Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1586: Em là tiểu tình ca của anh (154)



Tần Tư Đình ở Nhật Bản bảy ngày, mỗi tối trước khi đi ngủ anh đều gọi điện cho Thời Niệm Ca, ban ngày mỗi khi nhớ anh cô sẽ nhắn tin, tuy rằng đột nhiên xa anh nhiều ngày, nhưng ít nhất ký ức đêm đó vẫn lưu lại trong trí nhớ cô, hơn nữa sau đó Tần Tư Đình còn liên tục liên lạc với cô, cho nên Thời Niệm Ca không còn nghĩ lung tung, vả lại ở phòng khám rất nhiều việc, gần đây Tần Tư Đình vắng mặt nên cô căn bản không còn thời gian để suy nghĩ chuyện khác.

Tối hôm ấy, bởi vì cô bị cảm, còn là… lần đầu tiên nữa.

Tóm lại lúc đầu cô rất can đảm, dám đi chinh phục nam thần, cuối cùng kết quả lại là cô thê thảm nằm như chết cả ngày, cảm thấy bản thân gần như tê liệt.

Sau đó anh cầm nhiệt kế lại đo nhiệt độ cơ thể giúp cô, phát hiện cô vẫn ba mươi tám độ hai, tuy rằng có hạ nhiệt một chút, nhưng dù sao vẫn đang sốt, vì vậy anh khăng khăng bắt cô uống thuốc hạ sốt, lại dỗ cô vào giấc ngủ.

Cô ngủ rất lâu, sau đó lại mệt mỏi nằm trêи giường không muốn bước xuống, hiếm khi có dịp làm nũng với anh, cô nói chỗ này đau chỗ kia khó chịu, hôm ấy hai người không đến phòng khám, nghỉ ngơi ở nhà, Tần Tư Đình chăm sóc cô cả ngày, nấu ăn xong mang đến tận phòng cho cô.

Nhưng lúc ấy cô thật sự rất đau, người ta thường nói lần đầu rất đau, nhưng cũng có trường hợp không cảm thấy gì cả, cô còn tưởng mình sẽ là trường hợp sau, kết quả không ngờ tối hôm ấy cô sắp khóc đến nơi, phải kìm nén lắm mới không rơi giọt nước mắt nào, khi ấy Tần Tư Đình cảm nhận được toàn thân cô căng ra, anh cố gắng dịu dàng để cô thả lỏng.

Nhưng đau lắm!

Ai nói không đau chứ hu hu hu.

Cho nên có người bên ngoài nhã nhặn, thật ra bên trong… khụ khụ.

Nghĩ lại mặt cô bắt đầu nóng lên.

“Chị ơi, chị vẫn cầm thuốc của em kìa, chị không tiêm cho em đi, đứng đó thẹn thùng gì thế?” Một cậu nhóc khoảng mười bốn mười lăm tuổi một tay cầm psp, tay kia đã giơ lên từ lâu, một mực chờ cô tiêm cho cậu nhóc.

Thời Niệm Ca bận đến đầu óc rối tinh rối mù, nghe bác sĩ đông y nói, mỗi năm đến tết, phòng khám sẽ đông hơn, mọi người phải bận bịu đến khuya mới được về nhà, sau đó phải đưa người nhà đi kiểm tra sức khỏe, rồi lại vì thời tiết thay đổi, nhiều người bị cảm cúm, phòng khám lúc sẽ như lúc này, người không là người, làm bác sĩ mà nói, sẽ phải quen với chuyện này.

Năng lực tiếp thu của cô rất tốt, hơn nữa học y là mục tiêu của cô, cô không sợ khổ.

Nhưng cô cứ cảm thấy bản thân mình chính là người đã kéo Tần Tư Đình từ một vị trí chói lọi hào quang rạng ngời vào cái hố học y này, cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề.

Buổi tối về đến nhà, Tần Tư Đình đi vắng mấy ngày, cô gọi dì Hương đến, dì Hương hỏi cô muốn ăn gì, vốn tưởng cô ở nội trú, không về nhà, kết quả hôm nay bị cô kêu đến, lúc vào quét dọn mới phát hiện có dấu vết của người ở nhà, còn hỏi cô có phải dạo này đều ăn ở bên ngoài không.

