Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 400: Tản bộ



Đã là nửa đêm, ở nơi tận sâu đường chân trời dường như đang bị bóng đêm nuốt trọn, bóng đêm tầng tầng lớp lớp đè xuống che chặt ánh trăng bạc nhỏ bé.

Ánh mắt Hạ Nhi đăm chiêu như thâu gom tất cả cảnh vật buồn tẻ xung quanh, cô thở dài, cõi lòng hiện tại rất nặng nề, nghiêng đầu lên nhìn bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ.

Cô nhớ đến Hương Vũ, trái tim liền đột ngột thắt nghẹn lại.

Hạ Nhi nhìn ra ngoài, từng câu từng chữ của Hương Vũ trước khi chết liên tục hiện hữu trong những giấc mơ của cô, trái tim của cô bỗng càng lúc càng rất khó chịu.

Cô đè chặt tay lên ngực.

Hương Vũ chết khiến cô rơi vào bi thương một thời gian, hình ảnh Hương Vũ lao đến chắn viên đạn cho cô rồi ngã xuống vũng máu, máu đỏ tươi cứ thế chuyển sang đỏ sậm, giống như sinh mạng tàn lụi cũng phải tàn lụi như thế, vụt tắt rồi ảm đạm.

Hình ảnh ngày ấy không ngừng đung đưa trước mặt cô, sau đó tiếng khóc tê tâm liệt phế của Bối Lạc.

Trái tim Hạ Nhi bỗng tắc nghẹn lại, gần như không thở nổi.

Lương Hạ hỏi cô có hận Bối Lạc không?

Hận! Cô sẽ hận!

Có lẽ cho dù sau này Bối Lạc có bù đắp những sai lầm đã phạm phải, cô cũng sẽ cực kỳ căm hận loại người ấy.

Cô cảm thấy thương cho Hương Vũ, vì một tình yêu không được hồi đáp mà phải trả một cái giá đắt đến như vậy.

Hạ Nhi bất lực ôm ngực, sắc mặt cô trắng bệch, hoà cùng bầu trời sầm xì không chút ánh sáng, ánh trăng bạc rơi vào mắt cô, giống như bi thương chảy ngược thành sông.

Nhiều lúc cô nghĩ số phận của Hương Vũ cũng quá đỗi bất hạnh, mãi mãi là một nữ nhân đứng từ xa mong muốn nhìn người mình yêu được hạnh phúc.

Đúng vậy! Chỉ là đứng nhìn từ xa.

Bởi vì cho dù yêu Bối Lạc đến tận xương tuỷ thì thế nào?

Trên đời này liệu mấy ai có thể thực sự được như ý nguyện?

Nhân sinh có bi hỉ ly hợp, mặt trăng có lúc tròn có lúc khuyết.

Giống như cô vậy, cứ nghĩ đã an ổn sống hạnh phúc bên người mình yêu cả đời, nhưng rồi cũng lại phải trải qua khổ đau vì biệt ly...

Khương Tình....

Cứ nghĩ đến Khương Tình lòng cô lại đau thắt, nhưng cuối cùng cũng gồng mình nuốt xuống ngụm khí đè nén cứ lửng lơ trên cổ họng, ít nhiều cô phải gắng sức lên một chút.

Chỉ cần Khương Tình tin cô vẫn còn sống, nhất định sẽ có ngày tìm ra cô, thời khắc này nếu cô cứ bi quan chần chừ không hành động thì nhất định sẽ xuất hiện cả đống phiền phức.

Hạ Nhi buông lỏng tay, nhất thời cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, cho dù chỉ giơ cánh tay lên cũng khó khăn, cô nằm ngã ra ghế, mặt hướng thẳng lên trần nhà, để chiếc cổ ngửa ra trên tay vịn, một chân thả lỏng xuống, đong đưa vô lực.

Tâm trạng cô đang móp méo hẳn đi, thái độ cũng rơi vào bất cần.

Phải làm thế nào để thoát khỏi đây?

Gió bên ngoài nổi lên, kéo theo vài phần hương vị lạnh buốt ập đến.

