Giữa Anh Em Tốt Không Có Tình Bạn Trong Sáng Sao!

Chương 22: Chương </span></span>22 :



Trang Ngạn Du phát hiện bên kia không có tiếng nói nào nữa.

Cậu lấy điện thoại xuống nhìn, vẫn chưa cúp máy, tín hiệu cũng full vạch.

Vậy sao lại không có tiếng?

Cậu lại đặt điện thoại lên tai, cẩn thận nghe.

Trong phòng riêng có khá nhiều âm thanh, Trần Khang và phó tổng giám đốc Trương đang giả mù sa mưa, hai người họ cứ kẻ tung người hứng, bàn chuyện làm ăn ấy mà, xem ai giả vờ giỏi hơn ai.

Có tiếng nói của họ quấy nhiễu, Trang Ngạn Du cũng không rõ là do tín hiệu kém hay lý do nào khác.

Cậu chỉ đơn giản đứng dậy, ra hiệu cho quản lý Từ rồi lấy cớ nghe điện thoại để rời khỏi phòng riêng.

Quản lý Từ còn làm khẩu hình bảo cậu chú ý an toàn.

Trang Ngạn Du gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Bên ngoài phòng riêng là một dãy hành lang dài khá yên tĩnh, chỉ có một nữ nhân viên phục vụ đang đứng trực để phòng khi khách có yêu cầu.

Thấy Trang Ngạn Du đi ra, điện thoại kề sát bên tai, nữ nhân viên phục vụ biết cậu đang nghe máy nên chỉ cười với cậu chứ không đi tới.

Trong hành lang yên tĩnh này, không có tiếng nói của người khác xen vào, cuối cùng Trang Ngạn Du cũng nghe rõ tiếng thở nhẹ ở đầu bên kia điện thoại.

Đó là hơi thở của anh em tốt.

Trang Ngạn Du cảm thấy kỳ lạ: “A Tập, anh còn ở đó không thế?”

Năm giây sau, rốt cuộc giọng nói của Ôn Trầm Tập vang lên: “Tôi vẫn ở đây.”

Trang Ngạn Du: “Vậy sao vừa rồi anh chẳng nói gì thế?”

Vậy cậu muốn tôi nói cái gì đây?

Thực sự gọi cậu là “cậu em” sao?

Ôn Trầm Tập cố gắng trấn tĩnh lại: “Hả? Có lẽ tại tôi không nghe rõ tiếng cậu.”

Trang Ngạn Du cũng không nghĩ nhiều, tín hiệu một bên không tốt cũng rất bình thường.

Trong lòng vẫn ghi nhớ cái cách xưng hô thân thiết kia, cậu mím môi, thấp giọng hỏi: “Vậy vừa rồi tôi nói cái gì, anh có nghe thấy không?”

Ôn Trầm Tập bình tĩnh hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Trang Ngạn Du hơi nóng mặt, trong lòng hơi xấu hổ.

Hóa ra đây là cái cảm giác ngượng ngùng khó tả của con người, toàn thân hơi nóng lên, đặc biệt là mặt, mặt nóng như được đắp khăn nóng vậy, nóng đến mức bốc hơi hầm hập.

Nhưng Trang Ngạn Du đã thích nghi với việc này rất nhanh chóng.

Để có thể phát triển thêm một bước với anh em tốt, khiến cho thanh tiến độ tình bạn có một bước tăng vọt khác, việc đặt cho nhau một cái tên mà chỉ bên kia mới có thể gọi là điều tuyệt vời.

Giống như ba của cậu - đồng chí Trang - thích gọi cậu là bé 11 thay vì cái tên hiện giờ của cậu.

Trang Ngạn Du bĩu môi: “Thì là cậu e...”

Vừa mới nói được từ đầu tiên, Ôn Trầm Tập đột nhiên hỏi: “Tiểu Du, sao cậu lại im lặng vậy?”

Trang Ngạn Du bị cắt ngang, ngoan ngoãn trả lời: “Tôi đang ở bên ngoài.”

Ôn Trầm Tập: “Bên ngoài nào cơ? Không phải cậu đi ăn cùng bọn họ à?”

