đỉnh núi này, căn bản là khiêu khích đến tuyết sơn biên bức, chắc chắn sẽ bị chúng tấn công xé xác, hút máu, ăn thịt.

chọn một nơi hiễm địa thế này làm chỗ giao chiến, Vương Trụ quả thực không định cho Hàn Thiên hắn đường thoát đây mà, hôm nay đã là ngày thứ bảy kể từ lúc Hàn Thiên thu phục được thiên sơn phi ưng làm hộ sơn thần, thời điểm ứng chiến chính là ngày này.

Vậy nên trước đó ít lâu, đoàn người của đại ninh đế quốc đã sớm tụ tập tại côn bằng hạp cốc, sau đó khởi hành đến đại bi sơn, do từ chân núi đến đỉnh núi đều là nơi cư trú của tuyết sơn biên bức, để tránh chạm phải chúng, đám người Hàn Thiên chỉ có thể đi bộ.

Đại bi sơn cao gần vạn trượng, dù với tốc độ của đám người đại ninh đế quốc, leo đến đỉnh núi chổ có vô hồi nhai, cũng phải mất gần nửa canh giờ, còn cách vô hồi nhai hơn trăm trượng, đã có người của vạn kiến đế quốc chờ sẵn nghênh đón.

Hàn Thiên coi như là lần đầu nhìn thấy người của vạn kiến đế quốc, chỉ thấy đó lài hai thị vệ dáng người khá khôi vĩ, thân vận áo chẽn da, chỗ hai vai cùng bắp tay có may liền với hộ uyển kim loại để tăng sức phòng thủ, thị hai thị vệ nọ phần dưới vận quần dài vải thô bình thường, đầu đội nón sắt có sẵn mặt nạ trang trí rất hầm hố dữ tợn.

Phục sức của người ở vạn kiến nhìn qua khá giống người ở phù tang tại thế giới cũ của Hàn Thiên, vừa nhìn thấy đám người đại ninh đế quốc, hai thị vệ kia đã vòng tay chào hỏi theo lễ tiết thông thường ở đại thiên giới, sau đó liền nghiêm mặt nói.

-các vị đến rất đúng lúc, các vị trưởng lão cùng hoàng thái tử vạn kiến đế quốc đang chờ ngoài kia, hiện tại chúng ta sẽ đưa các vị đến đó.

Hai thị vệ nọ vừa dứt lời, liền nghiêm chỉnh xoay người đi thẳng, vạn kiến đế quốc binh lực chỉnh tề, kỷ cương nghiêm minh, tác phong của hai thị vệ vừa nãy rất chuẩn chính nền nếp, không giống binh lính đại ninh, thực lực càng cao càng ít chú ý đến tác phong.

Bất quá binh lực của mỗi nước đều có cái hay riêng, ở đại ninh tuy kỷ cương trong quân doanh không nghiêm chỉnh khắc khe bằng vạn kiến, thế nhưng để binh lính tự do tu luyện, tự do phát triển, sau đó sàng lọc thành các đội quân mạnh yếu khác nhau.

Kết quả khó tin là quân đội của đại ninh tuy không đông và kỷ luật bằng quân đội của vạn kiến, thế nhưng lực lượng tinh anh lúc nào cũng đông đảo hơn, đám người Hàn Thiên theo hai thị vệ nọ đi qua một độc đạo nhỏ sát vực núi.

Lúc đến cuối con đường, một bình đài đá lớn liền hiện ra ngay trước mắt, vô hồi nhai này hình thành rất kỳ lạ, cứ như đỉnh đại bi sơn đột nhiên bị chẻ làm hai, sau đó một bên bị gảy mất đoạn đỉnh ba ngàn trượng, trở thành một bình đài bằng phẳng, rộng hàng ngàn trượng vuông, bên còn lại vẫn đâm thẳng lên trời như một thanh kiếm, vừa nhọn vừa mỏng manh.

