Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1602: Em là tiểu tình ca của anh (171)



Có vài lần bạn nhỏ Thời Khả Lạc nghe những bạn nhỏ khác gọi ba, con bé tưởng đó là một món đồ chơi, thế là tối về lập tức ôm chặt Thời Niệm Ca hỏi: “Mẹ, chừng nào mẹ mua ba cho con vậy, con cũng muốn chơi.”

Khi nghe thấy câu đó mặt cô đờ ra, nở nụ cười gượng gạo.

Cô cười đấy, nhưng lòng lại đau như cắt.

Lúc trước nhà họ Thời bắt đầu rơi vào khó khăn, chắc chắn không thể nào so với nhà họ Lăng, hơn nữa nhà họ Thời còn bị muôn thứ bủa vây, Thời Niệm Ca thừa nhận bản thân khi ấy rất dứt khoát thậm chí cực đoan, thật ra cô có thể đứng trước mặt Tần Tư Đình hỏi anh, tại sao, tại sao anh không gạt tay Lăng Huyên Nhi ra? Anh thật sự định lấy người nhà họ Lăng kia ư?

Nhưng cô của khi ấy, nếu ở lại Hải Thành, cứ tiếp tục ở bên cạnh bám víu lấy anh, bản thân sẽ không có dịp để trưởng thành, thậm chí được anh chăm chút cho đến khi trở thành một người vô dụng cũng nên.

Nhưng nếu, chỉ cần khi ấy cô ở lại, nói rõ ràng với Tần Tư Đình, biết đâu bây giờ cô đã trở thành một bác sĩ.

Nhưng cuộc đời làm gì có nhiều chữ nếu như vậy.

Sau này cô nghe nói chẳng có cái gọi là liên hôn gì giữa hai nhà Lăng Tần, thậm chí Tần Tư Đình và Lăng Huyên Nhi cũng không hề đính hôn, khi cô biết tin này, Lạc Lạc đang bò trêи thảm miệng chu ra gọi ‘mẹ’ rồi.

Cô giống như bước sai một bước rồi.

Dường như khi ấy, Tần Tư Đình đã biết gì đó, anh cần cô cho anh sự tin tưởng, đợi cô ngỏ lời mà thôi.

Nhưng thứ cô cho anh, chỉ là một đêm cuồng nhiệt, một câu chia tay.

Cho dù sau này cô muốn tìm lại cuộc sống khi xưa, không hề mơ hồ nữa, nhưng nhớ đến từng chuyện từng chuyện một, nhớ lại những việc bản thân đã làm, cô không còn dũng khí đối diện với anh nữa.

Có lẽ anh đang thất vọng và rất hận cô.

Khi ấy cô một mực cho rằng mình đang đứng trước ranh giới của sinh mệnh, chỉ cần sẩy chân một cái là vực thẳm đang chờ cô.

Còn Tần Tư Đình vì sao anh không ở đó chờ cô.

Chính anh đẩy cô đến ranh giới ấy, còn cô chỉ làm một việc duy nhất, đó là buông tay anh.

Thời Niệm Ca cất di động cũ, đặt sang bên cạnh, nhắm mắt lại, ép bản thân mình đi vào giấc ngủ.

Đêm khuya, không biết đã ngủ bao lâu, Thời Niệm Ca lạc lối trong ác mộng, đột nhiên cảm thấy có đôi tay nhỏ bé đang xoa xoa mặt mình, cô giật mình giữa ác mộng, ánh mắt ʍôиɠ lung, Lạc Lạc mắt vẫn lim dim thò đôi tay bé bỏng lau nước mắt cho cô.

“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Lạc Lạc vừa lau vừa hỏi: “Mẹ đừng khóc, Lạc Lạc cho mẹ kẹo cầu vồng được không?”

Vừa nói, tiểu quỷ nhổm dậy, nhảy tót xuống đất, từ bên kia giường lấy ra một hộp kẹo hồng hồng, sau đó lon ton chạy lại, nhét hộp kẹo vào lòng mẹ: “Mẹ, đây là kẹo cầu vồng của con, mẹ ăn khẽ thôi nhé đừng để bà Hương Hương nghe, bà không cho con ăn kẹo, kẹo này là chú Văn Kha mua đấy, con giấu luôn, bên trong có nhiều lắm, mẹ mau ăn đi, ăn kẹo cầu vồng sẽ vui lên, sau đó không khóc nữa.”

Thời Niệm Ca không nói gì cả, chỉ nhìn Tiểu Lạc Lạc trước mặt, đột nhiên thò ôm lấy con gái nhỏ, hôn lên gò má phúng phính rồi hỏi: “Cục cưng, con có muốn ba không?”

Lạc Lạc tròn xoe hai mắt: “Muốn chứ, ba chơi vui không?”

