Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1622: Em là tiểu tình ca của anh (191)



Trêи đường trở về, bác sĩ nữ ngồi trêи xe vừa sắp xếp kết quả kiểm tra vừa nói: “Bác sĩ Tần, hôm nay xem như anh phá lệ nhỉ? Bình thường tôi thấy trong bệnh viện biết bao nhiêu điều dưỡng xếp hàng theo đuổi anh, muốn số điện thoại anh cũng không cho, cùng lắm cũng chỉ gọi điện đến phòng khám của anh thôi, hoặc số công việc, thế mà anh lại cho một cô bé bốn tuổi số di động? Nếu như tôi nhìn không lầm, đó là số điện thoại cá nhân của anh đúng không?

Vẻ mặt Tần Tư Đình hờ hững, giọng nói vẫn như ngày thường: “Con nít, ngây thơ, không phải cô nói tôi không nên để lại bóng ma trong tâm lý trẻ nhỏ à, chỉ một số điện thoại của mình, có thể thỏa mãn nguyện vọng của con bé.”

Bác sĩ nữ cười khẽ: “Không ngờ bác sĩ Tần lại hiểu lòng người như thế, đúng là tiếp xúc với con nít rất vui, vừa rồi làm đến trưa tôi vẫn không thấy mệt, còn cảm thấy vui vẻ, khó trách anh cũng thả lỏng một lần.”

Tần Tư Đình không nói tiếp, tối hôm qua anh trực, sáng nay lại đến giúp, bây giờ có hơi mệt, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Trông thấy anh lại biến thành bác sĩ Tần lạnh lùng, bác sĩ nữ kia cúi đầu làm việc của mình tiếp, không quấy rầy nữa.

Trong trường mầm non, cô giáo vẫn ôm theo vẻ mặt khó tin, nhưng vẫn đưa tờ giấy kia cho Lạc Lạc.

Lạc Lạc cầm tờ giấy ghi một dãy số, mắt tròn xoe: “Wow.”

“Cậu wow gì thế? Tờ giấy này là gì?” Bé trai vẫn đang nói chuyện với bạn nhỏ Lạc Lạc cũng tò mò sáp lại xem.

“Không cho cậu xem!” Thời Khả Lạc vội vàng ôm tờ giấy vào lòng, sau đó nhanh chóng lấy cái cặp nhỏ ra, nhét vào trong, đặt cùng chỗ với bức tranh vẽ ba, cẩn thận như cất bảo bối, để tránh bị làm hỏng.

“Xì, không xem thì không xem, hôm nay mẹ mình mua khủng long cho mình, mình cũng không cho cậu xem.”

“Mình cần xem khủng long chắc.” Thời Khả Lạc lắc lư cái đầu, không thèm để tâm đến cậu nhóc, xoay người tiếp tục đánh vần, vừa đọc vừa nghĩ đến tờ giấy, sau đó cười tủm tỉm.

Hà hà, bạn nhỏ có số điện thoại của chú bác sĩ đẹp trai rồi.



“Xin lỗi, số điện thoại hiện không liên lạc được. Sorry…”

Suốt một tuần, điện thoại Tiêu Đạt lúc nào cũng trong tình trạng không liên lạc được, cái tên khốn này nói sau khi tỉnh rượu sẽ liên lạc với cô, giờ trốn mất dạng.

Rõ ràng bình thường người ở Hải Thành, quán bar Tiêu Đạt mở mấy năm nay kinh doanh rất ổn áp, tiền kiếm rất nhiều, là quán bar lớn nhất Hải thành, theo lý mà nói cho dù anh ra ngoài, cùng lắm đến quán bar ở tỉnh khác thôi, không hiểu sao lại khóa máy.

Hoặc giả có chuyện gì đó, hoặc giả, anh đang trốn cô.

Với cái nhìn không mấy thiện cảm khi cô còn quen Tần Tư Đình, Thời Niệm Ca nhất mực tin tưởng bạn bè, chưa từng nghi ngờ gì cả, nhưng hiện tại Tiêu Đạt mất tích, khiến cô không thể không hoài nghi, anh đã làm chuyện gì đó trong lúc cô không hay biết.

Hay thật, dám trốn cô.

Vậy Tiêu Lộ Dã biết không?

Thời Niệm Ca cầm điện thoại trong phòng làm việc lên, nghĩ một chút, vốn định gọi thẳng cho Tiêu Lộ Dã, nhưng nghĩ lại, vẫn không gọi.