Hạ Nhi không có thời gian để u sầu buồn bã nữa, cô ngồi bật dậy, rảo bước đi ra ngoài.

"Hạ tiểu thư!"

Thất Thúc từ đâu xuất hiện bỗng nhiên ngăn Hạ Nhi lại.

Hạ Nhi sắc mặt trầm lãnh nhìn về phía trước, nhanh chóng lướt qua người Thất Thúc, dùng giọng điệu băng lãnh không có chỗ thương lượng:

"Ta muốn ra sân vườn tản bộ."

Dứt lời, không chút khách khí hướng về phía cầu thang mà rời đi.

Thất Thúc sau khi nhìn bóng lưng Hạ Nhi đi một đoạn, thân thể mới phát run lên một cái.

Hạ tiểu thư đây là điên rồi sao?!

Thất Thúc hoảng loạn phân phó người hầu một chút, sau đó lập tức rải bước theo sau cô.
Trên hành lang nhìn xuống khu vực đại sảnh, vì trời đã tối nên ánh sáng khá mờ, Hạ Nhi nhìn phía trước không rõ, nhíu mày nhìn kỹ, mới phát hiện trong đại sảnh có rất nhiều thứ.

Một số vật dụng bài trí không phải chỉ đơn giản dùng từ xa xỉ là có thể diễn tả nổi, giá trị không hề nhỏ, tuỳ tiện lôi ra một thứ cũng đã "quý giá" đến mức không cách nào dùng tiền tài tính ra được.

Con ngươi hổ phách của Hạ Nhi hơi híp lại, cô chậm rãi bước xuống cầu thang.

Nhìn xung quanh, cách bài trí của Dinh Thự vô cùng xa hoa lộng lẫy, cầu thang cô đang bước cũng trong suốt.

Nhìn lướt qua chất liệu đã biết cầu thang này toàn bộ đều được làm bằng thủy tinh Hungary, hết sức xa hoa.

Những người hầu xung quanh vừa nhìn thấy cô liền cúi đầu xuống, có lẽ đã được thông báo về việc cô là nữ nhân của Dung Lạc, nên không một ai dám tiến lên, cũng không dám ngẩng đầu nhìn cô lấy một cái.
Thất Thúc ở phía sau Hạ Nhi liếc nhìn đám người hầu, sau đó ra hiệu cho đám người đó lùi xuống.

Tới ông cũng có chút khó hiểu, hơn nửa đêm đi tản bộ..... cho dù là bản thân ông đã từng trải qua đủ loại gió to mưa lớn, cũng chưa từng gặp phải chuyện quái dị như thế.

Ông vẫn cảm thấy vị chủ nhân tương lai này tương đối đặc biệt, nhưng với cái sở thích nửa đêm muốn đi tản bộ trong sân vườn thì thật là....

Có chút không hợp lễ thường a...

Một mình Thất Thúc đi theo bên cạnh Hạ Nhi, vệ sĩ và người hầu cũng có vài người đều theo sau từ xa, không dám trực tiếp tiến lại gần.

Hạ Nhi hừ lạnh, cô cứ đi theo con đường bên ngoài Dinh thự, bước chân không nhanh không chậm.

Tới một hành lang dài ngay khu vực đại sảnh, Hạ Nhi đang định đi qua, ai ngờ đi tới giữa thì gặp một nam nhân thân hình cao lớn đang vội vã đi đến, khuôn mặt tên nam nhân khá tuấn mỹ, nhưng cái nổi bật nhìn thấy rõ nhất lại là sự ngạo mạn, cho dù đã được thu bớt lại, nhưng sức mạnh toát ra từ trong cốt tủy kia lại khiến người ta không thể tảng lờ.
Lại là một nhất đẳng cao thủ.

Nhìn sơ qua đã biết là người nắm giữ một chức vụ rất cao trong Dinh Thự, bộ dạng vội vã kia rõ ràng là đang bận rộn tìm kiếm truy lùng một ai đó.

Truy lùng?

Dinh Thự đang xảy ra chuyện sao?

Hạ Nhi nhướng mày, sự tò mò hiện rõ trong đôi mắt cô.