Thời Niệm Ca cười hì hì không nói cho dì biết.

Nếu không bận bịu đến mệt mỏi ở phòng khám, nhất định cô sẽ theo dì Hương học nấu ăn, ví dụ như, cô rất muốn biết cách làm món mì trộn.

Nhưng cho dù bản thân có học xong, cũng không thể nấu ngon như Tần Tư Đình được.

Sau khi ăn xong, dì Hương dọn dẹp rồi rời đi ngay.

Thời Niệm Ca uể oải chẳng buồn tắm, nhưng ở phòng khám cả ngày, không tắm thật sự không cách nào ngủ được, cô vào phòng tắm, tắm qua một lượt, lúc bước ra cô vừa lau đầu vừa nhìn di động, ngày nào Tần Tư Đình cũng canh đúng giờ gọi điện cho cô, bây giờ đã tám giờ hơn, lần sớm nhất anh gọi là tám giờ, lần trễ nhất là chín rưỡi, Nhật Bản chỉ lệch một giờ, bên kia đang là mấy giờ nhỉ?

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, đang nghĩ bây giờ anh sẽ gọi hay lát nữa nhỉ, đột nhiên di động cô reo lên.

Số điện thoại không phải của Tần Tư Đình.

Là một dãy số từ Mỹ.

Cô tưởng mẹ mình gọi, kết quả không phải, mỗi câu mỗi chữ từ đầu bên kia, như từng nhát dao ghim vào lòng cô.

Cô như rơi vào hố sâu, từ đầu đến chân đều nhũn ra, cô chậm chạp buông di động, nhìn mình trong gương, cho đến khi trước mắt mỗi lúc một mờ đi, giọt nước mắt nóng rực rơi xuống, cô mới như tỉnh khỏi mộng, bản thân như bị kϊƈɦ động.

Cô giơ di động vẫn chưa ngắt cuộc gọi lên, xác định mọi thứ là thật, không phải ác mộng.



Sân bay Hải Thành, Thời Niệm Ca vội vàng đi vào, vừa rồi đặt vội vé máy bay, may mắn thay chuyến bay thẳng từ Hải Thành sang Mỹ vẫn còn vé, khi đến sân bay cô lập tức đến quầy đăng ký, qua cổng hải quan, dọc đường đầu óc cô như chết lặng, chỉ còn âm thanh hối thúc cô phải nhanh đến nước Mỹ, nhanh đến gặp mẹ, phải nhanh lên.

Cho đến khi máy bay thông báo tắt thiết bị điện tử, cô mới nhìn vào di động, yên lặng tắt nguồn, sau đó nhìn ra ngoài bầu trời đêm, trái tim như bị treo lên.



Sau mười mấy tiếng đồng hồ, máy bay đáp xuống sân bay Los Angeles.

Bệnh viện nào đó ở Los Angeles.

Sau khi xuống xe Thời Niệm Ca vội vàng chạy đến, bất chấp đôi chân mỏi nhừ, cô điên cuồng ấn thang máy, thang máy còn chưa mở cửa hẳn, cô đã chạy như bay ra hành lang bệnh viện, cho đến khi đến khu vực có mấy người nhà họ Thời ở Mỹ đang ngồi, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng bác sĩ: “Tai nạn xe lần này rất nguy hiểm, tình hình không khả quan, hai người mọi người đưa đến, người nam xem như bị thương nhẹ nhất, nhưng khó giữ chân phải, sau này phải dùng xe lăn, về phần người nữ…”

Đầu Thời Niệm Ca như nổ tung, vội vàng chạy đến, kéo tay bác sĩ hỏi liên tục: “Thế nào? Mẹ tôi sao rồi? Không phải hôm qua đã cấp cứu rồi sao? Sao vẫn chưa ra nữa?”

Trông thấy đột nhiên có một cô gái chạy đến, bác sĩ hơi bất ngờ một chút, rồi vì cô gọi mẹ nên ông nghiêm túc nhìn cô, sau đó nói: “Bệnh nhân nữ ngồi ở vị trí phó lái, khi tai nạn xảy ra, đó là vị trí chiếc xe biến dạng nghiêm trọng nhất.”