Giáo Thảo Omega Giả Làm Alpha Vẫn Bị Phản Công

Chương 23: Rung động



Hầu Phương Hoa gọi bọn họ đến chủ yếu là nói về cuộc thi toàn quốc sắp tới, tiện thể lại đưa cho bọn họ một xấp đề thi giày cộm khác. Cuộc thi diễn ra vào ba ngày sau, vừa vặn đúng ngay vào ngày thi tháng.

Tiếp sau đó trên màn hình liên tục xuất hiện rất nhiều lời chúc.

Phương Triết hỏi: “Tại sao chứ!”

Mấy ngày này ai ai cũng chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi. Những lời đó của Tô Dĩ Kha thật sự có hiệu quả, đùa giỡn trong tiết tự học buổi tối đã giảm đi rất nhiều, không ít người bắt đầu để ý đến thành tích. Lớp 11-1 từ trước đến nay vẫn luôn làm ồn, dẫn đầu cả năm trường học trong những trò quậy phá lại yên tĩnh một cách kỳ lạ trong vài ngày qua.

Trần Văn Tĩnh lấy túi bình an đặt lên bàn của cậu ta, mặt trên là một đóa hồng mai, đường may tỉ mỉ, vừa nhìn qua là biết cô nàng rất để tâm thêu.

—- Rung động.

Vào thời gian giữa hai tiết Đới Lập muốn chạy sang lớp bên cạnh chơi nhưng lại thấy cả lớp đều đang vùi đầu học tập chăm chỉ, cảm giác bản thân như không cùng thế giới với bọn họ nên dứt khoát vịn vào phía sau khung cửa, ló đầu vào kêu Lâm Phụ Tinh: “Anh Lâm à, gần đây các cậu đã uống nhầm thuốc gì vậy? Chăm chỉ như thế?”

Lúc trước Lâm Phụ Tinh chưa từng nghĩ qua vì sao lại vậy, còn để kệ cho tim đập loạn lên, hơi thở lâng lâng, bên tai và sau gáy cứ nóng bừng cả lên. Dù sao thì Tưởng Khê đã nói qua là cậu sắp phân hóa nên đó là hiện tượng bình thường.

Lâm Phụ Tinh cúi đầu, trong nháy mắt khi ánh mắt hai người đối diện nhau đó, Giản Mộc đã mỉm cười với cậu.

Lâm Phụ Tinh đang ở trong giai đoạn chạy nước rút, làm đề đến sắp điên rồi, cậu dùng bút khoanh lại những dấu hiệu ở trên đề, trả lời: “Phải thi tháng.”

Ngón tay thon dài tinh tế, các khớp ngón tay phủ một tầng màu hồng nhạt, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay của cậu, lành lạnh hệt như ngâm trong nước.

Đới Lập không tin: “Thi tháng nên chăm chỉ như thế? Lúc trước có là thi cuối kỳ cũng có thấy chăm chỉ vậy đâu.”

Một khi đã xác định xong việc này, lớp 11-1 đã hoàn toàn không thể yên tĩnh được nữa rồi. Nên thu dọn thì thu dọn, nên tám chuyện vẫn tám chuyện, tập trung năng lượng bành trướng đến một giá trị giới hạn nào đó. Hành lang dần trở nên ồn ào náo nhiệt, Phương Triết tót sang phòng học bên kia đang châu đầu ghé tai với Hoắc Sơn Chu chẳng biết đang nói chuyện gì. Trần Tân thông đồng cùng bạn cùng bàn thò đầu qua nghe lén bị hai tên kia hợp lực đạp ra.

Lâm Phụ Tinh dùng một loại so sánh thông tục dễ hiểu nhất nói với cậu ta: “Giống như một ngày nào đó cậu bỗng đả thông được hai mạch Nhâm Đốc nên chợt phát hiện ra rằng học tập rất hạnh phúc, vì vậy cậu liền quyết định tĩnh tâm để đọc sách thật tốt.”

“Chuyện gì vậy cán sự môn?” Lâm Phụ Tinh đè xuống mớ cảm xúc cùng suy nghĩ vô duyên vô cớ của bản thân.

Đới Lập cảm thấy cả người cậu như được vầng sáng vàng kim của Phật tổ chiếu rọi vậy: “… Nói tiếng người đi.”

Mùi hoa lan tỏa, Trần Văn Tĩnh giải thích: “Tôi làm cho anh Lâm đó, nhưng cậu ấy lại không tim! Cậu phải cách anh Lâm gần một chút! Tôi hi vọng cậu ấy có thể thi cử thật tốt!”

Lâm Phụ Tinh: “Bị dọa.”

Khi Lâm Phụ Tinh cúi đầu kéo tay áo xuống thì vừa hay nhìn thấy một nét mặt như vậy. Một Omega dịu dàng, khóe miệng hơi cong cong, vẽ ra một một vòng xoáy mờ nhạt.

