Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1587: Em là tiểu tình ca của anh (155)



“Hơn nữa, chúng tôi phát hiện, gần đây bệnh nhân nữ đã làm tầm soát ung thư, trong cơ thể có khối u đang chuyển sang giai đoạn xấu, sức khỏe vốn đã không tốt, cộng thêm tai nạn xe này khiến cho bệnh tình trầm trọng hơn.” Bác sĩ thở dài: “Thật xin lỗi, chúng tôi thật sự đã cố hết sức.”

“Khối u? Khối u gì? Mẹ tôi vẫn còn khỏe mạnh như vậy sao có thể có khối u được?” Thời Niệm Ca khó tin.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên nãy giờ ngồi bên cạnh đứng lên: “Niệm Niệm, chuyện mẹ con ngã bệnh, thật sự là không ai biết, mẹ con cũng mới phát hiện thôi, lúc ấy chỉ nghĩ là cảm bình thường, không nghiêm trọng, bác kéo mẹ con đến bệnh viện kiểm tra, kết quả không ngờ đã chuyển biến xấu như vậy rồi, ngoài bác và mẹ con ra, không ai biết cả, kể cả ba con cũng không biết.”

Thời Niệm Ca bắt đầu sụp đổ, quay sang nhìn: “Bác…”

Lúc này bác Thời mắt cũng ửng đỏ, thấy được từ lúc xảy ra tai nạn đến giờ bà cũng không ngủ, lại còn khóc lóc rất lâu, trông thấy Thời Niệm Ca đột nhiên đến đây, đau lòng ôm lấy cô.

Nhà họ Thời không có nhiều người thân, ở Hải Thành cũng chẳng có mấy người, gần như những người vô cùng thân thiết đều ở Mỹ giúp đỡ công việc, nhà cô còn một bác gái và một chú, vẻn vẹn vài người, bây giờ đều ở đây.

Sau khi giải thích vài câu xong, bác sĩ quay lại phòng cấp cứu, lúc vào ông nói thêm: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Nhưng một giờ sau, đèn phòng cấp cứu sáng liên tục mười mấy tiếng cuối cùng cũng tắt, ba Thời được đẩy ra trước, bởi vì dùng thuốc mê, nên người vẫn thϊế͙p͙ đi, mặt tái nhợt nằm trêи băng ca.

Thời Niệm Ca nhìn ông, sau đó lại nhìn về cửa phòng cấp cứu, mờ mịt hỏi: “Mẹ tôi đâu?”

Bác sĩ nhìn cô, một y tá đang đi đến cũng nhìn cô.

“Tôi họ Thời, tên Thời Niệm Ca, là con gái của họ.” Thời Niệm Ca cố gắng tiết chế cảm xúc, nhìn bác sĩ: “Mẹ tôi đâu? Mẹ tôi ở đâu? Bà ấy còn đang cấp cứu ư?”

“Niệm Niệm, đẩy ba con đến phòng bệnh trước đã, ở đây để bác…” Bác gái ở bên cạnh khẽ nói với cô.

Thời Niệm Ca khăng khăng nhìn bác sĩ, gằn từng chữ: “Mẹ tôi đâu?”

Sau khi bác sĩ nhìn bác cô, dường như xác định đây là con của bệnh nhân, mới nói: “Chúng tôi đã cố hết sức, xin nén bi thương.”

Trong đầu Thời Niệm Ca giống như có thứ gì đó nổ tung, nhìn chằm chằm vị bác sĩ, không rời mắt.

Sau đó cô đột nhiên nở nụ cười: “Không đâu, mẹ tôi vẫn còn khỏe mạnh, bà là người vui vẻ yêu đời lại là người lương thiện, cả thế thới gì có mình bà mới trị được ông ba vừa cứng đầu vừa xấu tính của tôi thôi, sao bà có thể chết được, là các người cố ý đúng không?”

