Hắc Liên

Chương 5



Ngoài trời đã sập tối, trên sân trường đã lên đèn, đối diện với lớp học của Chu Tĩnh Anh là sân bóng rổ. Dù đã tối nhưng vẫn còn mấy người mải mê chơi bóng. Chu Tĩnh Anh tan học lặng lẽ đeo cặp đi ra ngoài phòng học.

Bước xuống sân, cơn gió lạnh ngay lập tức ùa vào người cậu. Chu Tĩnh Anh co rúm người lại, hai tay cọ sát vào nhau cũng không tránh khỏi rét buốt. Hôm nay xảy ra chút vấn đề ở lớp học nên cậu muộn như vậy mới về.

Rảo bước chân nhanh hơn, Chu Tĩnh Anh không khỏi nghĩ ngợi.

Không biết Yến Thanh Hạm đã ăn cơm tối chưa? Ngày mai hắn đi học, không biết viện trưởng đã chuẩn bị đồ dùng cho hắn chưa?

Hàng loạt câu hỏi tràn ngập ra ngoài, Chu Tĩnh Anh càng lúc càng bước nhanh, gần như là chạy đi.

Ở đây lo lắng không bằng trực tiếp chạy về xem đệ đệ. Thời gian ở trường học đúng là đã chiếm hầu hết thời gian ở chung với hắn của cậu. Lúc trước Chu Tĩnh Anh chỉ hận không thể sống luôn ở trường học, nhưng hiện tại, hơn bao giờ, cậu lại chính là người mong được trở về nhất.

Thì ra cảm giác có người bản thân nguyện yêu thương cả đời lại vi diệu đến thế.

Khuôn miệng của Chu Tĩnh Anh lại cong lên, cậu cười ra tiếng.

Trước cổng viện, Chu Tĩnh Anh từ lối rẽ đối diện đã thấy được Yến Thanh Hạm đứng đợi mình.

Yến Thanh Hạm mặc một bộ quần áo đơn sắc, hắn nghiêm chỉnh đứng đó, ánh mắt chung thủy hướng về phía cậu, nhìn hắn mỏng manh lại vững chắc đến mức giống như ngàn cơn gió đông thổi đến cũng không khiến hay lung lay. Nhưng cũng trông đơn độc vô cùng...

Chu Tĩnh Anh vừa đau lòng vừa hạnh phúc. Cậu chạy đến, lao vào vòng tay nhỏ đã đợi cậu rất lâu, ôm chầm lấy hắn, sức nặng cơ thể khiến Yến Thanh Hạm hơi ngả ra sau.

"Lạnh không?"

Thấy hắn lắc lắc cái đầu nhỏ trên vai mình, Chu Tĩnh Anh phát ra tiếng cười:

"Cảm ơn Thanh Hạm đã đợi anh. Ca ca rất vui!"

Vòng tay hắn vô thức siết chặt hơn, cằm đặt lên vai Chu Tĩnh Anh cọ cọ vào cần cổ cậu, như chó con dính người, làm nũng nói:

"Vậy sau này mỗi ngày em đều đợi anh được không?"



Nghe hắn nói vậy, Chu Tĩnh Anh nắm chặt lấy vai hắn, đẩy ra khỏi cái ôm, cậu bất đắc dĩ cười:

"Nhưng sau này em còn phải đi học, còn có thời gian cùng người khác nữa... Ca ca không thể chiếm dụng thời gian của em."

Xoa đầu hắn một cái.

"Trời lạnh như thế, ca ca không nỡ để em đứng đợi."

Yến Thanh Hạm lập tức thay đổi vẻ mặt, đôi mắt hắn ươn ướt, bĩu môi nhìn Chu Tĩnh Anh, ra vẻ khổ tâm:

"Người khác? Em không dành thời gian cho người khác, em chỉ có ca ca. Anh sợ em lạnh thì em hứa sẽ chọn chỗ không lạnh đợi anh!"

Chu Tĩnh Anh cởi áo khoác ngoài của cậu bao lấy cơ thể thấp hơn mình một cái đầu, vỗ vỗ hai má vì lạnh mà đỏ ửng lên.

