Hái Trăng

Chương 44: 44




Vân Ly chụp ảnh lại rồi đút ví đựng thẻ vào trong túi, sau đó khởi động xe, chạy loanh quanh mấy vòng ở khu chung cư.

Lần đầu tiên lái xe có kích cỡ như này, cảm giác nhấn ga hoàn toàn khác với những lần cô lái xe trước đây.
Vân Ly chưa nhìn biển số xe, nhưng chỉ dựa vào mấy phút lái thử vừa rồi cũng biết chiếc xe này thuộc hàng đắt tiền tầm trung.
Cô vẫn luôn cảm thấy hoàn cảnh gia đình nhà Phó Thức Tắc không tệ, nhưng Hạ Tung Thanh đã từng nói qua, ba mẹ anh đều là giáo sư trường đại học Bách khoa Tây Phục.

Phán đoán của cô về hoàn cảnh gia đình nhà anh vẫn luôn bị hạn chế bởi suy nghĩ phần tử trí thức thì nghèo khó.
Cô vừa mới vào nhà thì đã nhận được tin nhắn đến Nghi Hà của Phó Thức Tắc.
Vân Ly cắt tấm ảnh ở ví đựng thẻ chỉ còn lại chân dung, sau đó gửi cho Phó Thức Tắc: [Người này trông có vẻ đẹp.]
Phó Thức Tắc: [Ừ.]
Cô tự gửi ảnh của mình: [Người này thì sao?]
Khi Phó Thức Tắc nhận được tin nhắn thì có thể tưởng tượng ra dáng vẻ biết rõ còn cố hỏi của người ở đầu bên kia, trong ảnh, cô ôm một chồng sách bị rớt xuống một nửa, hơi ngửa đầu cười với ống kính.

Anh lưu ảnh vào máy, gửi hai chữ: [Xinh đẹp.]
Chưa nói được mấy câu với anh, Vân Ly đã nhận được một lời mời kết bạn, ảnh đại diện là tranh sơn dầu vẽ phong cảnh núi biển, người đó có tên là Doãn Dục Trình.
Trực giác của cô chính là – Vân Dã lại gây chuyện rồi.
Sau khi chấp nhận, Vân Ly nhìn chằm chằm vào giao diện nói chuyện của hai người, chìm vào trạng thái rối rắm xem cô có nên chào hỏi hay không, chào hỏi thì có nghĩa là phải trò chuyện tiếp…
Doãn Dục Trình không cho cô cơ hội: [Hi Vân Ly.

Tôi là Doãn Dục Trình.

Hai ngày nay, Vân Y nhận được tấm thiệp thứ năm của em trai em rồi.]
Đồng thời, anh ta còn gửi một tấm ảnh, là một phần nội dung của tấm thiệp: [Kỳ nghỉ đông này, Vân Dã sẽ tới Nam Vu thăm chị của cậu ấy, đến lúc đó, cậu ấy sẽ làm người đại diện cho lớp A15 bọn tớ gặp mặt cậu ^^]
Anh ta còn tiện thể nói ra chút đánh giá: [Em trai em tán gái giỏi quá nhỉ.]
[Hơi hơi hâm mộ.]
“...”
Vân Ly cạn lời, lần trước bọn họ cùng nhau lên án chuyện Doãn Dục Trình xem trộm bưu thiếp, Vân Dã còn dám viết thẳng lên bưu thiếp một cách trắng trợn là sẽ tới Nam Vu tìm Doãn Vân Y.
Cô khá lo lắng về đầu óc của Vân Dã.
Đầu óc này thì yêu thế nào được.
Doãn Dục Trình đi thẳng vào vấn đề: [Trước khi bọn nó gặp mặt, có tiện tìm thời gian gặp mặt nói chuyện một chút không? Gần đây tôi không ở Nam Vu, lúc nào về tôi sẽ nói cho em biết.]
Điều này nghe có vẻ không cho Vân Ly có cơ hội từ chối.
Dù sao con heo nhà bọn họ đang muốn ủn cải trắng nhà người ta mà.
Vân Ly thở dài, đáp lại một chữ “được”.

Cô bấm quay lại giao diện WeChat, Phó Thức Tắc chưa gửi tin nhắn mới cho cô.

Buổi chiều, khi đi học, trong lúc vô tình hay cố ý Vân Ly cầm điện thoại lên rất nhiều lần, nhưng cũng không nhìn thấy tin nhắn của anh.
Cuộc sống cũng không thể nói là không phong phú, giờ học của cô cũng không phải là giờ học tẻ nhạt, trái lại, hình vẽ công thức còn rất phức tạp.