Lâm Phụ Tinh cười phá lên, cưỡng ép bẻ gập ngón tay kia trở lại, vừa cười to vừa quay lại chỗ ngồi.

Bị một câu ngắn gọn dứt khoát bảo rằng “những thứ không có giá trị với Đế Quốc sẽ bị vứt bỏ một cách hiển nhiên” nên đương nhiên bị dọa sợ luôn rồi.

Cậu ta thật sự muốn xem thử hai người kia có thể làm như thế nào, cả ngày cà lơ phất phơ, rì ra rì rầm, một đêm trước khi thi còn rủ rê muốn đi home party, lại còn nộp bài sớm hai mươi phút, chả hiểu là do quá mức tự tin với bản thân mình hay có phải là… Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Minh Lương Hải.

Trong đầu Lâm Phụ Tinh không khỏi nhớ đến một hình bóng khác.

Lâm Phụ Tinh đặc biệt để ý đến hai giây ngập ngừng kia: “… Hình như tôi chỉ là đồ kèm theo?”

Tiết tự học tối mấy ngày nay Giản Mộc đều chọn qua lớp một bên này làm bài cùng Lâm Phụ Tinh, Hầu Phương Hoa mới phát cho họ một tập đề thi mới kia có độ khó cao hơn hẳn so với lần trước, nhiều lúc cả hai phải cùng nhau thảo luận mới tìm ra đáp án.

Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, Lâm Phụ Tinh gần như có thể ném bản thân vào sương mù trước tiên rồi chọn bỏ qua. Sau đó qua một đoạn thời gian ngắn lại tiếp tục nghĩ về, hình thành một vòng tuần hoàn chết khép kín.

Lâm Phụ Tinh có lòng kêu Minh Lương Hải làm bài chung với nhau, dựa theo tình hình học bù lúc trước mà xem thì cậu ta có vẻ không theo kịp tiến độ. Có điều bây giờ tên này chẳng để ý đến ai cả, lúc nào cũng treo một gương mặt như thể ai mắc nợ cậu ta tám trăm vạn vậy, Lâm Phụ Tinh bị cho ăn bơ một hai lần rồi cũng chẳng kêu cậu ta nữa.

Ít nhất nên hoàn thành xong cuộc thi này trước đã.

Chết tiệt cái cảm giác này là cái mọe gì!

Tiết tự học tối cả phòng học im lặng đến thần kỳ, tất cả mọi người đều vùi đầu đọc sách, củng cố thêm kiến thức, thỉnh thoảng có người đứng dậy chạy đi hỏi bài cũng cố gắng thả nhẹ bước chân hết mức có thể, nhỏ giọng thì thầm cùng nhau.

Lâm Phụ Tinh cắt ngang lời nói: “Cảm ơn cậu nhiều nha cán sự, hiện tại tôi có chút việc… Tên chó kia thả tay mau!!!”

Cả một tiết học, Lâm Phụ Tinh chỉ lo vùi đầu vào giải đề không nói một tiếng nào, mãi đến lúc tan học, tài ba chỉnh đốn lại cảm xúc rồi đứng lên hoạt động giãn gân cốt. Nhưng mà cậu vừa mới đi đến trước, chỉ thấy Phương Triết bất chấp mọi thứ chen ngay vào chỗ ngồi của Lâm Phụ Tinh, tay ôm bài thi, dáng vẻ chân chó, giọng nói nhẹ nhàng: “Giản Mộc, Giản Mộc!”

Thành tích của Lâm Phụ Tinh tốt, một tiết học trôi qua có đến hơn mười người đến tìm cậu hỏi bài. Từ trước đến nay Lâm Phụ Tinh vẫn luôn vui lòng giải đáp mà không từ chối bất kỳ ai. Chỉ là cậu đang làm đề thi đua nên không cùng một dạng với đề mọi người đang làm, nhưng Lâm Phụ Tinh thường thường chỉ cần liếc mắt nhìn lướt qua đầu bài đã có thể biết đáp án, sau đó luôn kiên nhẫn nêu ra cách giải còn nếu có ai chưa hiểu thì cậu sẽ thay đổi một phương pháp làm bài khác để giải thích.

• Tanfania: *hự* mất máu.jpg

Không trách được ngày thường nhân duyên của Lâm Phụ Tinh tốt như vậy, người thầm mến cũng nhiều, chính bản thân cậu đối xử với người khác cũng hết lòng.

Mở ra trình duyệt tìm kiếm, gõ chữ.

Lớp trưởng gửi vào trong diễn đàn một bao lì xì siêu to: [Chúc tất cả mọi người có một kỳ thi tháng toàn thắng!]

Trong số đó thì Phương Triết thuộc loại thường xuyên gây rắc rối cho cậu nhất, còn rất quá đáng. Những người khác ai cũng đứng cạnh mép bàn, tên này lại cứ muốn chen vào trước ngồi cơ, còn không biết xấu hổ mà ngồi đối diện chỗ cậu nữa, chiếm luôn một nửa cái bàn của Lâm Phụ Tinh. Nguyên một tiết cũng chẳng bình thường, cứ như một con thiêu thân vỗ cánh phành phạch bay lòng vòng quanh chỗ Lâm Phụ Tinh.