"Đừng giận. Chúng ta vào nhà trước."

Chu Tĩnh Anh định đưa hắn vào nhà, sau đó sẽ chậm rãi giảng giải cho người em cố chấp này, ôm ấp an ủi tâm hồn nhỏ của hắn.

Nhưng cậu đã quá coi nhẹ hắn.

"Ca ca không đồng ý thì em không vào!"

Mặt nhỏ đỏ lên thấy rõ. Đây là lần đầu tiên Yến Thanh Hạm nhõng nhẽo đòi hỏi điều mình muốn, ngày thường đều là hắn tự mình đến lấy, chỉ là lần này đối tượng là người hắn không dám động.

Trái tim Chu Tĩnh Anh hệt như bị ngâm trong mật, ngọt ngào đến lạ.

Hừm, đệ đệ nhà mình cũng biết làm nũng mè nhèo, ai nói hắn vô cảm chứ?

"Thôi được. Ngày mai cứ đợi anh ở trong thư viện, khi nào tan học sẽ đến đón bảo bối về nhà."

Chu Tĩnh Anh cười hề hề, bất đắc dĩ đồng ý. Yến Thanh Hạm không đợi được đã kéo cậu vào trong.

Hừ, ca ca đương nhiên phải đồng ý. Ai bảo cậu yêu thương hắn nhiều chứ?

Dường như ca ca rất thích bộ dáng ngu ngốc yếu ớt của hắn. Dáng vẻ tươi cười đó chưa từng xuất hiện khi hắn hành động như bình thường hắn vẫn hay làm.

Ha, ca ca quả thật có suy nghĩ rằng hắn vẫn là đứa trẻ con.

Mà là trẻ con, thì nên hoạt bát một chút, dễ thương một chút... Có phải không?

Yến Thanh Hạm ở ngoài đợi ca ca hắn tắm rửa nhếch mép cười. Ngón tay hắn gõ nhẹ trên bàn, bộ dáng lười biếng nhưng vô cùng có khí chất.

Ca ca cũng không khó đoán như hắn tưởng.

Chỉ cần quan sát một vài biểu hiện, hắn có thể cảm nhận được trạng thái của ca ca.

Vẫn là nên giám sát ca ca kĩ càng, ngộ nhỡ một lúc nào đó anh ấy lại bị "làm phiền". Những gì tốt đẹp nhất của ca ca, dành cho một mình hắn là đủ.



(Thật ra người làm phiền ca ca nhất là mi đó! -_-)

Đến khi hai người đã ngồi vào bàn học đã hơn tám giờ tối. Chu Tĩnh Anh tập trung làm bài của mình, Yến Thanh Hạm yên tĩnh nghiên cứu quyển sách hóa khó ai nuốt nổi.

Trong căn phòng chung quá ồn ào, những người chăm chỉ học tập đều sẽ lánh nạn mỗi tối ở phòng sách. Chu Tĩnh Anh chính là một trong số những vị khách quen thuộc nơi đây, nếu không phải ở trường, thì nhất định sẽ cắm rễ ở đây.

Yến Thanh Hạm cảm thấy so với nơi như địa ngục trần gian đó, phòng sách đương nhiên như thiên đường.

Tuy rằng không bằng nhà cũ, nhưng hắn không thể đòi hỏi hơn.

Những dụng cụ hóa học của hắn đều bị cha nhỏ ném hết, hiện tại chỉ có thể ngậm ngùi đọc sách, nghiền ngẫm lý thuyết. Đành đợi đến khi hắn đến trường, nhất định phải đến thăm phòng hóa học đầu tiên. Thói quen mỗi ngày trăm thí nghiệm đã ăn sâu vào máu, khiến hắn bứt rứt vô cùng.

May là có Chu Tĩnh Anh ở bên làm dịu, hắn lại được trải nghiệm cảm giác thư giãn khó tin.

Có một điều hắn không hiểu nổi.

Bài tập của học sinh cuối cấp vẫn luôn dễ dàng như thế sao? Hắn chỉ cần nhìn qua cũng có thể nói ra chính xác kết quả. Nhưng ca ca đã ngồi nửa tiếng chưa nghĩ ra cách giải.

