Giờ Này Anh Ở Đâu?

Chương 30



Thôi đi Bố già. Đừng nổi nóng với cháu chứ. Cậu biết cháu yêu thương cậu mà". Giọng của Steve Hockney nghe thật phỉnh nịnh, vòi vĩnh khi hắn ta ngồi đối diện với ông cậu lớn tuổi Derek Olsen của hắn. Hắn đã đón Olsen ở căn hộ của ông và dùng taxi đưa ông đến Shun Lee West trên đường số Sáu Mươi Lăm để dùng cơm tối. "Chúng ta đang dùng món ăn Trung Hoa ngon nhất ở New York. Vì thế chúng ta đang kỷ niệm sinh nhật của cậu trễ mất vài tuần. Có lẽ chúng ta sẽ kỷ niệm nó suốt năm".

Steve thấy rằng hắn đang nhận được phản ứng hắn muốn. Sự giận dữ đã biến mất khỏi cặp mắt ông cậu hắn và nụ cười gượng ép đã lượn lờ trên đôi môi ông. Ta phải cẩn thận hơn, Hockney cảnh giác mình. Quên béng ngày sinh nhật của ông ấy là điều ngu ngốc nhất mà ta đã làm trong một thời gian dài.

"Cháu thật may mắn là ta đã không quẳng cháu ra khỏi căn hộ của mình và để cháu phải tự xoay xở cho sự thay đổi đó". Olsen lầm bầm nhưng không có vẻ ác ý. Điều luôn làm ông ngạc nhiên là cảm xúc ào ạt ùa về mỗi khi ông ngồi với đứa con trai bảnh bao của người em gái đã khuất của ông. Đó là bởi vì nó trông giống Irma nhiều quá. Olsen tự nhủ mình - cùng mái tóc đen sậm và cặp mắt nâu to, cùng nụ cười tuyệt vời. Họ hàng máu mủ, ông nghĩ khi cắn một miếng bánh bao hấp Steve đã gọi cho ông. Nó rất ngon. "Những món này ngon thật" ông nói. "Lúc nào cháu cũng đưa ta đến những nơi dễ chịu. Chắc hẳn ta đang cho cháu quá nhiều tiền".

"Không, không phải thế, Bố già ơi. Cháu đang có nhiều hợp đồng biểu diễn ca nhạc dưới phố. Vận may to lớn của cháu chỉ quanh quẩn đâu đây thôi. Cậu sẽ rất tự hào về cháu đấy. Cứ nghĩ về điều đó mà xem. Ban nhạc của cháu sẽ là Rolling Stones thế hệ mới".

"Cậu đã nghe về chuyện ban nhạc đó từ khi cháu mới hai mươi. Bây giờ cháu bao nhiêu tuổi? Bốn mươi hai à?"

Hockney mỉm cười. "Ba mươi sáu và cậu biết điều đó mà".

Olsen cười phá lên. "Ta biết ta biết điều đó. Nhưng nghe ta nói này: Ta vẫn nghĩ rằng cháu nên điều hành các căn hộ. Howie đôi lúc làm ta kinh hoảng. Hắn khiến mọi người bực bội. Hôm nay lẽ ra ta đã đuổi việc hắn, trừ phi gia đình Kramer thay đổi ý kiến về việc bỏ đi, tạ ơn Chúa".

"Gia đình Kramer à? Họ sẽ chẳng bao giờ bỏ New York đâu! Con gái họ buộc họ mua nhà ở Pennsylvania và cháu sẽ nói với cậu lý do tại sao. Cô ấy không muốn cha mẹ mình làm nghề giám thị. Sẽ làm tổn hại hình ảnh cô ta trước lũ bạn thảm thương, học đòi làm sang của cô ta".

"À, Howie đã nói chuyện với họ về việc ở lại. Nhưng cháu cần suy nghĩ đến việc tham gia nhiều hơn vào công việc kinh doanh đi".

Ôi, thôi cho xin đi! Steve Hockney nghĩ. Rồi hắn trấn áp cảm giác bực bội xuống. Phải cẩn thận, hắn cảnh cáo mình một lần nữa, phải rất cẩn thận. Ta là thân nhân duy nhất còn sống của lão, nhưng với tâm tính của lão, lão có thể để lại mọi thứ cho hội đoàn từ thiện, hoặc thậm chí còn cho Howie một phần lớn nữa. Tuần này lão nổi khùng với hắn. Tuần sau lão sẽ bảo với ta rằng chẳng có ai điều hành công việc kinh doanh của lão tốt như Howie, rằng gã giống như con trai lão.

Hắn cắn hai miếng bánh rồi nói: "Được rồi, Bố già ơi. Cháu đã suy nghĩ rằng cháu phải giúp cậu nhiều hơn. Hãy nhìn vào tất cả những gì cậu làm cho cháu. Có lẽ lần tới khi cậu đi vòng quanh các tòa nhà, cháu nên đi cùng với cậu và Howie. Cháu thực sự thích làm điều đó".

