Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1582: Em là tiểu tình ca của anh (150)



Không thấy ánh mắt hưng phấn lại khiêu khích của Tiêu Đạt, Tần Tư Đình bâng quơ cầm lấy một chai rượu: “Tiếp không?”

Đến bây giờ mọi người vẫn không hiểu, Tiêu Lộ Dã người ta còn không tìm Tần Tư Đình tính sổ, không dùng cách tẻ nhạt này, Tiêu Đạt này điên cuồng liều mạng làm gì?

Vậy là, Tiêu Đạt và Tiêu Lộ Dã không phải một kiểu người.

Tiêu Lộ Dã gần như ngang hàng Tần Tư Đình, kể về gia thế hay các phương diện khác, khí chất thần thái không chê vào đâu được.

Nhưng Tiêu Đạt thì khác, cho dù Tần Tư Đình lười đáp lại anh ta, không cần dùng lời nào cũng đánh gục được trò đùa của anh ta, anh ta bực dọc, đương nhiên muốn tìm chuyện gì đó để đè đầu cưỡi cổ lại.

Thời Niệm Ca ở bên cạnh khẽ kéo áo Tần Tư Đình, không nói gì cả, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt long lanh.

Tần Tư Đình ở góc độ người ta nhìn không thấy, vừa uống rượu, vừa khoác tay lên lưng cô vỗ về một lúc, bàn tay người đàn ông vì uống chút rượu mà nóng rực, tựa như lòng cô cũng được vuốt ve, sự bất an phút chốc được xoa dịu.



Tiêu Đạt uống đến mức cuối cùng phải đến nhà vệ sinh để nôn.

Kết quả anh ta vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, trêи sàn nhảy đột nhiên có tiếng thét lên sợ hãi, mấy người đàn ông tụm thành một nhóm, chửi rủa nhau, những cô gái ở xung quanh hoảng sợ ré lên.

Thậm chí có một thanh niên cầm bình rượu đập lên đầu một gã khác.

Khoảnh khắc bình rượu nện trúng đầu, tiếng hét càng kinh hãi hơn.

Tiêu Đạt uống rượu hơi vội, vừa nôn xong vẫn đang bực bội, lại nghe thấy sàn nhảy đột nhiên xảy ra chuyện, mặt mũi nhăn tít cáu kỉnh đi về phía đó: “Sao thế?”

Bảo vệ nhanh chóng nói: “Anh Đạt, mấy người đàn ông này quen nhau từ trước, có xích mích, lại gặp nhau ở đây, bây giờ nói muốn gọi người đến chơi khô máu, phải làm thế nào bây giờ, bây giờ còn nện bể đầu nhau…”

“Mẹ nó đứa nào dám đến quán của ông đập đồ thế? Không muốn sống nữa à? Thích đánh ông để cho đánh!” TIêu Đạt ôm cái mặt lạnh bỏ đi, tiếp tục tìm Tần Tư Đình uống rượu.

Tần Tư Đình sau khi uống hết hai chai rượu vẫn còn tỉnh táo, sau đó không thấy mặt nhau nữa, Thời Niệm Ca ngồi bên cạnh, thò tay kéo kéo anh: “Ổn không?”

Anh nhìn cô một cái, ánh mắt trong trẻo, lại có chút hài hước:” Không sao.”

Tiêu Lộ Dã nghe thấy bên kia đánh nhau, sau đó lại nghe thấy Tiêu Đạt gào lên, anh định không quan tâm, kết quả không đến vài phút sau nghe thấy tiếng chửi rủa to hơn, lửa nhà người ta còn chưa tắt, TIêu Đạt còn đổ thêm dầu, mẹ nó ai dám đến quán ông đây đập đồ, kết quả mấy người kia đang máu nóng bốc lên lao vào đập Tiêu Đạt.

Giờ thì hay rồi, ông chủ quán bar tự lao vào cuộc hỗn chiến, đánh nhau loạn xạ.

“Xoảng!” Không biết ai vừa đập bể chai rượu.

Quán bar rất ồn, có đánh nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, những người xung quanh xúm lại xem trò cười.

Tiêu Lộ Dã cau mày lại đặt ly rượu xuống, bước về phía đó.

Chớp mắt Thời Niệm Ca cũng nhìn sang hướng bên kia xem sao, nghĩ thầm Tiêu Đạt hiện tại còn bộp chộp hơn cả lúc nhỏ, tính cách này cũng chỉ có Tiêu Lộ Dã trị được anh ta, mấu chốt là Tiêu Lộ Dã lại là vai cháu, mối quan hệ này… cứ sao sao ấy.

Hai cô gái lúc trước rõ ràng bị mua chuộc, nhưng chắc chắn từ lúc ở trường đã có ý đồ với Tần Tư Đình, lợi dụng lúc này lôi kéo chút sự chú ý, đột nhiên họ bước lại xin số điện thoại.