[…]: Ôn tập thế nào rồi?

Kể lể một thôi một hồi, một tẹo hưng phấn của Phương Triết cũng bay hết sạch, chống má, mặt ủ mày ê: “Anh Lâm nè, anh nói thử xem, liệu Giản Mộc có phải là kiểu người sẽ tự lập cho mình một cái hàng rào chắn hết mọi hoa đào bay vào không, cái kiểu y như cậu đó, thẳng tuốt tuồn tuột như vậy.”

Con hàng này vừa đến giờ tự học tối sẽ tiến ngay vào trạng thái hưng phấn quá độ, hơn nữa đã kéo dài suốt hai ngày liền. Tận đến lúc hết giờ Giản Mộc bị gọi về lớp hai học tiết sau thì cái tên bắt chước con thiêu thân vỗ cánh phành phạch vô cùng hăng hái ấy mới yên tĩnh được một lát.

Thời gian tan học thì không cần phải nhỏ giọng nói chuyện nữa, tiếng động trong phòng học dần dần nhiều lên.

Không trách được ngày thường nhân duyên của Lâm Phụ Tinh tốt như vậy, người thầm mến cũng nhiều, chính bản thân cậu đối xử với người khác cũng hết lòng.

Thời gian tan học thì không cần phải nhỏ giọng nói chuyện nữa, tiếng động trong phòng học dần dần nhiều lên.

Chương 24 →

Phương Triết dùng nắp bút liên tục chọt vào bả vai Lâm Phụ Tinh: “Anh Lâm, ngày mai các cậu sẽ đi hả?”

“Đúng nha, cậu cũng đi mà!” Trần Văn Tĩnh vừa nghe đến một câu như vậy, lo lắng hiện trên mặt lập tức tan biến, xoay người ghé vào trên bàn học của Minh Lương Hải, “Ba người các cậu cùng ngồi chung một chuyến xe để đi đúng không!”

Lâm Phụ Tinh vô cùng nghiêm túc, dùng hẳn hai lần “đặc biệt” để nhấn mạnh.

“Đúng vậy.” Lâm Phụ Tinh vuốt ve thân bút, nói, “Cuộc thi tập trung, phải đi hai ngày.”

Đồ dùng của Omega đều cầm theo, nhảy nhót cả nửa ngày cũng không phân hóa!

Lâm Phụ Tinh dùng một loại so sánh thông tục dễ hiểu nhất nói với cậu ta: “Giống như một ngày nào đó cậu bỗng đả thông được hai mạch Nhâm Đốc nên chợt phát hiện ra rằng học tập rất hạnh phúc, vì vậy cậu liền quyết định tĩnh tâm để đọc sách thật tốt.”

Nghe hai người họ nói chuyện, Minh Lương Hải âm thầm cười nhạo.

“Ồ.” Nghe xong, toàn bộ nửa người trên của Phương Triết tựa hẳn vào trên mặt bàn, trên mặt lộ rõ vẻ buồn bực không vui, “Như vậy hai ngày tiếp theo là tôi không thể gặp được Giản Mộc… và cậu rồi?”

← Chương 22

Lâm Phụ Tinh đang chuẩn bị vòng ngược về xách tên chó đáng ghét này ra ngoài đập một trận thì Trần Văn Tĩnh xấu hổ bỗng chạy tới, ngăn cậu lại: “Anh Lâm?”

Lâm Phụ Tinh đặc biệt để ý đến hai giây ngập ngừng kia: “… Hình như tôi chỉ là đồ kèm theo?”

Trần Văn Tĩnh: “…”

Phương Triết tỏ rõ lòng trung thành: “Không, không phải, đây là quan hệ bình đẳng mà. Anh Lâm à, anh tuyệt đối phải tin tưởng tình cảm mà em dành cho anh, dù có chết cũng không thay đổi đâu.”

“Ầm —!”

• Tanfania:

“Cút.” Lâm Phụ Tinh bị cậu ta làm cho nổi da gà đến muốn nôn luôn.

“Cút.” Lâm Phụ Tinh bị cậu ta làm cho nổi da gà đến muốn nôn luôn.

“Hả?” Trần Văn Tĩnh không ngờ tới mình lại bị từ chối, ý cười phai nhạt dần, bực bội lấy lại túi bình an nho nhỏ, cũng chưa nói cái gì, có điều giọng điệu có chút thất vọng, “Được rồi, cái đó, chúc các cậu ngày mai thi đạt thành tích thật cao.”

Loại cảm giác này rất đặc biệt, rất kỳ lạ, vượt qua toàn bộ nhận thức của cậu trong suốt mười bảy năm qua.