Hắn có nên chỉ ca ca không nhỉ?

Không được. Nhỡ ca ca mặc cảm về bản thân, không còn quan tâm hắn nữa thì sao... Người đơn thuần như ca ca, tất nhiên ở trước mặt đệ đệ sẽ muốn giữ hình tượng. Tuy hắn đã biết tỏng tất cả...

Yến Thanh Hạm không biết rằng, người chuyên học gia sư tại gia như hắn, người có trí thông minh vượt bậc như hắn, tất nhiên không thể hiểu rằng, mấy kiến thức đối với hắn là dễ, trong mắt người thường lại là điều khó khăn.

Thấy ca ca không có dấu hiệu sẽ làm được, Yến Thanh Hạm chợt nghĩ đến một vấn đề. Nhỡ ca ca ra lớp hỏi bài bạn, chắc chắn bọn họ sẽ nói chuyện, chắc chắn sẽ tiếp xúc...

"Ca ca, để em giúp anh một chút được không?"

Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Chu Tĩnh Anh, Yến Thanh Hạm bình thản viết ra giấy đáp án và cách giải chi tiết. Việc này đơn giản như bóc vỏ kẹo đối với hắn.

Chu Tĩnh Anh không nói nên lời. Cậu nhìn hàng chữ ngay ngắn thẳng đều trên giấy, không chớp mắt, miệng mấp máy:

"E-em..."

Yến Thanh Hạm nhìn cậu, thưởng thức phản ứng bất ngờ không thốt nên lời của Chu Tĩnh Anh, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ.

Thà phá vỡ ảo tưởng của ca ca, còn hơn tạo cơ hội cho anh ấy chạy đi tìm người khác.

Chu Tĩnh Anh vồ qua, ôm chặt lấy người hắn, giọng điệu vui sướng, thì thầm vào tai hắn:

"Thanh Hạm của ca ca là một tiểu thiên tài! Sao không nói sớm cho ca ca, hại anh ngồi nghĩ đến rụng tóc a ~"

Âm thanh cuối của cậu kéo dài, giống như làm nũng, dễ nghe vô cùng, làm hai tai của Yến Thanh Hạm đỏ bừng, đầu hắn bốc khói, nhưng vẫn không buông Chu Tĩnh Anh.

"Ca ca là người đầu tiên thật lòng khen em..."

Thật ra mấy ông gia sư đều dùng ánh mắt ghê tởm nhìn hắn, ngày nào cũng mở miệng là tâng bốc hắn, khó nghe vô cùng.



Thế mà sao lời khen của ca ca lại làm hắn rung động đến mức tim đập mất kiểm soát thế này!

Chu Tĩnh Anh nghe xong đã tưởng tượng ra nghìn hình ảnh bạn nhỏ Thanh Hạm của mình đã phải trải qua tuổi thơ giả dối thế nào, cậu vỗ nhẹ lưng hắn, dỗ dành:

"Không chỉ ca ca đâu, khi nào em đi học nhất định sẽ nhận được vô số lời khen."

"Thanh Hạm của ca ca giỏi như vậy, ca ca rất tự hào!"

Không ghét hắn à?

Không phải bình thường sẽ bất ngờ, sùng bái, sau đó theo không được hắn sẽ nổi lòng ghen ghét à?

Nhất là mẫu người muốn giữ hình tượng anh trai dũng mãnh như Chu Tĩnh Anh.

Ngốc nghếch lại thật thà.

Trong đôi mắt đen thẳm như đáy đại dương của Yến Thanh Hạm hiện lên khuôn mặt một người, tươi sáng như ánh mặt trời chiếu rọi xuống, bừng sáng cả hồn hắn.

Vô thức, Yến Thanh Hạm cũng mỉm cười.

Ca ca đối xử với hắn tốt thật.

Khiến hắn muốn dứt ra khỏi hơi ấm này cũng quá khó rồi.

"Ca ca muốn học chung lớp với em không?"

Vẻ đẹp của người này, hắn muốn độc chiếm làm riêng.