Hành lang vốn dĩ không hẹp, theo lý mà nói hai người đi lướt qua nhau là được. Nhưng Hạ Nhi lại cố tình đổi hướng, cô nhanh chân bước đến, tên nam nhân đi sang phải, cô liền đi sang phải, tên nam nhân giận dữ ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt ngay lập tức chạm đến Thất Thúc đang đứng bên cạnh, trong nháy mắt sự ngạo mạn hiện rõ trên thân hình cao lớn lập tức vụt tắt.

Tên nam nhân cúi đầu lễ độ như chào hỏi, sau đó nghiêng người đi sang trái, thái độ rõ ràng đã thu liễm cẩn trọng hơn rất nhiều.
Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh, lại chếch chân hướng lại qua trái.

Tên nam nhân vốn đang rất vội vã, thấy vậy bèn ngước đầu lên, đè nén âm lượng cẩn thận nói:

"Vị tiểu thư này, cô cố ý cản đường tôi là có chuyện gì cần dặn dò sao?"

Hạ Nhi hững hờ quét mắt nhìn hắn vài lần, sau đó cười lạnh hỏi:

"Tên gì?"

Ngữ khí băng lãnh của cô khiến người nghe không hề thoải mái, cứ như những mũi kim mảnh đâm vào màng nhĩ.

Tên nam nhân hơi nhíu mày, lại nhìn sang Thất Thúc sau đó cúi đầu xuống, thấp giọng trả lời:

"Tôi chỉ là một vệ sĩ bình thường. Tiểu thư thân phận cao quý, không cần phải để mắt đến tôi."

Hạ Nhi nghe thấy liền cười âm trầm lạnh lẽo.

Cô vốn dĩ đang muốn thăm dò một chút sự tình xảy ra trong Dinh Thự, vì thế trong lời nói bộc phát một sự kiên quyết không buông tha người:
"Tôi cứ thích để mắt đấy. Thì thế nào?"

Tên nam nhân sững người.

Có tia sáng nhạt xuyên qua cửa kính thủy tinh, ùa vào đại sảnh, rơi xuống gương mặt cô gái thanh lãnh trước mặt khiến hắn nhìn rõ vô vàn cảm xúc dưới đôi đồng tử màu hổ phách của cô.

Nữ nhân này...

Thất Thúc nhìn lướt qua tên nam nhân, dường như có chút khó hiểu, ngược lại quay sang cười nói với Hạ Nhi, thái độ mười phần lấy lòng:

"Thưa tiểu thư! Hắn tên là Tưởng Đường."

Tưởng Đường?

Hạ Nhi nhíu mày, trong đầu chạy qua một dòng suy nghĩ.

Nếu cô nhớ không nhầm, Lương Hạ từng bảo với cô ngày cô nhóc bị bắt cóc chính là do một tên nam nhân tên là Tưởng Đường.

Thất Thúc quay sang nhướng mày nhìn Tưởng Đường, lạnh giọng nói:

"Tưởng Đường! Đây là phu nhân..."

Thất Thúc còn chưa nói hết câu, Hạ Nhi đã cắt ngang:
"Tưởng Đường sao? Nhìn thật chướng mắt..."

Câu nói thầm đó rất nhỏ, nhưng Tưởng Đường đứng cách cô rất gần, tự nhiên nghe thấy được, hắn ngay lập tức cúi đầu xuống, bàn tay cũng bất giác nắm chặt lại.

Trong suy nghĩ của Tưởng Đường hiện giờ cũng đã sáng tỏ thân phận nữ nhân trước mặt, vị này hiện tại chính là người mà chủ nhân của hắn đặt trên đầu quả tim mà cưng chiều, hắn không trêu chọc nổi.

Nhìn cả cái Dinh Thự xa hoa lãng phí này đi!

Chỉ vì làm nữ nhân này vui lòng thôi đấy!

Tâm tình của Thất Thúc bỗng chuyển thành sáng rọi, nụ cười cũng mang ba phần nịnh nọt bảy phần chân thành mà nói:

"Chủ nhân có dặn. Nếu tiểu thư không vừa mắt thứ gì tại Dinh Thự, cứ trực tiếp đổi một cái. Nếu tiểu thư không vừa mắt hắn, tôi sẽ cho người đi đổi..."
Hạ Nhi nhướng mày cười nhạt, hơi rũ mắt, thanh âm cũng hơi trầm thấp:

"Thế đổi ông đi..."