Cậu vẫn nhớ rất rõ cái tên Phương Triết này từng nói muốn theo đuổi Giản Mộc đấy nhé. Nhưng có vẻ sau khi nói xong thì mấy ngày nay cũng không thấy có chút động tĩnh nào nữa. Năm tháng yên bình, không có chuyện gì xảy ra.

Giản Mộc bị chọc cười.

Tính tình anh trầm tĩnh, lúc cười rộ lên cũng rất im lặng, khóe miệng cong lên một độ cong mềm mại.

Lâm Phụ Tinh ngẫm nghĩ, cảm thấy nhắc đến đề tài này thì không tốt lắm nhưng không nói thì trong người lại cứ khó chịu, xoắn xuýt một hồi vẫn quyết định mở miệng hỏi: “Cậu… không phải cậu nói muốn theo đuổi người ta à? Thế nào rồi?”

Lâm Phụ Tinh gật gật đầu, không dám nhìn vào anh nữa.

Lâm Phụ Tinh nhìn thấy Giản Mộc lôi điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó khó hiểu nhìn sang cậu: “Anh à, tại sao anh lại không nói trực tiếp luôn?”

“Chuyện này á!” Bỗng nhiên Phương Triết trở nên hưng phấn, từ trong hộc bàn lôi ra một quyển sổ ghi chú, mở ra, bên trong viết nghiêm chỉnh đầy một trang giấy, trong đó có một nửa đã bị gạch bỏ.

Có lẽ đây thật sự là một món đồ có thể mang đến vận may thật tốt.

Lâm Phụ Tinh vội vàng dời ánh mắt, bên tai lại nghe thấy tiếng của Giản Mộc gọi cậu, giọng nói trầm thấp dịu dàng, có chút tủi thân: “Anh ơi.”

Phương Triết dựng thẳng cuốn sổ ghi chú lên: “Tôi đã lập một bản kế hoạch…”

Ngày mai phải đến trường thi rồi, cậu ta muốn nhận được một món đồ gì đó ở chỗ Trần Văn Tĩnh, cái gì cũng được hết. Hôm qua cậu ta vừa mới xem được trên mạng nói, nếu mang theo một món đồ của người mình thích đi thi thì có thể nhận được vận may bất ngờ.

Phương Triết vẫn cần cù dùng bút chọt cậu, dùng loại giọng điệu “hóa ra là thế” nói chuyện với cậu: “Anh Lâm à, bảo sao lúc trước nhờ cậu đi hỏi thăm dùm cậu lại nhất định không chịu hỏi giúp, cậu nói sớm một tí có phải tốt rồi không, không phải chỉ là rung động thôi sao, cậu nói sớm thì tôi đây còn không phải…”

Số người dự thi không nhiều lắm, khu B tổng cộng có mười lăm người, trong trường thi chỉ có một phòng học, bốn phía đều khóa kín, cửa sổ được đóng bằng khung sắt, tín hiệu cũng bị chặn, ngăn cách hết tất cả thiết bị điện tử có thể mang vào, bốn góc phòng học cũng được gắn camera theo dõi, bốn vị giáo viên thay phiên tuần tra.

Lâm Phụ Tinh giơ thẳng bàn tay lên ngăn cậu ta lại: “Chờ đã, mấy dòng bị gạch đi này là sao?”

[Trần Tân]: Các bạn à, đây là tuổi trẻ! Phải có nhiệt tình, phải có suy nghĩ mong muốn tốt đẹp chứ!

“……”

“…” Phương Triết hơi xấu hổ, “Là những việc làm đã thất bại.”

“Cộp” một tiếng, bút không cầm chắc rơi trên mặt đất, Lâm đại thiếu gia xoay người, cằm đặt trên bàn, mắt vẫn nhìn ngoài cửa, tay vừa sờ soạng tìm kiếm, mò mẫm cả nửa ngày cũng không nhặt được, còn không cẩn thận đẩy đi xa hơn.

Trong triết lý sống của Lâm đại thiếu gia, có thể không biết xấu hổ nhưng tuyệt đối không thể vứt hết mặt mũi đi được!

Lâm Phụ Tinh cẩn thận lật xem những nội dung ghi bên trong, kiên nhẫn phân biệt những kí tự y như cún viết của Phương Triết.

— Ngậm miệng!!!

Bảng kế hoạch này thật đúng là được làm vô cùng tỉ mỉ, bắt đầu từ tính cách, lấy cảm tình làm chính, dịu dàng là phụ, cộng thêm điểm cho bản thân ở mọi mặt trận, hướng thẳng đến mục tiêu làm đối phương động lòng.