Vô hồi nhai sở dĩ gọi là vô hồi nhai, bởi vì người chỉ cần rơi xuống đây, mười phần hết chín là vong mạng không sai, phía dưới vô hồi nhai có vô số động khẩu là nơi ở của tuyết sơn biên bức, chỉ cần có người dám đi ngang qua, hoặc vô tình rơi ngang sơn động của chúng, hàng ngàn hàng vạn đầu tuyết sơn biên bức sẽ giống như lệ quỷ đòi mạng, lao ra xâu xé con mồi.

Vô hồi nhai rộng rãi vừa đủ, khắp nơi đều có tuyết sơn biên bức sinh sống, sơ xảy một chút liền mất mạng, đây quả thực là một chốn lý tưởng để hẹn sinh tử chiến, đến đây ứng chiến, dù ngươi thua cuộc muốn chạy, e là cũng khó chạy thoát.

Đám người đại ninh đến trước vô hồi nhai, liền phát hiện một đoàn hơn trăm người đã ở đây từ trước, đám người kia phần lớn đều là quân nhân, phục trang tương tự hai thị vệ dẫn đường, ai ai cũng đều có thực lực ngang võ tông cảnh giới, tuy nhiên tất cả đều đạt mức trung tầng đến đỉnh phong, không giống như bên đại ninh, thực lực của người trong đoàn chỉ loanh quanh mức võ tông sơ tầng.

Vạn kiến đế quốc đem những quân binh này đến đây, khả năng là muốn thị uy sức mạnh, xo với lực lượng vạn kiến đế quốc mang đến, đại ninh đế quốc có phần thua sút, bất quá bên đây lại hơn được một vị võ vương, thành thử xét đến cùng thì võ lực của hai phe đều tương đương nhau.

Từ xa người của hai đại đế quốc đã nhìn thấy nhau, không giống như người ta tưởng tượng, đại ninh cùng vạn kiến hai quốc gia này đối địch đã lâu, người của họ lúc gặp nhau, hẵn sẽ trao cho nhau bộ dáng thù hằng tiêu cực, nhưng sự thực thì ngược lại, đoàn người của hai đại đế quốc này gặp nhau, ngoài sự nghi kỵ và dè dặt đến từ hai phía, còn lại đều chẳng có mâu thuẫn nào phát sinh nữa cả.

Trong hai đoàn người, tất nhiên võ hoàng cường giả chính là người có tiếng nói nhất, võ hoàng cường giả phía đại ninh là một trung niên dáng người cao gầy, thân vận trường bào lam sắc, dung mạo võ hoàng này còn khá trẻ, khoảng ngoài bốn mươi một chút, tuy không thể nhìn ra thực lực, nhưng có vẻ ông ta là một võ giả.

hai võ vương đi theo ông ta nhìn qua đều giống người tầm ba mươi đổ lại, một người là nam, dáng khá thấp lùn, một người là nữ, dung mạo cũng không có gì quá nổi bậc, hai võ vương này người nam là một võ giả, người nữ thì là một ma pháp sư, cả hai hợp cùng vị võ hoàng kia, đều là trưởng lão đi ra từ khách khanh điện, được huyền minh đế chỉ định đi theo áp trận cho Hàn Thiên, để đảm bảo tính công khai minh bạch của trận chiến.

về phần người có thực lực ngang võ hoàng bên phía vạn kiến đế quốc, Hàn Thiên vừa nhìn qua liền đoán được, người đó chắc chắn là đại hán vận tướng quân phục, thân hình cao hơn sáu thước, cực kỳ hùng tráng khôi vĩ đi đầu, tu vi của ông ta Hàn Thiên hắn hiện tại không nhìn ra được, nhưng hắn loáng thoáng thấy trên tầng mây, cứ thi thoảng lại có một đầu yêu thú thân hình khổng lồ bay qua bay lại, có thể thuần phục được yêu thú có kích thước khổng lồ bậc này, người đó chỉ có thể là đại hán vận tướng quân phục kia.

Đại hán nọ khả năng chính là một kỵ sĩ thực lực tương đương võ hoàng cường giả không sai, theo sau ông ta là một nữ nhân tuổi chừng tam tuần, thân hình cực kỳ thon thả rắn rỏi, nữ nhân nọ tóc dài ngang lưng, được buộc lại đơn giản bằng một cọng gân thú, cách vận y phục của nữ nhân này làm Hàn Thiên nhớ đến Chu Hân.

