Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 17



Trên con phố nhỏ, Triệu Tiểu Thanh mặc thử hai chiếc váy học sinh và thích cả hai chiếc váy đó, nhưng rất bối rối không biết chọn cái nào, Thời Niệm Ca đã giúp cô ấy một lúc lâu, cuối cùng đề nghị cô ấy chọn chiếc màu tím nhạt.

Mặc dù Triệu Tiểu Thanh thường đeo một cặp kính, trông cô ấy trầm tính và ngoan hiền, cô rất trắng, không bao giờ chọn quá quần áo quá sặc sỡ, loại quần áo màu tím nhạt này không thể mặc cho người có nước da ngăm, cũng đẹp, cô ấy vẫn có thể diện đẹp chiếc váy này

Sau khi hai người mua quần áo xong liền đi tới một bên xem đồ ăn vặt, Triệu Tiểu Thanh “nghiện” những bữa tiệc nướng ngoài đường, gia đình cô thuộc loại khá giả, tiền tiêu vặt cũng khá, nhưng không quá nhiều, đối với thịt cừu nướng, chỉ đủ hai xiên để ăn chung với Thời Niệm Ca. Mỗi lần Thời Niệm Ca ngỏ lời mời cô, Triệu Tiểu Thanh đều không đồng ý và kiên quyết nói dù cô có kết bạn với công chúa, cũng không để công chúa dùng tiền dẫm nát tình bạn, phải bình đẳng, bằng không tình bạn nếu cứ nghiêng về một phía nhất định sẽ có chênh lệch, không công bằng với người còn lại.

Thời Niệm Ca không ngại gì cả, muốn cao cũng được, cô ấy cũng đã từng ăn mấy món đường phố này rồi, nhưng hôm nay khi cùng Triệu Tiểu Thanh chạy vào, cô cảm thấy sảng khoái lạ thường, giờ còn cắn cả xiên thịt cừu nữa. Cô cảm thấy rất phấn khích.

“Người vừa rồi thật sự là cha của Đường Thiệu sao?” Triệu Tiểu Thanh mơ hồ hỏi, vừa mới cắn xong một miếng thịt cừu xiên.

Thời Niệm Ca cũng đáp lại một cách mơ hồ như cô ấy: “Ừm.”

“Đường Thiệu thật sự không níu kéo được cậu, nên nhờ ba cậu ta giúp à?”

“Không hẳn, anh ta có chút cặn bã, nhưng không ngốc đến mức đó.” Thời Niệm Ca lấy khăn giấy lau miệng: “Nhà họ Đường luôn muốn hợp tác lâu dài với nhà họ Thời, mình từng nghe nói hiện tại có một dự án rất tốt nhà họ Đường theo để có lợi. Có lần chú Đường đến nhà mình để tặng đồ, trông thấy mình, sau không biết kiểu gì biết mình trạc tuổi lại cùng trường với con chú ấy, cứ như vậy mời nhà mình ăn cơm vài lần, mai mối vài lần.”

“Vậy hai người cứ thế đến với nhau à? Mình cứ tưởng hai người đang yêu tự do. Hóa ra ở nhà giàu không có tình yêu tự do thực sự. Đều là hôn nhân sắp đặt như trước. Có thật không?”

“… Nào có chuyện đó, chỉ là đúng lúc và đúng nơi, mọi người làm quen, cũng không có cảm xúc gì, nhìn nhau vừa lòng, ba mẹ hai bên nói thêm vào, nên qua lại tượng trung được hai tháng thôi.” Thời Niệm Ca nói xong liền vứt thanh tre trong tay đi, xoay người mua hai ly nước đưa cho Triệu Tiểu Thanh: “Nói tóm lại, cậu nhớ cho kỹ, bây giờ mình và Đường Thiệu kia chẳng liên quan gì đến nhau cả, chỉ là trùng hợp ở cùng một nơi, cho nên ngàn vạn lần đừng nhìn mình đầy thành kiến, mình cũng không phải kiểu dây dưa vướng mắc với bạn trai cũ.”

Triệu Tiểu Thanh gật gật đầu, trong miệng còn nhai thịt nói ngòng ngọng: “Mình biết rồi, mà nói này, bây giờ ngày nào cậu nhìn Tần Thần như nhìn thấy thịt, nếu như thật sự có tình cảm với Đường Thiệu, sao mà có thể thay lòng nhanh thế được…”

Thời Niệm Ca đang uống nước thì ngừng lại, sau đó liếc nhìn Triệu Tiểu Thanh.