Trên lý thuyết thì trăm phần trăm có thể thực hiện được nhưng đợi đến khi Phương Triết áp dụng xong thì lại thấy sầu: “Bảng kế hoạch này tôi đã làm theo một lượt từ trên xuống rồi. Việc đầu tiên, tôi đã nghĩ sẽ cùng Giản Mộc học chung với nhau nhưng mà bọn tôi chọn môn học lại không giống nhau!!! Dựa theo đường cũ, tôi còn nghĩ rằng mình sẽ chủ động đưa bài tập cho cậu ấy chép, chủ động ra tay tương trợ đó. Nhưng anh Lâm à, thành tích của cậu ấy lại biến thái y chang cậu vậy! Tôi vừa mới bước qua, cậu ấy còn hỏi ngược lại tôi là có đề nào không biết làm à!!! Tôi rõ ràng mới là người học chuyên lịch sử! Vậy mà cậu ấy đọc lịch sử niên đại còn trơn tru hơn tôi nữa!”

Tương đương với một bảng kế hoạch tác chiến hoàn thiện.

Bị một câu ngắn gọn dứt khoát bảo rằng “những thứ không có giá trị với Đế Quốc sẽ bị vứt bỏ một cách hiển nhiên” nên đương nhiên bị dọa sợ luôn rồi.

===

Cậu vẽ một vòng tròn quanh hai chữ ‘rung động’, sau đó từ vòng tròn vẽ một mũi tên chỉ ra, viết tên của Giản Mộc lên đó.

Trên lý thuyết thì trăm phần trăm có thể thực hiện được nhưng đợi đến khi Phương Triết áp dụng xong thì lại thấy sầu: “Bảng kế hoạch này tôi đã làm theo một lượt từ trên xuống rồi. Việc đầu tiên, tôi đã nghĩ sẽ cùng Giản Mộc học chung với nhau nhưng mà bọn tôi chọn môn học lại không giống nhau!!! Dựa theo đường cũ, tôi còn nghĩ rằng mình sẽ chủ động đưa bài tập cho cậu ấy chép, chủ động ra tay tương trợ đó. Nhưng anh Lâm à, thành tích của cậu ấy lại biến thái y chang cậu vậy! Tôi vừa mới bước qua, cậu ấy còn hỏi ngược lại tôi là có đề nào không biết làm à!!! Tôi rõ ràng mới là người học chuyên lịch sử! Vậy mà cậu ấy đọc lịch sử niên đại còn trơn tru hơn tôi nữa!”

Trên màn hình nhảy ra một số giải thích được chứng thực.

Nhưng có vẻ tâm trạng của Trần Văn Tĩnh không tốt lắm.

“Tôi còn mua đồ uống cho cậu ấy nữa, cách này cái tên họ Hoắc kia cũng xài qua rồi, nhưng mà… anh Lâm à, toàn bộ chui hết vào bụng cậu đó.”

Lâm Phụ Tinh cụp mắt xuống, giọng nói nhỏ đi một nửa: “Tôi không biết nữa.”

[Lâm Gà Gáy]: Có núi có sông, có cả biệt thự. Tự mình nướng tự mình ăn, tha hồ chơi đùa!

Lâm Phụ Tinh vẫn đang thưởng thức bảng kế hoạch nọ, bỗng nhiên bị điểm danh: “Tôi uống lúc nào chứ???”

Lâm Phụ Tinh có lòng kêu Minh Lương Hải làm bài chung với nhau, dựa theo tình hình học bù lúc trước mà xem thì cậu ta có vẻ không theo kịp tiến độ. Có điều bây giờ tên này chẳng để ý đến ai cả, lúc nào cũng treo một gương mặt như thể ai mắc nợ cậu ta tám trăm vạn vậy, Lâm Phụ Tinh bị cho ăn bơ một hai lần rồi cũng chẳng kêu cậu ta nữa.

Chương 22

Phương Triết chỉ chỉ bình nước chanh đặt ở góc bàn, nước trong bình đã uống đến sắp thấy đáy luôn rồi.

2. Nội tâm xúc động.

“…” Lâm Phụ Tinh nhớ rõ lúc Giản Mộc vừa mới qua đây, vẻ mặt anh đầy sự khó hiểu nói cho cậu biết, có một người tốt bụng không đề tên để trên bàn học của anh một bình nước, “Hóa ra cậu chính là người tốt bụng không để lại tên đó đấy hả?”

Lâm Phụ Tinh vừa nói xong câu này bên trong nhóm lớp càng trở nên nhiệt tình gấp đôi. Xác định được mục tiêu sắp tới, từ nên đi đâu chơi bời trực tiếp biến thành thảo luận xem nên đi ăn thịt nướng ở quán nào mới ngon. Lâm Phụ Tinh đã mở app ra bắt đầu lướt tìm, trên phần mềm tự động hiển thị danh sách do mọi người bình chọn, ánh mắt cậu trở nên sáng ngời, chụp màn hình lại gửi thẳng vào trong diễn đàn lớp.

Phương Triết: “…”

Chưa kịp tỉnh tò đã bị phát cho danh hiệu người tốt rồi.

• Tanfania: *hự* mất máu.jpg

Phương Triết quả thật không thèm nói nữa, trái lại bắt đầu xé giấy viết, một mẩu tiếp một mẩu, ném đầy lên bàn Lâm Phụ Tinh.