Mấy năm nay Tiêu Lộ Dã đối xử với cô thế nào, cô biết hết, nhưng cô liên tục tránh né, thường cố gắng không đụng anh, bây giờ gọi cho anh làm gì?

Nhưng năm ấy Tiêu Đạt đã làm gì?

Cô đang suy nghĩ, cửa phòng làm việc có người gõ, cô bỏ điện thoại xuống, nói: “Vào đi.”

Sau đó nhìn thấy đổng sự Từ – người giữ nhiều cổ phần trong nước nhất bước vào, hơn bảy mươi tuổi, ông chống gậy bước vào, phía sau có hai người phụ nữ đi theo, đoán chừng cũng ngoài bốn mươi, có vẻ như là con gái đồng thời là nhân viên của ông.

Cô đã về nước lâu như thế, đổng sự Từ vẫn chưa có động thái gì, mỗi lần công ty có chuyện hoặc họp cán bộ cấp cao của công ty ông đều cử người đến, ông không hề bày tỏ quan điểm, nhưng luôn khiến những người còn lại e dè.

Hôm nay, có lẽ có chuyện quan trọng.

“Tổng giám đốc Thời, sáng nay bộ phận thị trường nói cô muốn sáp nhập các công ty con lại, nếu tôi nhớ không lầm thì công ty đó đứng tên tôi, đột nhiên nghe tin này tôi không tài nào hiểu được, sao chưa có sự đồng ý của tôi, cô đã định hợp hai công ty lại? Sau khi sáp nhập, vậy công ty của tôi hay là của tổng bộ?”

Đổng sự Từ bước lại trước bàn làm việc của cô, cầm gậy trong tay, hơn nữa vì ông lớn tuổi, ánh mắt sáng quắc, đứng đó giống như đang chuẩn bị dạy bảo cô.

Thời Niệm Ca không có biểu hiện gì, bình tĩnh ngồi đó: “Vậy công ty gia đình đó vẫn mang danh nghĩa đổng sự Từ à? Khi tôi công bố tin tức này, đã tự mình kiểm tra toàn bộ nhân viên ở công ty con, có một số công ty con ở thành phố khác do ông đứng tên, nhưng những công ty kinh doanh ổn định không phải của ông, hơn nữa toàn bộ công ty do ông đứng tên, quyền pháp nhân đều thuộc tổng bộ, đổng sự Từ chỉ phụ trách quản lý và kinh doanh, toàn bộ quyền quyết định ở trong tay tổng bộ, hiện tại tôi vận dụng công ty không do ông quản lý, sáp nhập lại, đổng sự Từ nếu có ý kiến gì về lợi nhuận của hai công ty này thì cuộc họp cấp cao lần sau, cảm phiền ông đích thân đến, đừng sai nhân viên của mình đi thế nữa.”

Đổng sự Từ nheo mắt lại: “Ý của cô là, tôi lớn tuổi thế này, không khỏe cũng không được vắng mặt, không được phái người khác đến?”

“Thật ra không phải không được, nhưng nếu đổng sự Từ đã lấy lý do tuổi già sức yếu, tôi thấy trong công ty có nhiều người, ông cứ từ chức sớm một chút, vẹn cả đôi đường.” Thời Niệm Ca vẫn giữ đúng mực, nhưng không hề sợ hãi.

“Cô!” Đổng sự Từ trừng mắt: “Thế nào? Ba mẹ cô không còn, mới có tí tuổi có chức trong Thời Đạt, định đuổi hết tất cả các nguyên lão đi đúng không?”

“Ba, ba đừng nóng, cần gì đôi co với lớp trẻ, tổng giám Thời còn trẻ, chẳng phải chuyện gì cũng cần các cán bộ lớn tuổi giúp đỡ ư? Trẻ tuổi không hiểu chuyện, ba cứ dạy dỗ cô ấy là được, đừng nóng nhé, nóng giận không tốt cho sức khỏe.” Người phụ nữ ngoài bốn mươi kia vội vàng bước lại xoa lưng ông.

Thời Niệm Ca ngồi sau bàn làm việc, vẫn tiếp tục lãnh đạm nhìn đổng sự Từ: “Cách đây vài ngày tôi nghe được một chuyện, ba năm trước lúc tôi không có trong nước, tập đoàn Thời Đạt ở trong nước tuyển giám đốc điều hành, có một đối thủ cạnh tranh với ông, đổng sự Vương đại khái trẻ hơn ông ba mươi tuổi, đột nhiên bị tai nạn xe rồi qua đời, không biết chuyện này, đổng sự Từ có ấn tượng không nhỉ?”