Trang Ngạn Du: “Bên ngoài phòng riêng, bọn họ đang ở bên trong.”

Ôn Trầm Tập: “Người của tập đoàn Hải Cảng cũng ở đấy à? Họ mời ăn tối?”

Trang Ngạn Du không vui “ừm” một tiếng.

Có thể thấy là cậu vẫn để bụng hành vi trước đây của phó tổng giám đốc Trương.

Nhắc đến chuyện này, Trang Ngạn Du mới nhớ đến vấn đề tăng giá cho phó tổng giám đốc Trương: “Mức giá mà giám đốc Trần đề xuất thực ra không cao, nhưng vì hành vi hối lộ phi đạo đức của đối tác, bây giờ tôi nghĩ nên đẩy giá cao hơn một chút nữa.”

Ôn Trầm Tập: “Trần Khang nói với tôi rồi, quả thật cái giá ban đầu không quá cao. Tôi ủng hộ cậu, vậy thì đẩy nó lên cao hơn chút nữa đi.”

Trang Ngạn Du không ngờ anh lại ủng hộ mình nhiều như vậy: “Anh không lo bây giờ chúng ta tăng giá, bọn họ sẽ không hợp tác với chúng ta nữa sao?”

Ôn Trầm Tập cười.

Thực ra anh rất ít khi cười, ít nhất Trang Ngạn Du chỉ nhìn thấy anh cười nhạt.

Lúc này, tiếng cười xuyên qua điện thoại di động, qua bộ xử lý điện tử, âm thanh có hơi trầm xuống, nhưng nghe cũng rất bùi tai.

Cậu cũng nghe thấy anh khẳng định: “Bọn họ sẽ không.”

Cuộc gặp gỡ của Ôn Trầm Tập với nhà lãnh đạo hai ngày này không phải là vô ích.

Bây giờ vị lãnh đạo này đã biết trong tay Công ty Khoa học kĩ thuật Úy Lam có kỹ thuật mới nhất, nếu thành phố H thực sự muốn xây dựng một cảng trung tâm công nghệ cao nối liền đường biển và đất liền, chắc chắn họ phải cần một công nghệ mới khác với các bến tàu trước đây, mà kỹ thuật này lại đang nằm trong tay Công ty Khoa học kĩ thuật Úy Lam của bọn họ, trong tay Tiểu Du.

Hơn nữa chính sách trên rõ ràng là muốn phát triển mạnh thành phố H, nếu không tốc độ quy hoạch đô thị sẽ không nhanh như vậy.

Đặc biệt là khu công nghệ khoa học có diện tích 800.000 mét vuông kia, sau khi hoàn thành sẽ là một trong ba khu công nghiệp hàng đầu trong nước.

Mà Công ty Khoa học kĩ thuật Úy Lam của họ chính là doanh nghiệp quy mô lớn đầu tiên được lãnh đạo giới thiệu.

Cũng không thể đang lôi kéo Công ty Khoa học kĩ thuật Úy Lam đầu tư mà ngay cả một cái hạng mục cũng không duy trì hợp tác với với bọn họ được.

Cho nên cuối cùng Tập đoàn Hải Cảng vẫn phải hợp tác, trừ khi họ nghĩ ra được một công nghệ mới khác có thể làm hài lòng các lãnh đạo.

Sau khi nghe Ôn Trầm Tập giải thích, Trang Ngạn Du cũng có một tính toán trong lòng: “Vậy thì để giám đốc Trần tăng giá một chút.”

Ôn Trầm Tập nhướng mày: “Chỉ một chút thôi à?”

Theo ước tính của Ôn Trầm Tập, nâng 20% vẫn là cái giá thấp hơn giá thị trường hiện tại.

Dù sao hiện giờ cũng chỉ có bọn họ sở hữu kỹ thuật này, vả lại để thiết lập và vận hành một máy chủ hoàn toàn tự động cho toàn bộ thiết bị từ đầu đến cuối, chi phí không thấp chút nào, sau này bọn họ còn phải bảo trì chúng nữa.

Bé cá này vẫn còn hiền lành quá.