Áo vải thun quấn ngang ngực, vai đeo hộ giáp nhưng lại để hở eo, thân dưới vận quần vải bó sát cắt ống ngắn đến gần bắp chân, thân hình quyến rũ rắn rỏi như một đầu kỵ mã hoang dại, quyến rũ, tuy rất cuốn hút và khiến người ta muốn thuần hóa, thế nhưng lại không có dũng khí và đảm lược đến gần.

Nữ nhân nọ có thể là một luyện thể giả, nhìn dáng đứng hơi thấp về phía sau một chút, khả năng nàng ta chỉ có thực lực ngang võ vương, là người theo phò trợ đại hán đứng trước mặt, trừ hai cường giả thực lực chí cao bên phe vạn kiến, những nhân tố còn lại bên họ đều không quá nổi bật…trừ một kẻ duy nhất, lúc này đang đứng quay lưng nhìn ra những áng mây xa xăm vô định, hướng vô hồi nhai.

Hai đoàn người dừng lại cách nhau khoảng một trượng, trừ thủ lĩnh hai bên, trong đoàn không một ai dám ho he nửa lời, hai bên vừa chạm mặt, đại hán vận tướng quân phục phía vạn kiến đã cao giọng lên tiếng.

-Thái Văn Hàn Thủy, mấy trăm năm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?, không ngờ kẻ dẫn đoàn phía đại ninh lại là ngươi cơ đấy, vì ước chiến của đám hậu bối, hoàng đế đại ninh lại cữ ngươi xuất động, xem ra đại ninh rất xem trọng Hàn Thiên kia thì phải.

Phía này Hàn Thủy võ hoàng khóe môi liền thoáng cười đạm mạt đáp.

-hoàng thái tử của vạn kiến đích thân hạ chiến thư, đại ninh chúng ta tất nhiên không thể xem nhẹ rồi, xo với một hậu bối xuất chúng ở đại ninh ta, hoàng thái tử vạn kiến nói thế nào cũng có phân lượng hơn đôi chút.

-phân lượng đến mức thống soái hắc vũ kỳ Liệt Thần, người nắm trong tay binh đoàn tinh nhuệ nhất vạn kiến đế quốc cũng chịu xuất động, một lão già về hưu như ta thì có gì đáng nói đâu chứ?.

Liệt Thần sau khi nghe Thái Văn Hàn Thủy nhắc đến Vương Trụ, khóe môi liền cong lên một đường nói.

-vạn kiến ta không giống đại ninh các ngươi, quân vương vạn kiến, muốn ngồi lên ngai vị đều phải trãi qua sinh tử tẩy lễ, nếu trong quá trình đó lỡ may mất mạng, đấy cũng là vì số kiếp người này chưa đến, không có cơ duyên nắm lấy hoàng quyền.

-quân vương vạn kiến ngàn năm mới xuất hiện một người, người được chọn tuyệt không phải kẻ vô năng chỉ biết trị quốc an dân, quân vương của vạn kiến nhất quyết phải có hùng tài đại lược, có khả năng bình thiên hạ.

Đám người đại ninh vừa nghe lời này, liền biết Liệt Thần đang đá xéo việc đại ninh cứ năm mươi năm lại chọn tân vương một lần, người tài không thể trị vì lâu, mà người kém cũng có cơ hội lên hoàng vị, hoàng đế suốt ngày chỉ loay hoay xử lý chuyện trong nước, biên ải náo loạn, các quận tùy ý quản lý sự vụ của mình, căn bản là không có sức bành trướng, trở thành đế quốc có thể mưu thiên hạ.

Bất quá Thái Văn Hàn Thủy cũng chẳng phải lão già quanh năm chỉ rong ruỗi trong sân vườn, sống mấy ngàn năm, lão tất nhiên không phải phường dễ bị lời lẽ của đối phương áp chế, trước câu cạnh khóe của Liệt Thần, Thái Văn Hàn Thủy môi khẽ cười đầy ý tứ đáp.

