Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 35



Lữ
Thời Niệm Ca thoáng thấy Tần Tư Đình đứng dưới gốc cây đó, nhưng anh đang nhìn di động của mình, không biết do di động tình cờ đổ chuông khi anh đi đến đó nên anh đứng lại xem một chút, hay vì phát hiện ra cô chưa đến, nên đứng đấy chờ cô.

Nhưng ít ra, anh ở đó.

“Chú Thái.” Vì sợ đây chỉ là ảo giác, Thời Niệm Ca vội nói: “Chú giúp cháu… làm giúp cháu một việc.”

“Đi bệnh viện trước đã, hạ sốt rồi tính tiếp.” Nói xong, chú Thái lái xe rời khỏi đó ngay lập tức.

“Không, cháu có thể đến bệnh viện, nhưng chú giúp cháu đến nói với cậu bạn dưới gốc cây kia hôm nay cháu xin nghỉ, không cần phải nói với cậu ấy cháu bị cảm, chỉ cần nói cháu có việc đột xuất, nhờ cậu ấy chép bài giúp cháu, ngày mai cháu đến… “
Thời Niệm Ca rất khó khăn để nói hết một câu dài, nói xong cô nhắm mắt lại để nghỉ ngơi một chút.

Chú Thái nhìn theo hướng cô nói, nhớ lại lúc nãy khi ông đi ngang qua, hình như có một cậu thiếu niên đứng đó, sao giờ vẫn chưa chịu đi?

Ông nhìn Thời Niệm Ca, ngẫm nghĩ gì đó: “Cháu hẹn cậu ấy ở đây à?”

“Không phải hẹn…” Thời Niệm Ca không còn sức đâu để giải thích, chỉ muốn thừa lúc Tần Tư Đình chưa vào cổng trường nói với anh một tiếng, nhưng không ngờ bản thân bệnh trở nặng.

Lúc này đầu óc cô bắt đầu mơ hồ, nhưng tiềm thức vẫn cảm thấy có lẽ anh đang đợi mình, bảo anh đừng đợi nữa, nhưng vất vả lắm mới có một lần anh đợi cô, cô thật sự rất muốn chạy đến gặp anh.

Tủi thân quá.

Nước mắt sắp ứa ra.

Cô áp mặt vào cửa kính ô tô, nói với giọng yếu ớt và bất lực: “Chú Thái… giúp cháu đi… đến nói với cậu ấy một tiếng.”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, chú Thái thở dài: “Được rồi, đợi chút đã.” Nói xong lập tức xuống xe.

Chú Thái nhìn đồng hồ, nhớ thời gian cho Thời Niệm Ca uống thuốc hạ sốt, để tránh lát nữa đến bệnh viện bác sĩ hỏi lại không nhớ, sau đó đi thẳng một mạch đến phía tàng cây, cậu thiếu niên vừa đúng lúc dời mắt khỏi di động nhìn lên, đi thẳng tới: “Chào cậu, tôi là tài xế nhà họ Thời.”

Tần Tư Đình cất di động, sau khi nghe vậy nhìn ông một cái.

“Hôm nay cô chủ… bận chút việc, có lẽ phải xin nghỉ học một ngày, cô ấy nhờ tôi nói với cậu mọt tiếng, không cần đợi cô ấy nữa, nhân tiện nhờ cậu chép bài học giúp, ngày mai khi đi học cô ấy sẽ lấy.” Sau khi chú Thái nói xong, cảm thấy bản thân đã làm xong nhiệm vụ, lập tức quay đầu đi thẳng.

Tần Tư Đình vẫn luôn im lặng, nhìn theo chú Thái đi về phía chiếc xe đậu gần đó, nói theo: “Còn một trăm ngày nữa đến kỳ thi đại học rồi, cậu ấy còn xin nghỉ gì chứ?” m e o m a y m a u h o n g . c o m

Chú Thái dừng lại, mặc dù trong ấn tượng ông nhớ cậu thanh niên này hình như là người nhà họ Tần, nhưng bây giờ Thời Niệm Ca đang sốt cao, nghe giọng điệu kiểu như cô chủ xin nghỉ với lý do không hợp lý, liền quay đầu không vui nói: “Cô chủ cũng không muốn nghỉ, nhưng mà làm gì có ai cả năm không bận chút việc nào?”

“Cô ấy ở trong xe?” Tần Tư Đình đã bước tới, khuôn mặt không cảm xúc, giọng nói lành lạnh và đầy tự tin.

Chú Thải giật mình: “Sao cậu biết…”

Nghe được câu nói có vẻ đầy ẩn ý của tài xế, Tần Tư Đình không trả lời, nhìn về phía chiếc xe.

Nếu cô không ở trong chiếc xe đó, sao cô biết được anh đang đợi cô?