Sau khi học xong, cô còn phải đi mua thức ăn để nấu cơm, buổi tối còn phải làm bài tập, còn có mấy video chưa cắt ghép xong.
Vân Ly sắp xếp kín mít cả ngày.
Chỉ có điều, nhìn thời gian nói chuyện lần cuối trên giao diện trò chuyện dừng lại ở mấy tiếng trước sẽ khiến cô có cảm giác mất mát kiểu hai bên có cũng được mà không có cũng không sao.
Cô muốn chiếm giữ thế giới của anh.
Vân Ly quyết tâm gửi đi một biểu tượng cảm xúc không có ý nghĩa đặc biệt gì, ba con gấu có màu sắc khác nhau đang đứng ngay ngắn thành hai hàng, biểu cảm ngốc nghếch.
Phó Thức Tắc không trả lời, một tiếng sau, cô lại gửi một biểu tượng cảm xúc nữa, vẫn là ba con gấu ngốc nghếch, nhưng đã đổi chỗ.
Một lát sau, di động rung lên.
[Đang họp.]
Khi nóng lòng muốn nhận được tin nhắn của anh, Vân Ly thường hay gửi biểu tượng cảm xúc cho Phó Thức Tắc, đó đều do cô sưu tầm ở trên mạng.

Phó Thức Tắc rảnh thì sẽ trả lời lại cho cô mấy chữ.
Sau khi học xong tiết buổi chiều, về đến nhà trọ, Vân Ly chủ động gọi video qua.

Chưa được mấy giây, Phó Thức Tắc đã nghe máy, khuôn mặt của anh xuất hiện trong màn hình, hình nền nhìn giống phòng khách sạn.

Anh đẩy hộp cơm đã bóc một nửa ra.
Vừa mới quay lại khách sạn sau khi xong việc, anh có chút uể oải, nhưng vẫn tập trung nhìn vào màn hình.
“Anh ăn tối muộn thế.” Vân Ly biết dạ dày của anh không tốt nên đề nghị: “Sau khi anh về Nam Vu, bọn mình có thể cùng ăn tối với nhau.”
Phó Thức Tắc: “Ừ.

Bao giờ?”
Vân Ly nghĩ một lát: “Nếu như em rảnh thì có thể làm cho anh ăn.”
“Nếu như anh bằng lòng, em có thể làm hằng ngày.” Nói xong, dường như cô cảm thấy mình quá chủ động, nói như thể muốn vớt vát lại chút thể diện: “Mặc dù như vậy thì em hơi thiệt thòi, nhưng anh là người yêu của em mà.”
“Thế nên, anh thấy có được không?”
Phó Thức Tắc kiên nhẫn nghe hết những lời cô nói, vẻ mặt này của cô như thể đang bàn bạc về bí mật quốc gia với anh.

Anh đặt điện thoại di động lên rìa bồn rửa tay, nhàn hạ đáp lại một tiếng: “Ừ.”
Như vậy, hai người có thể gặp nhau mỗi ngày.

Cũng rất tốt.
Phó Thức Tắc rửa sạch tay, quay lại bàn, đưa di động ra hơi xa một chút, để màn hình có thể chứa cả hộp cơm bên dưới.

Anh bóc túi đựng, chậm rãi ăn cơm, tầm mắt không quay lại màn hình nữa.
Vẻ mặt thư giãn của anh khiến cho Vân Ly không dè dặt như vậy nữa.

Cô kể chuyện hôm nay Đường Lâm nói Phó Chính Sơ đoạt giải nhất trong trận thi đấu, hỏi một cách tự nhiên: “Thể lực của anh thế nào?”
“…”
Một lúc lâu sau, Phó Thức Tắc mới nói: “Em đừng lo.”
Người trong màn hình nhìn camera bằng đôi mắt ngây thơ trong sáng, dường như hoàn toàn không nhận ra câu hỏi này còn có ý nghĩa khác.

Phó Thức Tắc bật cười, mở hộp canh ra, nhướng mày nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu xuống.
Như thể rất bất đắc dĩ với cô.
Chỉ giao tiếp bằng mấy ánh mắt, mà tim của Vân Ly lại tăng tốc đập nhanh hơn.

Cô di chuyển lên trên giường, úp mặt vào gối, hỏi anh: “Hôm nay bạn ngồi cùng bàn của em nhìn thấy anh, còn khen anh đẹp trai với em.