Hạ Nhi vân đạm phong khinh, giống như câu nói vừa rồi không hề có một chút quan hệ với cô.

Nhưng mà ý cười này rơi vào đáy mắt Thất Thúc, không khác nào ác ma đang mỉm cười.

"Tiểu thư, ngài..."

Hạ Nhi cười khẽ, xua tay:

"Đùa thôi."

Thất Thúc toát cả mồ hôi lạnh, vội lấy tay vuốt nhẹ mồ hôi rịn ra trên trán.

Là đùa!!!

Nhưng tuỳ tiện đùa như thế sẽ chết người đấy!

Hạ Nhi không quan tâm tới vẻ mặt tái mét của Thất Thúc, cô ngẩng đầu nhìn Tưởng Đường, giọng nói băng lãnh:

"Hắn cũng không cần đổi."

Tưởng Đường trong nháy mắt giống như được đế vương đại xá thiên hạ, trở về từ cõi chết, cuối cùng cũng nhặt về một cái mạng, thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Nhi nhìn thoáng qua hắn, ngược lại lại cười lên, điềm nhiên như không có việc gì đi về hướng phòng ăn dưới đại sảnh.
Thất Thúc vội vàng cùng vài tên vệ sĩ hấp tấp đuổi theo sau cô.

Trong phòng ăn xa hoa rộng lớn, trên bàn bày biện đầy bộ dao nĩa bằng bạc sáng bóng.

Hạ Nhi chậm rãi đi qua, đầu ngón tay như có như không lướt đến một bộ dao nĩa đang để trên bàn, ngón tay gõ nhẹ một cái, tư thế thanh thản tùy ý không nói ra lời.

Trong sảnh yên tĩnh, âm thanh kia phá lệ rõ ràng, một tiếng rồi một tiếng bay vào lỗ tai, lăn xuống đáy lòng.

Thất Thúc giống như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập "thình thịch" cuồng loạn lên, trên gương mặt ngưng kết mấy phần nghiêm túc, cẩn thận nói:

"Hạ... Hạ tiểu thư. Dao này..."

Hạ Nhi chợt cười, âm thanh nhỏ nhặt vang lên thật ngắn rồi như vụn vặt vỡ ra, để lại trong bầu không khí một sự tàn khốc rùng mình.

Cô hỏi:

"Thế nào? Ta không thể lấy nó sao?"
Trái tim Thất Thúc khẽ lạc nhịp.

Cũng bởi vì những lời này của cô mà tâm tư của Thất Thúc có chút chột dạ, một phần phảng phất như sợ cô sẽ làm việc gì đó không kiểm soát được, một phần lại không dám làm trái lời chủ nhân, mặc cho lương tâm kêu gào thảm thiết cũng phải nhịn xuống mà nở một nụ cười tiêu chuẩn.

Thất Thúc cúi người, lễ độ nói:

"Mọi thứ trong Dinh Thự này... toàn bộ đều do tiểu thư quyết định."

Hạ Nhi "ồ" lên một tiếng, không chút do dự nhấc con dao lên.

Sắc mặt Thất Thúc từ đỏ chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển thành trắng.

Vốn dĩ Thất Thúc muốn nói cái gì đó, nhưng mở miệng ra, lại đến một âm tiết cũng không phát ra được.

Hạ Nhi cười lạnh, bàn tay thanh mảnh nắm lấy con dao, không ngừng siết chặt, trên mu bàn tay, gân xanh ẩn ẩn nổi lên, đầu ngón tay hiện ra màu xanh trắng, như cực lực kiềm nén cái gì đó.
Môi đỏ mọng khẽ mở:

"Nhìn rất tinh xảo. Cũng thật là xinh đẹp."

Thất Thúc nghe thấy, toàn thân lạnh run, hai chân giống như bị đóng đinh tại chỗ, đáy lòng đầy bất an, huyết dịch đều giống như đang chảy ngược dòng.