Trang Ngạn Du nói: “Khi Công ty Khoa học kĩ thuật Úy Lam đưa trụ sở gia nhập vào hội khoa học và công nghệ, nói chung chúng ta sẽ cần xây dựng một nhà xưởng với một toà cao ốc, phải không?”

Ôn Trầm Tập nhếch môi: “Ý cậu là, để tập đoàn Hải Cảng xây dựng chúng sao?”

Trang Ngạn Du đáp lời: “Đúng vậy, khi chúng ta yêu cầu họ xây cao ốc cho chúng ta, báo giá cũng phải thấp hơn 20% so với giá thị trường.”

Nâng bên này, hạ bên kia, thế là lại để dành được một khoản tiết kiệm rồi!

Ôn Trầm Tập chỉ cười: “Được, theo ý cậu đi.”

Vốn dĩ nói đến đây, cuộc trò chuyện cũng nên kết thúc.

Bởi vì có lẽ những người trong phòng riêng cũng sắp bắt đầu dùng bữa rồi.

Nhưng Trang Ngạn Du vẫn đứng đó, không cúp điện thoại, không muốn quay lại phòng.

Dường như Ôn Trầm Tập đã nhìn ra suy nghĩ của cậu, anh thấp giọng hỏi: “Cậu không muốn ăn cơm với bọn họ à?”

Trang Ngạn Du không giấu giếm: “Đúng thế.”

Ôn Trầm Tập: “Vậy tôi tới đón cậu?”

Trang Ngạn Du sửng sốt: “Anh tới đón tôi á?”

Giọng của Ôn Trầm Tập rất nhỏ: “Tôi cũng sắp xong công việc bên này rồi, tối nay cũng rảnh, nếu cậu không muốn ăn cơm với bọn họ thì đi ăn với tôi đi?”

Trang Ngạn Du vừa rồi còn có chút ủ rũ, ánh mắt lập tức sáng lên: “Được.”

Thật ra cậu vừa mới định đi khỏi đây luôn.

Nhưng nghĩ đến quản lý Từ, giám đốc Trần và các đồng nghiệp khác vẫn ở đó, việc bỏ đồng nghiệp lại rồi đi mà không nói là không lịch sự cho lắm, mà cậu lại chưa tìm ra cái cớ nào khác.

Bây giờ thì hay rồi, có sẵn lý do luôn.

Ôn Trầm Tập dịu dàng nói: “Vậy gửi địa chỉ cho tôi đi.”

Trang Ngạn Du cúi đầu, gửi định vị của mình qua WeChat cho anh.

Ôn Trầm Tập nhìn địa điểm: “Cũng gần đây thôi, chắc tầm 15’ là tôi tới.”

Trang Ngạn Du: “Vậy anh đứng ở dưới đợi tôi, tôi quay lại nói với bọn họ một tiếng trước đã, cúp máy đây.”

Lúc này cậu định dứt khoát cúp điện thoại, không lưu luyến như vừa rồi.

Ôn Trầm Tập: “Không cần cúp máy cũng được.”

Trang Ngạn Du: “Không cần á?”

Trang Ngạn Du nhìn pin điện thoại của mình, cậu không phải là người thích nghịch điện thoại, pin đã được sạc đầy trước khi cậu ra ngoài vào buổi sáng, nhưng vì liên tục gửi tin nhắn và gọi điện cho người anh em nên đã tiêu hao không ít, bây giờ chỉ còn 30%.

Ôn Trầm Tập: “Ừm, không phải cậu nói xong là rời đi ngay sao?”

Trang Ngạn Du: “Ừ.”

Ôn Trầm Tập: “Vậy thì lúc cậu nói xong rồi xuống dưới tầng đợi tôi...”

Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi đợi cùng cậu.”

Trang Ngạn Du cảm thấy hơi kỳ lạ, cùng cậu đợi… chính mình?

Kỳ lạ thì kỳ lạ thật, nhưng Trang Ngạn Du luôn ủng hộ vô điều kiện mọi việc mà anh em tốt của mình làm.

Dù sao cậu cũng chỉ có một người anh em tốt thôi mà.