Lần sau em có thể trực tiếp nói với cô ấy anh là người yêu của em không?”
Phó Thức Tắc ngẩng đầu lên, dùng khăn giấy lau khóe môi: “Nếu không thì sao?” Anh không động đũa nữa, tựa lưng vào ghế, hỏi: “Là bạn chắc?”
Đối diện với ánh mắt của anh, trong đầu Vân Ly hiện lên hôm từ homestay về, anh cũng không kiêng dè sự có mặt của Từ Thanh Tống và Phó Chính Sơ.

Nói một cách chính xác, Phó Thức Tắc chưa từng để ý tới ánh mắt của những người khác.
Hình như là cô quá cẩn thận từ lời nói đến việc làm.
“Bạn cũng được.” Anh bình tĩnh tự hỏi tự đáp: “Em muốn nói gì thì nói, không cần lo cho anh.”
Đợi anh ăn cơm xong thì đã là nửa tiếng sau.

Vân Ly lướt xem trạm E, hot search đang phát lại cảnh những dãy núi phủ trắng tuyết ở ngoại ô Nam Vu vào những năm trước.

Cô xem rất lâu, dù sao cô cũng là người phía Nam chính gốc chưa nhìn thấy tuyết bao giờ.
Phó Thức Tắc đứng dậy thu dọn đồ, Vân Ly nhìn thấy áo sơ mi trắng của anh nhét vào trong quần tây, quần áo rộng thùng thình và thùng đựng quần áo đong đưa ở trước màn hình, dường như có thể nhìn thấy vòng eo bên trong.
“…”
Giọng anh truyền đến: “Hai ngày nữa Nam Vu sẽ có tuyết rơi.”

Vân Ly lấy lại tinh thần, mặt anh đã trở lại màn hình, anh giải thích: “Đi vứt rác.”
Anh biến mất khỏi màn hình trong chốc lát ngắn ngủi.
Cô bật di động nhìn lướt qua, mấy ngày nữa Nam Vu sẽ nghênh đón một trận tuyết lớn.

Vân Ly chưa nhìn thấy tuyết bao giờ, thế nên cô kích động một lúc lâu bởi tin tức này.

Sau khi Phó Thức Tắc ngồi trở lại, cô nói một lúc lâu với Phó Thức Tắc xem đến lúc đó sẽ quay video có chủ đề nội dung như thế nào.

Anh không hiểu chuyện làm video cho lắm, nhưng vẫn yên tĩnh nhìn chăm chú vào camera, nghe rất nghiêm túc.
“Nhưng lại có một vấn đề.”
Phó Thức Tắc nghiêng đầu: “Cái gì?”
Cô nói tới một chuyện chẳng liên quan gì tới việc làm video: “Tần suất nói chuyện phiếm của chúng ta có vẻ thấp quá.”
“...”
Phó Thức Tắc nhìn cô mấy lần.
Có vẻ như Vân Ly chỉ đột nhiên nhớ ra rồi chuyển qua những lời này, chủ đề nhoáng cái đã chuyển sang chuyện của Vân Dã, từ việc tặng quà rồi đến việc muốn tới Nam Vu vào kỳ nghỉ đông này.

Cô đã hơi trở lại dáng vẻ nói liến thoắng khi ở trước mặt Vân Dã.
Thỉnh thoảng Phó Thức Tắc lại đáp lại hai câu, anh không làm chuyện gì khác, chỉ cúi xuống nghe cô nói.
Vân Ly cũng không phát hiện mình đã nói bao nhiêu, chỉ bực bội cười nói: “Cảm giác em như công cụ của Vân Dã ấy.

Nó trắng trợn như vậy, không sợ dọa mấy cô gái khác chạy mất sao.”
Vừa nói ra khỏi miệng, Phó Thức Tắc đã liếc cô một cái.
Vân Ly chậm lụt phát hiện ra, cách theo đuổi này của Vân Dã chẳng khác cô là mấy, thậm chí… cô còn thẳng thừng hơn thế, cô như thể đang nói bóng nói gió chính mình vậy.
Trong lúc Vân Ly đang nghĩ phải bênh bản thân như thế nào thì Phó Thức Tắc bỗng dưng nói: “Cậu ấy giống em.” Anh nghĩ một lát: “Chắc là con gái không nỡ từ chối đâu.”
“Mặc dù em trai em hơi gợi đòn một tí, nhưng vẫn rất đáng yêu.” Vân Ly lựa lời khen Vân Dã theo lời anh nói: “Nó còn chưa biết em yêu rồi, nếu biết thì có khi sẽ bắt em phát lì xì cho nó ấy.”
Phó Thức Tắc hơi nghiêng đầu đi.
“Cũng có thể sẽ xin anh.”
“...”
Lần trước Phó Thức Tắc ở Tây Phục đã may mắn trông thấy hình thức ở chung của hai chị em nhà này, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, anh còn lén nếm thử trái cấm, anh thuận miệng nói: “Lúc về, chuẩn bị giúp anh ít dâu tây nhé.”
Sau khi Vân Ly lên tiếng đáp lại, Phó Thức Tắc mới hỏi với vẻ như chỉ lơ đễnh mà thôi: “Tên của anh trai con bé là gì?”
Cô sửng sốt, nói đúng sự thật: “Doãn Dục Trình.”
“…”
Thấy anh đột nhiên im bặt, Vân Ly hỏi: “Em không thể gặp riêng những người con trai khác à?”
Anh nói lời trái với lương tâm mà mặt không đổi sắc: “Không sao.”
Sau đó, Vân Ly mới hiểu ra, những lời này có nghĩa là… không sao, có anh ở đó là được.
Hôm sau, Vân Ly đến công ty làm sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, qua mùa bận nhất thì có thể rảnh rỗi đến mốc meo.