-người không thể cầu hoàn mỹ, trên đời có người giỏi trị quốc, tất có người giỏi đánh trận, quân vương đại ninh chỉ cần có thể trị quốc an dân, mưu lượt chính sự, chuyện ra quân đánh trận, tất có tướng lĩnh tài ba xuất hành, quân vương vạn kiến văn võ toàn tài, mưu lượt trị quốc liệu có dám xưng là đệ nhất?, võ lực có dám xưng là đệ nhất?.

-nếu hai thứ đó đều không phải đệ nhất, có tài trị quốc cũng chẳng thể khiến dân chúng an cư, khống chế giặc phỉ nội loạn, có chí lớn võ cường thì cũng chẳng thể xưng bá thiên hạ, thần châu cương thổ, màu mỡ đa tài đa bảo, vạn kiến bao nhiêu năm nay đã đủ võ lực chưởng khống được bao nhiêu tấc đất vậy?.

Chỉ hai câu nói, Thái Văn Hàn Thủy đã phản biện đúng trọng tâm của vấn đề, Liệt Thần nói quân vương vạn kiến văn thành võ đức, nhưng văn không đứng nhất, võ không đứng nhất, thế thì có bằng một nước sở hữu người có tài trị quốc như Lưu Mộ, cùng người có võ lực hùng cường như Hàn Thiên thủ hộ hay không?.

Mấy lý lẽ này Liệt Thần căn bản không thể phủ quyết được, bất quá thân là người dẫn binh một nước, ông ta cũng không thể để mất khí thế nói.

-có phải đệ nhất hay không, chưa thử làm sao biết?, ngày hôm nay hai nước đưa người đến đây, chẳng phải để hơn thua một trận cho phân định trắng đen hay sao?, Hàn Thủy ngươi có vẻ rất tự tin đấu võ thắng được vạn kiến ta nhỉ?.

-thế kẻ mà ngươi tự hào đâu rồi?, Hàn Thiên tiểu bối đấy, hắn hiện đang ở đâu?.

Khí tức của Hàn Thiên thực chất cũng chẳng nổi trội gì, hòa cùng những học viên khác của lý khố đại học viện, liền gần như tan vào đám đông, cộng thêm phía trước có khí tức của võ hoàng võ vương che chắn, Liệt Thần không thể dò la ra hắn cũng là chuyện thường tình.

Bất quá thống soái phe đối thủ đã nhắc đến tên mình, Hàn Thiên không thể không ra mặt, hắn chậm rãi tách khỏi đoàn người phía sau, chậm rãi bước lên trước nói.

-vãn bối Hàn Thiên, hôm nay đến phó ước.

Liệt Thần đánh mắt quan sát Hàn Thiên một hồi, nét bình phẩm trong đáy mắt ngày càng đậm, lát sau hắn chợt cười ha hả nói.

-còn trẻ như thế đã đạt thần thông kỳ, thực lực cũng không tệ, bất quá nhìn ngươi da trắng mày ngài, quả thực thích hợp làm việc trong tửu lầu kỹ viện hơn là làm tướng đánh trận đấy.

Lời miệt thị của Liệt Thần đã làm toàn thể người của đại ninh động nộ, Hàn Thiên là đại diện cho cả đại ninh ứng chiến trận này, Liệt Thần chỉ nhìn vẻ ngoài tuấn tú khôi ngô của hắn, liền miệt thị hắn thực lực chưa tới, chỉ đáng làm nam tử phục vụ ở mấy nơi thấp hèn như tửu lầu kỹ viện để hút khách, mấy lời này thực sự khiến những con dân đại ninh ở đây không thể không phẫn nộ.

Bất quá nhân vật chính là Hàn Thiên thì không có nét gì gọi là tức giận cả, khóe môi chỉ cười khẽ một tiếng, hắn không lạnh không nhạt nói.