Tần Tư Đình trực tiếp bước tới xe, chú Thái kinh ngạc bước tới chắn ngang: “Tôi nghĩ sắp đến giờ vào học rồi, cậu nên vô trường đi.”

“Bị bệnh à?” Tần Tư Đình không để ý tới lời của ông, chỉ hỏi tiếp.

Chú Thái chần chừ một chút, trả lời: “Chắc là cảm rồi, đang sốt.”

“Mở cửa, để tôi xem.” Giọng nói nhè nhẹ nhưng có ý ra lệnh, không phải là một câu thương lượng. m e o m a y m a u h o n g . c o m

Có lẽ bởi vì người này là cậu chủ của nhà họ Tần, chú Thái cảm thấy kiểu nói chuyện này cũng không lạ, nhưng vừa rồi Thời Niệm Ca dặn chú không thể cho cậu ấy biết cô bị cảm, bây giờ không chỉ nói, Tần Tư Đình còn muốn gặp cô, nếu như mở cửa xe, Thời Niệm Ca chắc sẽ tức chết, bệnh của cô vốn không nhẹ.

“Nếu tôi nhớ không lầm, cậu là cậu chủ nhỏ nhà họ Tần, dù sao cũng là thái tử gia của một trong bốn gia tộc lớn của Hải Thành, tôi không thể đắc tội, nhưng bây giờ cô chủ của chúng tôi không muốn gặp ai hết, lúc cô chủ bị bệnh tâm trạng không được ổn lắm, không muốn gặp ai là có lý do, cậu vẫn nên vào học đi, cô ấy vốn định đi học, nhưng bây giờ sốt cao hơi mê man rồi, tôi phải lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện, cậu biết cô ấy bị bệnh rồi thì có thể tạm thời chào tạm biệt được rồi. ”

Chú Thái nói không khiêm tốn cũng không hống hách, mặc dù là thái tử nhà họ Tần nhưng danh tiếng nhà họ Thời cũng không nhỏ, cho dù giữa những người trẻ có gì đó không rõ ràng, nhưng với tư cách là người lớn, bây giờ Thời Niệm Ca bị bệnh, ông không thể không ra mặt.

Tần Tư Đình vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng, giọng lãnh đạm: “Tôi chỉ nhìn cậu ấy một cái, sau khi xác định cậu ấy không sao tôi sẽ đi.”

Trông thấy Tần Tư Đình hình như không để tâm đến lời ông nói, thái độ còn có chút kiên trì, chú Thái hơi lưỡng lự, nhưng nhớ lại nãy giờ Thời Niệm Ca vẫn luôn muốn xuống xe, hành động nhìn mãi ra ngoài cửa xe, có thể là yêu mến cậu trai này, hoặc chỉ là nhìn một cái cho yên lòng, bản thân mình trong xe thì đang ốm yếu dặt dẹo.

Chần chừ mãi, chú Thái nói: “Cậu đợi một chút”.

Dứt lời, chú Thái quay đầu lại, mở hé cửa xe, nhìn thấy Thời Niệm Ca bên trong, khuôn mặt ửng đỏ vì sốt cao, dựa người vào cửa xe mê man: “Niệm Niệm.”

Không trả lời.

“Cô chủ?”

Vẫn không trả lời.

Chú Thái lo cô bởi vì sốt sao quá xảy ra chuyện, nhanh chóng mở cửa xe sờ lên trán của cô, hàng mày cau chặt lại, quay người lại đã thấy Tần Tư Đình đứng sát bên: “Sốt cao quá, gọi hai tiếng vẫn không trả lời, phải nhanh chóng đến bệnh viện.”

Tần Tư Đình ở ngoài cửa xe hơi cúi người xuống, có thể nhìn thấy Thời Niệm Ca đang ngồi bất động trong xe, khuôn mặt đỏ bừng, không hề động đậy. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Chú Thái định đóng cửa rồi lái xe đến thẳng bệnh viện.

Lúc này Tần Tư Đình cản không cho chú đóng cửa xe lại: “Đối diện trường học chỉ có một bệnh viện nhỏ, sốt không rõ nguyên nhân, đừng đến bệnh viện nhỏ, đến thẳng bệnh viện thành phố để khám và chữa trị đi.”

“Hả? Nhưng bệnh viện thành phố xa quá, Niệm Niệm con bé…”

“Tôi lái xe, chú ở sau chăm sóc cậu ấy.” Vẫn là giọng điệu ra lệnh

Chú Thái không biết anh nghĩ gì, một người lớn chừng bốn mươi tuổi bị ánh mắt của một đứa thiếu niên chưa hai mươi tuổi làm cho choáng váng, vô thức đưa chìa khóa xe điện tử cho anh.

Tần Tư Đình cầm chìa khóa xe ném balo vào sau xe, sau đó đưa mắt ra hiệu cho chú Thái lên xe, anh đi vòng ra ghế lái mở cửa ngồi vào trong.