Lúc giáo viên giúp cô học bài buổi chiều, còn hỏi quan hệ giữa cô và Tần Thần, lúc đó cô chỉ nói là ngồi cùng bàn đã lâu, thỉnh thoảng trao đổi vài câu nên cũng khá quen thuộc. Chỉ có bấy nhiêu thôi.

Bây giờ bị nói như vậy, cô thích Tần Thần rõ vậy sao?

Chắc hẳn Tần Tư Đình cũng nhìn ra được.

Vậy sao anh còn đến thư viện …

Triệu Tiểu Thanh đang uống nước, không biết tại sao Thời Niệm Ca đột nhiên ngẩn ra vui vẻ, đang định gọi cô, nhưng Thời Niệm Ca đã nhanh chóng đi đến quầy bán trang sức cặp kế bên.

Triệu Tiểu Thanh: “…”

Đại tiểu thư, vậy có phải hơi sớm không?

Con sói chỉ thấy miếng thịt, có thể ăn được hay không còn chưa biết, cậu chưa gì đã mua sẵn chén đũa rồi à?

Bởi vì biết mấy ngày trước Tần Mặc đi thi đấu, hôm qua mới về, hôm nay nhất định sẽ đi học, không bao giờ nghỉ học liên tục, sáng sớm, Thời Niệm Ca đã mua vài ly sữa ở cổng trường làm ấm rồi vào lớp

Thời tiết lúc này vừa phải, không lạnh cũng không nóng. Một số nữ sinh trong trường vẫn mặc quần áo mùa hè với áo khoác đồng phục mùa thu bên ngoài. Thời Niệm đã mặc quần áo dài và quần tây từ lâu. Tóc dài giản dị được buộc lại và có một số sợi rơi trước trán. Cặp hơi nặng vì có vài bình sữa. Khi đang mang nó trên một vai, cô dùng tay giữ dây đeo cặp sách trên vai, lòng đầy hào hứng bước thẳng vào lớp

Vào lớp đã thấy bạn cùng bàn thân thiết đã đến, dù sao đi mua sữa cô cũng bị chậm một chút, giờ tự học cũng gần bắt đầu, Tần Tư Đình rất ít khi đến muộn.

Cô đi tới với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhìn thấy nam sinh cao gầy mặc áo sơ mi trắng trẻo tinh tươm, bên ngoài là đồng phục học sinh giống cô, chắc là bởi vì Tần Mặc cao lớn, học giỏi. Chiếc áo khoác đồng phục học sinh bình thường mặc trên người trông giống như những nam thần điển trai tỏa nắng trong các quảng cáo đồ thể thao của nhãn hiệu, Thời Niệm Ca không biết đồng phục khoác trên người cô cũng đem lại cảm giác tương tự, chẳng trách trước đây cô ít khi ngoan ngoãn mặc đồng phục, gần đây tần suất mặc càng lúc càng nhiều, ừm thì… bởi vì ngồi cùng bàn, coi như là mặc đồ đôi đi.

Trước khi ngồi vào chỗ, cô lấy trong cặp ra một chai sữa, đặt trên bàn của Tần Tư Đình.

Anh không nhúc nhích, cô cũng không vội nói, chỉ ngồi xuống, ngước mắt lên đã thấy giáo viên chủ nhiệm vào kiểm tra giờ tự học buổi sáng, tay cầm quyển sách trong cặp thì thầm: “Mình mới mua, còn nóng.”

Vẫn còn rất sớm, giáo viên vừa vào, liền trở lại văn phòng chuẩn bị bài, khi còn giáo viên cả lớp yên tĩnh bây giờ đã bắt đầu có tiếng rì rầm.

Hác Tu Xã phía sau dùng bút chọc cho cô, khi cô quay đầu lại liếc nhìn bình sữa trên bàn Tần Tư Đình, nhếch môi hỏi: “Của mình à?”

Triệu Tiểu Thanh huých vào tay Hác Tu Xã, dùng ánh mắt ra hiệu cậu đừng có không biết xấu hổ, Thời Niệm Ca vui vẻ, như làm ảo thuật rút ra thêm một bình nữa ở trong cặp, nhỏ giọng: “Chắc chắn không thiếu phần các cậu, ống hút này, các cậu tự mở ra uống nhé.”

Hác Tu Xã không ngờ mình cũng có phần, lúc này nhận lấy rồi cười hí hứng, Triệu Tiểu Thanh cũng kinh ngạc, mặt khác ánh mắt bắt đầu mơ màng, như đặt câu hỏi: Tại sao Tần Thần không có ống hút?