-ta quả thực chẳng phải đại tướng hay dũng sĩ gì, chỉ là một thảo dân bình phàm mở y quán mưu sinh, hoàng thái tử vạn kiến muốn hẹn sinh tử chiến với ta, thắng thì cũng không quá bất ngờ, thảo dân như ta mất mạng cũng đành, nhưng nếu ta lỡ may ta thắng rồi, mạng của hoàng thái tử không còn, đấy chẳng phải là một tổn thất rất lớn cho vạn kiến đế quốc hay sao?, lúc ấy thiên hạ sẽ nói hoàng thái tử vạn kiến đế quốc thế mà không thắng nổi một thảo dân, chỉ xứng làm việc ở tửu quán kỷ viện của đại ninh, sự tình này e là không đẹp lắm a.

Hàn Thiên chỉ nói mấy lời rất nhẹ nhàng, thế nhưng từng câu từng chữ như muốn xoáy sâu vào tâm cảnh của người vạn kiến, đúng vậy, nếu hoàng thái tử của bọn họ thua một tiểu tử vô danh, mặt mũi của Vạn Kiến đế quốc sẽ để ở đâu?.

Mà nếu là kẻ có chút thủ đoạn, liền có thể biết Vương Trụ xưa kia từng bại trong tay Hàn Thiên, dù khi đó Hàn Thiên có người hỗ trợ, nhưng vết nhơ ấy vẫn là một cái gì đó khó phai mờ, trong lòng những người vạn kiến biết chuyện, cơ mặt Vương Liệt thoáng giật nảy mấy lần, hắn còn chưa nói gì, bóng lưng khôi vĩ giữa vô hồi nhai đã quay người lại.

Vẫn dáng vóc ấy, vẫn dung mạo ngời ngời đầy bá khí cuồng ngạo ấy, bất quá sau một năm, đáy mắt hắn đã có thêm ít thâm trầm nội liễm, vừa quay người lại, ánh mắt ấy đã xoáy sâu vào Hàn Thiên như muốn xuyên qua người hắn, bằng giọng điệu trầm hùng vang vang, kẻ kia chợt cất lời.

-tên tiểu tử ngươi vẫn miệng lưỡi không xương như thế nhỉ?, bất quá lần này không có ai giúp được ngươi nữa?, ngươi nghĩ bản thân có mấy phần rời khỏi vô hồi nhai này toàn thây?.

Khóe môi Hàn Thiên lại khẽ nhếch lên, tên khốn ấy vẫn trịch thượng như thế, luôn chẳng xem ai ra gì, bất quá Hàn Thiên hắn đã dám đến đây, tất không sợ đối thủ mạnh, bằng giọng bình ổn, Hàn Thiên hắn chậm rãi nói.

-Liêu Kiến…à không, Vương Trụ ngươi thích dấy động can qua, ta dù không xem việc phải lấy mạng ngươi là mục tiêu lớn gì trong đời, nhưng sự bình yên của con dân đại ninh, không thể bị kẻ như ngươi phá hủy, thế nên hôm nay dù không muốn, ta vẫn đến đây để dạy thêm cho ngươi một bài học về sự khiêm nhường biết đủ.

Mặt Vương Trụ lúc trắng lúc xanh, dù một năm qua đã tôi luyện tâm cảnh trở nên bình ổn hơn hẵn, nhưng hễ đứng trước mặt tên đối thủ đáng ghét năm nào, hắn vẫn không nhịn được mà mất bình tĩnh, cứ lập tức muốn xông lên xé xác kẻ đó ngay lập tức vậy, khẽ hít sâu vài hơi để trấn định tâm cảnh, Vương Trụ lạnh giọng nói.

-lần này giao chiến, thứ ta muốn làm nhất chính là xé rách cái miệng đáng khinh của ngươi, cắt lưỡi ngươi treo ở trước cổng nhà, để ngày ngày ra vào ta đều nhớ, trên đời khó có kẻ khiến ta khinh bỉ hơn ngươi được.

Trước mấy câu ngoan thoại vô vị của Vương Trụ, Hàn Thiên chỉ cười khổ lắc lắc đầu nói.

-ta cũng mong ngươi có thể làm được điều đó, bất quá ta cảm thấy ngươi dường như chưa đủ sức thực hiện ý đồ của mình đâu!.

— QUẢNG CÁO —