Cậu không cúp điện thoại nữa, cầm di động rồi đi vào phòng riêng.

Quản lý Từ thấy cậu đi vào, còn tưởng cậu đã nghe điện thoại xong, ngẩng đầu chào hỏi: “Tiểu Trang, mau lại đây, nói chuyện lâu như vậy, đói bụng rồi đúng không? Tôi đã gọi canh cho cậu rồi đấy.”

Phó tổng giám đốc Trương thấy cậu trở lại mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cậu xem cậu muốn ăn cái gì, thực đơn ở đây, có thể gọi thêm đồ ăn, nghe nói cậu thích ăn nhạt, hay là để tôi giới thiệu một số món cho cậu nhé?”

Trang Ngạn Du chân thành cảm ơn quản lý Từ trước, sau đó cất lời: “Mọi người cứ ăn đi, tôi có chuyện nên phải rời đi trước.”

Mọi người đều sửng sốt, lần lượt nhìn cậu.

Phó tổng giám đốc Trương thầm nghĩ hỏng bét, chẳng lẽ cậu trai này thật sự muốn quay về nâng giá sao? Hết muốn nói chuyện gì nữa luôn?

Sao mà người trẻ tuổi bây giờ không có chút ý thức tự giác của người làm ăn gì cả, đã nói tới nói lui là nhường một bước rồi còn gì!

Tôi ép giá, cậu cũng có thể ép giá mà!

Quản lý Từ lo lắng hỏi: “Tiểu Trang, lát nữa cậu định đi đâu?”

Trang Ngạn Du không giấu diếm gì cả: “Lát nữa anh em tốt của cháu tới đón, cháu xuống dưới tầng đợi anh ấy.”

Trần Khang nháy mắt với quản lý Từ, hai người cùng nhau đứng dậy: “Vậy sao, cậu không quen với nơi này, để cậu đi một mình bọn tôi không yên tâm cho lắm. Giám đốc Trương, tôi và chú Từ xuống dưới tiễn Tiểu Trang đi trước, lát nữa sẽ lên đây sau.”

Phó tổng giám đốc Trương luôn là người hiểu chuyện, biết bọn họ muốn hỏi chuyện Trang Ngạn Du vừa nói ở nhà vệ sinh.

Bây giờ Trang Ngạn Du- thành viên kỹ thuật cốt lõi - sắp rời đi, chính ông ta cũng phải báo cáo quá trình này với công ty.

Thế là ông ta đành phải lịch sự đồng ý.

Mọi người cũng đều ngầm hiểu ý.

Sau khi rời khỏi phòng riêng và tiễn Trang Ngạn Du xuống tầng, quả nhiên Trần Khang hỏi cậu về chuyện phó tổng giám đốc Trương đã nói trong nhà vệ sinh.

Trang Ngạn Du không giấu diếm điều gì, kể lại hết mọi chuyện, kể cả việc chia tiền hoa hồng.

Trần Khang vỗ vai cậu, nhẹ nhõm nói: “Cậu từ chối là đúng đấy Tiểu Trang, đừng lo gì cả, một khi dự án hoàn thành, cậu nhất định sẽ được thưởng một khoản lớn. Cậu phải tin vào tương lai của Khoa học kỹ thuật Uý Lam của chúng ta. Bây giờ cậu chỉ mới bắt đầu, sau này khi cậu tự mình dẫn dắt đội nhóm, tôi e cậu còn khinh thường cái khoản hối lộ vặt này ấy chứ.”

Trang Ngạn Du: “Tôi biết rồi.”

Huống hồ cậu đang muốn kiếm tiền cho anh em tốt chứ không phải bản thân.

Quản lý Từ quan tâm đến đời tư sinh hoạt của cậu hơn: “Cậu vừa nói anh em tốt sẽ đến đón cậu? Anh em tốt của cậu ở thành phố H? Không phải ở thành phố A sao?”

Trang Ngạn Du gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ anh ấy đang ở đây.”

Trần Khang đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Không phải là cái người mà cậu nhất quyết đòi rút thanh thép ra để tặng lúc say rượu đấy chứ?”