"Cháu thực sự muốn à?" Giọng Derek Olsen sắc lại, cặp mắt ông tập trung vào khuôn mặt đứa cháu trai. Rồi hài lòng với những gì trông thấy, ông nói: "Cháu muốn điều đó. Ta có thể nói thế".

"Dĩ nhiên cháu muốn điều đó. Tại sao cháu lại gọi cậu là "Bố già"? Suy cho cùng, cậu đã thay thế cha cháu từ khi cháu mới hai tuổi mà".

"Ta đã cảnh báo mẹ cháu đừng có lấy gã đàn ông ấy. Hắn chẳng được tích sự gì cả. Gian xảo, thâm hiểm. Khi cháu ở lứa tuổi lên mười, ta đã e sợ rằng cháu sẽ có kết cục giống gã. Tạ ơn Chúa, cháu đã chỉnh sửa mình lại. Với sự góp phần giúp đỡ của ta".

Steve Hockney mỉm cười đầy cảm kích, rồi lục trong túi hắn và lấy ra một cái hộp nhỏ. Hắn để nó xuống bàn rồi đẩy sang phía ông cậu. "Chúc mừng sinh nhật, thưa Bố già".

Bỏ lơ cái bánh bao hấp cuối cùng, Olsen nhanh chóng mở sợi dây ruy-băng, xé tờ giấy gói quà và mở hộp ra. Đó là cây bút Montblanc với tên tắt của lão được khắc trên phần kẹp nắp bút bằng vàng. Một nụ cười hài lòng làm rạng rỡ khuôn mặt lão. "Làm sao mà cháu lại biết ta đã đánh mất cây bút tốt của mình chứ?" Lão hỏi.

"Lần trước khi cháu gặp cậu, cháu thấy cậu xài cây bút rất rẻ tiền. Có khó khăn gì để suy diễn ra đâu".

Người phục vụ đến với cái đĩa phẳng đựng món vịt nấu cam. Suốt thời gian còn lại của bữa cơm tối, Steve Hockney thận trọng hướng cuộc nói chuyện đến những hồi ức về người mẹ quá cố của hắn, và cách bà luôn nói rằng người anh lớn của bà là người đàn ông khôn ngoan nhất, tử tế nhất mà bà từng biết. "Khi mẹ cháu đau ốm, bà bảo với cháu rằng tất cả những gì bà muốn cháu làm là trở thành giống như cậu vậy".

Hắn được tưởng thưởng vì trông thấy những giọt lệ đầy tình cảm dâng lên trong đôi mắt cậu hắn.

Khi bữa cơm tối kết thúc, Hockney vẫy một chiếc taxi và đưa cậu hắn về đến tận nhà, chờ cho đến khi ông vào trong căn hộ rồi hắn mới đi. "Cậu nhớ khóa cửa cẩn thận nhé". Hắn dặn dò, với cái ôm ghì cuối cùng đầy tình cảm. Ngay khi tiếng lách cách xác nhận rằng Olsen đã nghe theo những hướng dẫn ấy, hắn chạy ào xuống cầu thang, và với những bước chân nhanh chóng, vội vã đi về căn hộ của hắn, cách đó mười dãy phố.

Vào bên trong, hắn gỡ bỏ ngay áo khoác, quần tây, sơ-mi và cà vạt, rồi thay ngay bộ quần áo bằng vải trúc bâu thô và cái áo lạnh tay ngắn. Đã đến giờ đi SoHo rồi, hắn bảo mình. Lạy Chúa, ta nghĩ ta sẽ phát rồ nếu cứ tiếp tục ngồi với lão già ấy quá lâu.

Căn hộ tầng trệt của hắn có lối đi riêng. Khi đi ra ngoài, hắn nhìn quanh, và như hắn vẫn thường làm, nghĩ về nơi cư trú cũ, về người giáo viên kịch nghệ bị gϊếŧ chết trên con phố chỉ cách đó một dãy nhà.

Các chỗ khác ta có chỉ là hầm hố. Nhưng sau cái chết của người giáo viên ấy, Bố già vui lòng để ta có chỗ này. Ta đã thuyết phục lão ấy rằng người ta vốn mê tín dị đoan. Lão cũng đồng ý là tốt hơn hết không nên cho thuê trong khi cái chết của bà vẫn còn được đề cập trong các loạt tin tức. Điều đó đã cách đây chín năm. Đến giờ này ai còn nhớ được?

Ta sẽ không bao giờ rời bỏ nó, hắn thề với chính mình. Nó phù hợp với mục đích của ta một cách khít khao, và lại không có cái camera an ninh khốn khϊếp nào theo dõi ta.