[…]: Cậu xác định có thể đi chơi mà không phải bị đánh hả?

Kể lể một thôi một hồi, một tẹo hưng phấn của Phương Triết cũng bay hết sạch, chống má, mặt ủ mày ê: “Anh Lâm nè, anh nói thử xem, liệu Giản Mộc có phải là kiểu người sẽ tự lập cho mình một cái hàng rào chắn hết mọi hoa đào bay vào không, cái kiểu y như cậu đó, thẳng tuốt tuồn tuột như vậy.”

Lâm Phụ Tinh trực tiếp nổ tung thành một thằng ngốc, ngơ ngẩn sững sờ, ngồi xuống cầm bút toàn dựa theo bản năng.

Lâm Phụ Tinh đóng cuốn sổ ghi chép lại, trả cho Phương Triết, chậm chạp nâng mí mắt lên, nhận xét: “Kế hoạch hay lắm, rất hoàn mỹ. Chẳng qua có vẻ các cậu đã bỏ quên một vấn đề thì phải, đặc biệt chết người, đặc biệt quan trọng.”

[Lâm Gà Gáy]: Chờ chúng tôi đi thi về rồi cùng đi.

[Trần Tân]: Đừng có để cái ý nghĩ tiêu cực ấy lấy đi thanh xuân được không!

Lâm đại thiếu gia lắc lắc đầu, toàn tâm toàn ý ngồi giải đề.

Lâm Phụ Tinh vô cùng nghiêm túc, dùng hẳn hai lần “đặc biệt” để nhấn mạnh.

[Lâm Gà Gáy]: *hình ảnh*

Phương Triết lập tức căng thẳng: “Chuyện gì?”

Cậu ta tội nghiệp nhìn về phía Giản Mộc tố cáo: “Cậu nhìn anh Lâm kìa, hung dữ thành tính rồi, đánh đỏ luôn đây này!”

Con người đôi khi cần phải có điểm tựa cho tinh thần, Lâm Phụ Tinh đang có ý định mổ xẻ tâm tình của mình sâu hơn nữa, điện thoại lại bất chợt vang lên tiếng tin nhắn không ngừng.

Lâm Phụ Tinh nhuận họng, nói rõ ràng từng chữ: “Cậu, Hoắc Sơn Chu, đều không cao bằng Giản Mộc.”

Con hàng này vừa đến giờ tự học tối sẽ tiến ngay vào trạng thái hưng phấn quá độ, hơn nữa đã kéo dài suốt hai ngày liền. Tận đến lúc hết giờ Giản Mộc bị gọi về lớp hai học tiết sau thì cái tên bắt chước con thiêu thân vỗ cánh phành phạch vô cùng hăng hái ấy mới yên tĩnh được một lát.

“……”

Minh Lương Hải vỗ vỗ bả vai Trần Văn Tĩnh, dè dặt mở miệng: “Văn Tĩnh, ngày mai tớ sẽ tham gia thi đua rồi, cậu có thể…”

Lâm Phụ Tinh nhuận họng, nói rõ ràng từng chữ: “Cậu, Hoắc Sơn Chu, đều không cao bằng Giản Mộc.”

Lâm Phụ Tinh rối rắm một lúc lâu, thoát ra khỏi diễn đàn của lớp, ngón tay dừng trên ảnh đại diện của Giản Mộc lưỡng lự mãi, cuối cùng vẫn ấn vào.

“Đệt.”

Vẻ mặt Phương Triết dần trở nên hung dữ, ở trong lòng Lâm Phụ Tinh đã tự não bổ ra âm thanh trái tim bị tên cắm phập phập, sau đó mới chậm rãi thọc thêm một nhát nữa: “Ngày mai Giản Mộc sẽ đi cùng với tôi nha, đi hai ngày đó!”

“A!”

Ngốc đến điên rồi!

Phương Triết hét lên một tiếng nhỏ, điên cuồng vò đầu, bàn tay thì liên tục xoa loạn trên mặt, miệng hết mở lại đóng vào, chẳng cần nghe Lâm Phụ Tinh cũng đoán được cụm từ “ôi, **” treo trên miệng cậu ta trong một giây đó, còn có một đống câu thô tục sắp sửa bay ra khỏi miệng bị cậu ta liều mạng nín xuống, tắc hết ngay họng. Cuối cùng biết bao nhiêu từ ngữ muốn nói dồn hết vào ngón tay giữa, dựng thẳng lên ngay trước mặt Lâm Phụ Tinh.

Thẳng tắp, lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi.

Minh Lương Hải được sủng mà sợ: “Đây là…!”

Lâm Phụ Tinh cười phá lên, cưỡng ép bẻ gập ngón tay kia trở lại, vừa cười to vừa quay lại chỗ ngồi.