“Niệm Niệm.” Bác gái sợ cô kϊƈɦ động, nén đau lòng ôm lấy cô: “Niệm Niệm, lúc mẹ mẹ con được đưa vào đã không còn…”

Thời Niệm Ca cắn môi, bác sĩ thở dài nhìn họ, chuyện sinh ly tử biệt, trước phòng cấp cứu, họ thấy rất nhiều, mỗi một gia đình sẽ có cách thể hiện bi thương khác nhau, làm bác sĩ, thứ nên làm đã làm, thứ gì không thể cũng hết cách, sau khi dặn dò vài câu, trực tiếp rời đi.

“Mẹ tôi đang ở đâu vậy?” Thời Niệm Ca khăng khăng nhìn theo bác sĩ.

Bác sĩ dừng lại, sau đó quay lại nhìn cô gái trẻ, nói: “Xin lỗi bệnh viện có quy định, khi không có người nhà sẽ đưa vào nhà xác.”

Nhà xác?!

Thời Niệm Ca buông thõng của cô run rẩy.

“Ở đâu?” Cô hỏi.

“Chúng tôi đã thông báo với những người nhà khác, bây giờ họ đã đến đó để nhận.”

Lúc này Thời Niệm Ca mới nhìn bác gái, thảo nào dượng và chú đột nhiên mặt mũi nặng nề bỏ đi.

Bác gái nhìn cô: “Niệm Niệm, bác biết con khó chịu, con ổn không, đừng cố quá… còn có mọi người ở đây…”

Thời Niệm Ca nghiến răng hỏi lại: “Ở đâu?!”

Bác gái nghe thấy đứa cháu nhỏ quật cường khuôn mặt lại trắng nhợt, đau lòng nhìn cô, chỉ về phía bên trái: “Bên đó, đi vòng ra có đường thông tới…”

Thời Niệm Ca không nói gì cả, xoay người chạy về phía đó.

Khi cô chạy đến con đường đó, vì đây là con đường duy nhất thông vào nhà xác, khắp nơi được bật máy lạnh, rõ ràng đèn rất sáng, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng âm u.

Cô hít sâu một hơi, bước nhanh vào trong, vừa đi vừa nhớ lại lần cuối cùng mẹ ở biệt thự Lệ Thủy, mẹ nói với cô rất nhiều, mẹ còn gặp Tần Tư Đình, bà rất hài lòng với anh, giống như mẹ vô cùng yên tâm với tương lai của cô.

Có phải khi ấy bà đã biết bệnh của mình rồi không?

Nhưng bà lại không biểu hiện ra ngoài mặt, ngoại trừ lần đó bà nói hơi nhiều ra, hết thảy gần như chẳng có gì thay đổi.

Thời Niệm Ca vừa bước đi nước mắt vừa lũ lượt rơi xuống, hành lang này sao lại dài thế chứ, cô chạy, vừa chạy vừa thấy sao mà khó thở quá, trong đầu có muôn vàn hình ảnh hiện lên, cho đến khi trước mắt tối sầm, đột nhiên cô lảo đảo ngả về trước.

Cuối cùng, dường như cô nghe thấy ai đó gọi phía sau cô: “Niệm Niệm?!”

Hình như cô ngã rồi, ngã thẳng xuống mặt đất, bả vai và lưng đập xuống nền đất lạnh lẽo nhưng lại chẳng thấy đau.

Không đau chút nào, cho nên chắc là mơ rồi.

Chính là một cơn ác mộng.

Có phải cô ngủ sâu quá rồi không? Bị ác mộng bủa vây?

Tần Tư Đình, anh mau gọi điện thoại cho em đi, gọi một cuộc điện thoại đánh thức em, để em ra khỏi cơn ác mộng này, mau… mau gọi em tỉnh lại đi…

Suy nghĩ hỗn loạn, toàn bộ thế giới đột nhiên đổ sụp xuống.