Ngày nào cô cũng có thể nhìn thấy nhân viên kỳ cựu Tần Hải Phong ngồi đánh địa chủ ở chỗ làm.

Ở ngăn đựng đồ trong phòng nghỉ ngơi vẫn còn hạt cà phê mà Phó Thức Tắc mua, đã uống được nửa túi.

Vân Ly tự pha cho mình một cốc cà phê, mùi thơm nức mũi.
Mặc dù hàng nhập khẩu hơi đắng nhưng cô vẫn có thể nếm ra vị chocolate ở trong đó.
Là bởi vì cô nên mới chọn vị chocolate.

Cô không nhịn được nghĩ thế, có lẽ so với tưởng tượng của cô thì Phó Thức Tắc còn để ý tới cô sớm hơn nữa.
Nhàn rỗi ở chỗ làm chưa được bao lâu, Phương Ngữ Ninh đã sắp xếp để cô hỗ trợ cuộc phỏng vấn tuyển dụng trên mạng xã hội.

Là người sợ phỏng vấn dài hạn, phản ứng đầu tiên khi nhận được nhiệm vụ này của cô chính là cảm thấy trời đất tối tăm.

Vân Ly tập trung hầu hết tinh thần và sức lực vào chuyện học hành, sao biết phỏng vấn như thế nào.
Cô trở nên bận rộn, nhưng kì lạ là, cứ hơn một tiếng cô lại nhận được tin nhắn của Phó Thức Tắc.
Dậy rồi.
Đang ăn sáng.
Gặp người khác.
Ăn cơm trưa.
Có hẹn.
Về khách sạn.
Mỗi tin nhắn đều là mấy chữ ngắn gọn súc tích, nhưng lại thường xuyên hơn trước đây không chỉ gấp đôi.

Khi Vân Ly bận rộn thì chỉ có thể bớt thời giờ ra trả lời lại, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới tần suất gửi tin nhắn của anh.
Chuyện cô nhắc tới tối qua...!anh để ý tới lời cô nói, cho dù không hề biểu hiện ra ngoài.
Vân Ly không khỏi làm càn hơn chút nữa, chia sẻ bài hỏi đáp [“Vì sao bạn trai chưa bao giờ gửi biểu tượng cảm xúc cho tôi ở trên WeChat? Anh ấy đang giả vờ lạnh lùng ư?”] trên một nền tảng nào đó cho anh.

Sau khi tiện tay gửi đi, Phương Ngữ Ninh sai cô tới trung tâm trải nghiệm làm NPC.

Đúng lúc hôm nay có một nhóm học sinh cấp ba tới trung tâm trải nghiệm VR.
Cô vội vàng chạy tới nơi, một hai tiếng sau mới xem điện thoại.
Thanh thông báo nhắc nhở Phó Thức Tắc gửi lại một biểu tượng cảm xúc.
Có lẽ là xem bài hỏi đáp mà cô gửi, chứ trước đó, tin nhắn trả lời của Phó Thức Tắc chỉ toàn là chữ.

Lúc bấm mở ra xem, ngón tay Vân Ly khựng lại.
Là biểu tượng cảm xúc mà cô gửi nhầm lần trước, viết bốn chữ “làm vợ anh nhé”, giờ phút này, nắm tay đó đang chỉ về phía cô, khiến cho nhịp tim của cô đạt tới mức cao nhất.
Cô ấn nút tắt màn hình ở bên cạnh điện thoại, áp chặt điện thoại vào sát lồng ngực, không thể kiềm chế được tình cảm lan tràn khắp đáy lòng.