Chưa kịp yên tĩnh được một lát, Phương Triết lại dùng nắp bút điên cuồng chọt vào bả vai của Lâm Phụ Tinh như để trả thù: “Anh Lâm ơi, anh Lâm à, anh Lâm ới!”

Không phải, không phải, không phải.

Cậu ta điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, nếu bản thân đã không dành được ngon ngọt gì thì cũng phải kéo chân một người nào đó theo chịu chung mới được. Hơn nữa bình thường Lâm Phụ Tinh chẳng bao giờ tham gia thảo luận những chuyện thế này, cậu ta bèn sinh ra ý nghĩ xấu muốn khuấy đục mặt nước trong này: “Cậu có nghĩ đến việc muốn theo đuổi Giản Mộc không? Cậu là Alpha thì chắc chắn đã có lợi thế hơn so với bọn này rồi, đúng không nào? Lại nói chuyện thế này á, vẫn là câu nói cũ trước kia, chúng ta cùng so thực lực, cậu không cần phải lo lắng làm anh em buồn đâu.”

“Đúng vậy.” Lâm Phụ Tinh vuốt ve thân bút, nói, “Cuộc thi tập trung, phải đi hai ngày.”

“Tôi á? Tôi…” Lâm Phụ Tinh lần thứ hai hất văng cái móng heo của cậu ta đi, chưa nói ra hai từ ‘dừng lại’.

Mấy ngày này ai ai cũng chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi. Những lời đó của Tô Dĩ Kha thật sự có hiệu quả, đùa giỡn trong tiết tự học buổi tối đã giảm đi rất nhiều, không ít người bắt đầu để ý đến thành tích. Lớp 11-1 từ trước đến nay vẫn luôn làm ồn, dẫn đầu cả năm trường học trong những trò quậy phá lại yên tĩnh một cách kỳ lạ trong vài ngày qua.

Giọng nói vừa nhẹ vừa dịu dàng, từ tốn, giống như có một làn gió thổi qua đưa những từ ngữ ấy rơi vào trong tai.

Cậu luôn cảm thấy Giản Mộc rất tốt, còn xinh đẹp, dịu dàng, yên tĩnh nữa, lúc cười rộ lên rất dễ nhìn, thành tích học cũng rất tốt. Từ trên xuống dưới, từ chân lên đầu, cho đến từng chân tơ kẻ tóc đều là Omega trong mộng trong lòng của tất cả mọi người.

Rung động là cái gì chứ?

Lâm Phụ Tinh cụp mắt xuống, giọng nói nhỏ đi một nửa: “Tôi không biết nữa.”

Phương Triết: “!”

Trong đầu ‘bùm’ một phát trở nên trống rỗng, Phương Triết chó và vân vân cũng quên sạch toàn bộ, chỉ còn lại hình ảnh một Omega xinh đẹp này. Vất vả tốn cả một tiết học mới khiến cho trái tim đập thình thịch không ngừng yên ổn lại nay tiếp tục đập vang, sau gáy nóng như muốn thiêu cháy.

Bọn họ thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng không chạm tới được.

Lúc trước cứ nhắc đến loại chuyện thế này Lâm Phụ Tinh lúc nào cũng là một bộ dáng “Tôi không nghe, đừng có hỏi tôi”, ba lần bốn lượt từ chối sạch. Lại nói chính cái tính lạnh nhạt này để từ chối người ta mà thậm chí có thể nói ra những câu như vậy, bây giờ lại do dự cả một lúc lâu mới trả lời.

Vị trí của Giản Mộc và cậu cách nhau đúng một lối đi nhỏ.

Phương Triết nhạy bén phát hiện ra có chuyện rất không thích hợp, huýt sáo một tiếng: “Anh Lâm à! Rung động nha~!”

— Thịch thịch.

Lâm Phụ Tinh cảm thấy cả người mình y như bốc khói.

“Ồ.” Nghe xong, toàn bộ nửa người trên của Phương Triết tựa hẳn vào trên mặt bàn, trên mặt lộ rõ vẻ buồn bực không vui, “Như vậy hai ngày tiếp theo là tôi không thể gặp được Giản Mộc… và cậu rồi?”

Phương Triết: “Tôi không thẳng như vậy… Ôi phì, không phải là thẳng nam như cậu, loại tâm tình như này mà vẫn u mê không biết gì. Cậu do dự, có phải là do rung động rồi không? Nếu đúng là rung động rồi thì phải theo đuổi người ta mau, cậu không phải là Alpha à! Ít dùng bình phun sương che dấu pheromone thôi, biết đâu người ta thích mùi hương của cậu thì sao?”

Nói tới lời này, vẻ mặt của Phương Triết liền trở nên bỉ ổi, đến cả lông mày cũng giật liên hồi, trên mặt viết đầy “đến đánh tôi nè, đánh ở đây này”.