Thời Niệm Ca ngừng khóc, khẽ cười nhéo nhéo mũi con bé: “Trước đây chơi rất vui, bây giờ thì không biết.”

“Con muốn, mẹ ơi, vậy mẹ mua cho con một ba đi.” Bạn nhỏ Thời Khả Lạc kiên trì cho rằng ba là một món đồ chơi, có thể mua được.

Thời Niệm Ca sờ đầu con bé, nhắm mắt rồi hít sâu một hơi.

Trong đầu cô là hình ảnh lần cuối quý cô Dương Trân Trân ở Hải Thành, gặp cô và Tần Tư Đình.

Mẹ, tập đoàn Thời Đạt đã vào quỹ đạo, còn không làm mẹ thất vọng phải không.

Mẹ, con muốn về Hải Thành rồi.

Phát hiện hình như mẹ vẫn còn khóc, bởi vì có nước mắt rơi xuống trán của Lạc Lạc, Lạc Lạc vội vàng nhét ngay một viên kẹo vào miệng cô, sau đó hỏi: “Mẹ ơi, ngọt không ngọt không?”

Thời Niệm Ca khịt khịt mũi: “Ừm, ngọt.”



Hải Thành.

“Ahhhhh, trời ơi, bận rộn suốt hai tháng ròng, tôi sắp chết trong bệnh viện luôn rồi.”

“Nếu không phải đến sinh nhật của chủ nhiệm Chu hôm nay, buổi tối bọn mình phải đi ăn liên hoan, tôi cảm thấy sắp chết đến nơi rồi…. ngày nào thần kinh cũng căng ra…”

“Mọi người cũng chưa đến nhà bác sĩ Tần hả? Chủ nhiệm Chu nói nhiều người nhưng nhà bác sĩ Tần vẫn chứa được hết, tôi cũng không ngờ bác sĩ Tần ở bên khu này, còn tưởng anh ấy ở khu Nam chứ, không ngờ lại ở khu Bắc….”

“Biệt thự Lệ Thủy ở khu Bắc ấy, khu nổi tiếng dành cho người giàu, nếu không vì quen biết với bác sĩ Tần, cả đời này không chừng chẳng có dịp nào để đến khu biệt thự ấy đi dạo đâu nhỉ?”

“Chủ yếu là nể mặt chủ nhiệm Chu thôi, nếu không phải chủ nhiệm Chu lên tiếng, cậu tưởng bác sĩ Tần chịu để bọn mình đến nhà cậu ấy ăn liên hoan à?”

“Ừm, mọi người nói xem, bác sĩ Tần thật sự không có bạn gái sao? Nhà lớn thế này, dư cả hai tầng lầu, mình nghe nói sân sau anh ấy trồng rất nhiều rau củ, vừa ăn vừa làm thuốc, sắp thành chốn bồng lai tiên cảnh, nếu chỉ có mình anh ấy ở đây, có phải trống vắng quá không…”

“Bác sĩ Tần hai mươi bảy tuổi rồi, sinh nhật khi nào nhỉ? Nếu như cậu ấy không có bạn gái thật, tôi không ngại giới thiệu bản thân cho anh ấy đâu…”

“Thôi thôi, ít ít thôi, bác sĩ Tần có thể nhìn trúng mình ư, định dụng chút nhan sắc ít ỏi đó à? Anh ấy còn chẳng nhìn mặt điều dưỡng quá hai giây nữa kìa.”

“Được hết, lần trước tôi bị thủy đậu, chính bác sĩ Tần thoa thuốc cho tôi, anh ấy nhìn mặt tôi rất lâu ấy.”

“Thoa thuốc không tính, ít tưởng tượng lại đi…”

Khi Tần Tư Đình xuống lầu, bên dưới đã vô cùng náo nhiệt, nhiều người nhốn nháo trong nhà bếp chuẩn bị trái cây và nguyên liệu nấu ăn.

Anh chỉ nhìn thoáng qua rồi xuống lầu, không nói gì cả.

Chủ nhiệm Chu đã đến, ông đang nói chuyện phiếm với mọi người, Vu Thành trông thấy Tần Tư Đình đi xuống,vội vàng gọi anh qua.

Tần Tư Đình bước chậm rãi, không nhìn mấy người họ, cầm theo gói cà phê và trà đến, xem ra định đi pha cà phê cho mọi người.

Có một nữ bác sĩ nhìn thấy bóng anh lập tức tò mò: “Bác sĩ Tần định mời mọi người cà phê à? Không cần phiền phức thế đâu, đổi lại, bác sĩ Tần có thể làm cơm không, họ đang ở trong bận bịu cơm nước, cậu có thể giúp không? Kiểu như nấu mì hay gì đấy, mọi người hiếm khi có dịp thưởng thức tay nghề của anh…”

Bên này còn chưa kịp nói xong, Tần Tư Đình không thèm quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng đã vang lên: “Không.”