Trang Ngạn Du nghe vậy có chút khó hiểu: “Sao cơ ạ?”

Lúc cậu say rượu còn làm ra chuyện như vậy cơ à?

Trần Khang cười nói: “Cậu quên rồi hả?”

Trang Ngạn Du thật sự đã quên hết, cậu ngơ ngác hỏi: “Tôi đã làm gì thế?”

Trần Khang và quản lý Từ bèn nói hết mọi chuyện cho cậu, lúc nói đến chuyện cậu ôm được cái thanh thép đó mới chịu quay về, hai người cứ cười mãi.

Trang Ngạn Du: “? ?”

Khuôn mặt của Trang Ngạn Du lập tức đỏ bừng lên.

Cậu cảm thấy CPU trong não của mình sắp bị đốt cháy luôn rồi.

Sao cậu có thể làm ra chuyện như vậy chứ?

Vậy, thanh thép mà cậu mang về… A Tập cũng nhìn thấy à?

Nhìn thấy dáng vẻ như bị sét đánh của Trang Ngạn Du, Trần Khang càng cười lớn hơn.

Quản lý Từ ho khan hai tiếng, cố gắng an ủi: “Không sao, chuyện này... ai cũng có lần đầu tiên, cứ quen dần đi haha.”

Trang Ngạn Du: “Đừng nói nữa...”

Không ai nói với cậu biết, làm người cũng có lúc bị xấu hổ đến mức muốn đào cái hố để chui xuống như thế này!

Cậu không chỉ muốn đào một cái hố, mà phải đào hẳn một cái hang ngầm dưới lòng đất luôn.

Quản lý Từ: “Được, được rồi, tôi không đùa với cậu nữa, thật đấy, những chuyện này cũng bình thường thôi, khi còn trẻ tôi cũng vậy mà.”

Trần Khang cũng nói: “Sau đó chúng tôi phân tích, có phải anh em tốt của cậu định mua vật liệu thép để xây nhà, sau đó hỏi cậu vay tiền hay không?”

Trang Ngạn Du ỉu xìu đáp lại: “Không phải.”

Trần Khang vỗ vỗ tay: “Vậy tôi đoán không sai, nhất định là Tiểu Trang nhớ nhầm rồi, cậu uống say, trí nhớ bị lẫn lộn cũng là chuyện bình thường.”

Trang Ngạn Du buồn bã nói: “Cháu nhớ không nhầm đâu, anh em của cháu từng nói muốn thứ này thật mà.”

Cậu đơn giản giải thích lại mọi chuyện.

Trần Khang nghe cậu giải thích xong bèn tặc lưỡi: “Anh em này của cậu đúng là kỳ lạ ha, người bình thường nếu không cầu tiền tài thì cũng đi cầu tình yêu, anh em của cậu lại muốn một thanh thép… Đúng là kỳ lạ, hay ý anh ta là, đối tượng của anh ta thẳng như sắt thép…”

Trần Khang đột nhiên im lặng, không biết đang nghĩ gì.

Ông đột nhiên nhìn Trang Ngạn Du từ trên xuống dưới.

Một nam sinh đẹp trai, thanh tú, khí chất anh tuấn ngời ngời đến thế, vậy mà chỉ số EQ lại không cao lắm, có lúc còn hơi thẳng thắn quá mức.

Tưởng tượng đến đây….

Trần Khang: Mợ nó!

Không phải như ông nghĩ đấy chứ?

Trang Ngạn Du: “?”

Trần Khang nghiêm túc nói: “Tiểu Trang, sau này nhất định phải tránh xa người anh em của cậu một chút đi!!”

Trang Ngạn Du: “Tại sao?”

--------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

PS——

Giám đốc Trần (khàn giọng): Cậu ta muốn xxx cậu đấy!

Ngoài miệng Ôn Trầm Tập: Tôi chỉ là muốn nhắc nhở một chút, cuộc điện thoại giữa tôi và Cá Cá còn chưa tắt đâu.

Trong lòng: Xong rồi, Cá Cá sẽ phát hiện ra tôi muốn ăn cá mất.