Tần Tư Đình tựa như không nghe, hai cô gái quấn lấy anh nói ‘không cho số điện thoại sẽ không đi’, tiện tay cầm miếng dưa hấu trêи quầy đút cho Thời Niệm Ca.

Thời Niệm Ca cười cười nhận lấy, vẻ mặt vô cùng phối hợp với hai cô này, cắn một miếng dưa.

Trông thấy Tần Tư Đình thật sự chẳng để hai người này vào mắt, từ đầu đến cuối ở bên cạnh Thời Niệm Ca, lúc này cũng tỏ thái độ, anh với Thời Niệm Ca mới là một đôi, kẻ khác đừng mơ tưởng.

Nhưng hai cô nàng này lại khăng khăng cho rằng, đàn ông càng khó tiếp cận, càng quyến rũ.

Ai ngờ giáng sinh này, kết thúc bằng việc Tiêu Đạt bị đánh tóe máu trong quán bar.

Lúc ấy còi xe cảnh sát và xe cấp cứu gào rít bên ngoài, hôm nay Tiêu Đạt định mượn cớ có Tiêu Lộ Dã, muốn ra oai với người xung quanh, nhưng không hiểu sao hôm nay Tiêu Lộ Dã lại không tỏ thái độ gì, cuối cùng còn tự lết xác vào bệnh viện.

Trông thấy cái đầu Tiêu Đạt máu me thảm thương bị kéo ra ngoài, miệng còn la oai oái, khóe miệng Thời Niệm Ca rút lại, phát hiện cũng hơi to chuyện rồi, nhanh chóng chạy sang xem sao.

Sau đó cô thấy Tiêu Đạt ôm đầu, nếu thật sự xảy ra chuyện gì sao miệng còn la hét to thế được, nhưng anh ta cứ luôn mồm la hét.

Tiêu Đạt đứng làm việc với cảnh sát, không biết họ đang nói gì.

Cô quay lại chỗ Tần Tư Đình khẽ nói với anh: “Anh nhìn Tiêu Đạt kìa, rốt cuộc có bị tổn hại đến não bộ không? Đau đến như thế?”

Tần Tư Đình dùng ánh mắt ’em quên mình cũng học y à’ nguýt cô, đầu tiên im lặng, sau khi quan sát tình hình cấp cứu và cảnh sát, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Lộ Dã, anh nói: “Quán bar bị đập phá, cùng với cái đầu của Tiêu Đạt, ít nhất một trăm vạn.”

Thời Niệm Ca dẩu miệng: “Đầu anh ta có làm bằng ngọc đâu, em thấy cùng lắm rách da, hoặc đứt mạch máu, một trăm vạn cơ à?”

Tần Tư Đình cong cong môi, nhìn sang bên kia, không nói gì nữa.

Sau đó, Thời Niệm Ca nhìn thấy những người đánh Tiêu Đạt bị đưa đến trước mặt cảnh sát và Tiêu Lộ Dã, lúc này dường như mới phát hiện Tiêu Đạt có liên quan đến tập đoàn Lăng Tiêu, trước mắt đây là vị thái tử tiếng tăm lừng lẫy của nhà họ Tiêu, khuôn mặt họ xanh lè, hơi rượu bay đi không ít.

Không biết sau đó Tiêu Lộ Dã nói gì, chỉ thấy những thanh tra đang ghi chép sắc mặt thay đổi, loáng một cái, Tiêu Lộ Dã đang im lặng.

Những người kiếm chuyện lúc này nhao nhao lên: “Cái gì? Một trăm vạn? Đầu anh ta làm bằng ngọc chắc? Hét lớn thế kia, chắc chắn không bị tổn thương não rồi?”

Thời Niệm Ca: “…”

Đúng là người làm ăn, tính toán hay thật.

Lúc này bên cạnh có người nói vô: “Mấy người đùa à? Nhà họ Tiêu mấy người cũng dám đụng vào? Một trăm vạn? Mấy phút là người ta đã kiếm được rồi, mẹ nó hay là muốn nhiều hơn? Đánh người rồi định không bồi thường hả? Vậy đến cục cảnh sát nói chuyện tiếp!”

“Cũng không nên đến một trăm vạn chứ, vừa rồi đập bể có bao nhiêu đồ đâu, vài bình rượu, với đồ trang trí thôi mà! Mà mẹ nó, toàn thủy tinh!” Mấy người này gắt gỏng.

“Ai nói với mấy người là thủy tinh? Những thứ mà mấy người nói là ‘thủy tinh’ được bài trí ở đây, đều là thạch anh thiên nhiên tốt nhất của Brazil, mỗi món không dưới mười vạn, mấy người nghĩ quán bar nhà họ Tiêu mở, dùng đồ rẻ tiền à?” Tiêu Lộ Dã chậm rãi chỉnh lại cổ áo sơ mi, giọng nói lạnh lùng.