Trước đây cùng nhau học chung một tiết cậu rất thích xoay đầu sang, Giản Mộc có vẻ ngoài tinh xảo, nhìn một cái là tâm trạng tốt lên liền. Đặc biệt là khi động tác nhỏ này bị Giản Mộc phát hiện ra, lúc anh hơi nghiêng đầu sang nhoẻn miệng mỉm cười thì dường như toàn bộ thế giới đều trở nên bừng sáng, ấm áp như mặt trời mùa xuân.

Lâm Phụ Tinh hít một hơi thật sâu, sau đó vô cùng không khách khí tung ra một đấm tặng cho tên đần kia, xoay người lại muốn tiếp tục làm đề.

Ngửi thật kĩ, là mùi hoa quế hệt như mùi hương pheromone của cô ấy.

Tương đương với một bảng kế hoạch tác chiến hoàn thiện.

Phương Triết vẫn cần cù dùng bút chọt cậu, dùng loại giọng điệu “hóa ra là thế” nói chuyện với cậu: “Anh Lâm à, bảo sao lúc trước nhờ cậu đi hỏi thăm dùm cậu lại nhất định không chịu hỏi giúp, cậu nói sớm một tí có phải tốt rồi không, không phải chỉ là rung động thôi sao, cậu nói sớm thì tôi đây còn không phải…”

Dọc theo đường đi, Lâm Phụ Tinh luôn cố gắng hết sức duy trì tâm tình, nói chuyện một cách bình thường với Giản Mộc. Rốt cuộc cậu cũng lần mò ra được một quy luật hoàn chỉnh cho bản thân, chỉ cần ánh mắt không chạm nhau, thân thể cũng không đụng chạm, nhịp tim đập sẽ không tăng nhanh chóng mặt đến như thế nữa!

Lâm Phụ Tinh hất văng cây bút kia đi, cây bút đáng thương đánh một vòng cung rồi rơi bộp vào trong thùng rác luôn, Lâm Phụ Tinh đe dọa: “Cậu mà còn nói thêm một câu nữa thì kết cục sẽ như cây bút đó đấy.”

[…]: Anh Lâm đúng là có mạch suy nghĩ sinh động nha, chúng ta có chung một nhận thức nha!

Phương Triết làm một động tác ‘ok’, sau đó đưa tay lên miệng làm thành hình kéo khoá lại, nhưng mà trên mặt vẫn treo nguyên nụ cười bỉ ổi như cũ.

Hô hấp của Lâm Phụ Tinh tắc nghẽn.

Chuông vào học vang lên, phòng học dần yên tĩnh lại, bên lớp hai vẫn đang mở họp lớp nên Giản Mộc chưa quay lại.

Cô nàng thất vọng quay về chỗ ngồi của mình.

— bài thi quá khó, dứt khoát trực tiếp từ bỏ luôn.

Phương Triết quả thật không thèm nói nữa, trái lại bắt đầu xé giấy viết, một mẩu tiếp một mẩu, ném đầy lên bàn Lâm Phụ Tinh.

— Anh Lâm à, không cần phải xấu hổ đâu.

— Hay là bị nói trúng tim đen rồi nên cậu thẹn quá hóa giận đó?

Muốn… muốn phát điên lên rồi!

Người này lúc thường ngày luôn luôn không quan tâm gì đến cậu, cố tình dọc theo đường đi lại cứ theo sát ngay bên cạnh cậu. Lúc đầu cậu còn tưởng rằng Minh Lương Hải muốn cùng cậu thảo luận về đề thi, nhưng vừa mới quay đầu sang đã thấy ngay một ánh mắt hệt như thiếu nợ không trả, sắc mặt còn u ám đến đáng sợ nữa.

— Không cần nói, lần đầu tiên nhìn thấy cậu thế này tôi thật sự có chút kích động nha.

— Không phải là rung động mà!

… Đi luôn đi.

Vùng ngoại ô của khu B hiếm hoi xuất hiện một ít thảm thực vật, những chiếc lá thưa thớt điểm xuyến thêm trên cành cây trơ trọi, khẽ đung đưa giữa ánh chiều tà, lung lay sắp rơi.

— Động động thôi không phải thích?

— Không phải là rung động mà!

Lại là Lâm Phụ Tinh.

— Đúng hơm?

[Phương Triết]: Các cậu thật là não cá vàng quá đấy, không phải anh Lâm còn thiếu chúng ta một bữa tiệc thịt nướng hả?

Lâm Phụ Tinh: “…”

Ngay khi một mẩu giấy chọi trúng gáy của cậu và sau khi nghe xong phía sau truyền đến một câu “Ối ném lệch rồi” rất thiếu đánh, cuối cùng thì Lâm Phụ Tinh cũng bị một màn lải nhải như hòa thượng niệm kinh Phật này chọc cho phát cáu, lại nhịn không được mà cầm bút lên, ở trên giấy viết vài chữ như rồng bay phượng múa rồi ném trả lại.

Phương Triết thực hiện ý đồ đen tối không được, đoán chắc Lâm Phụ Tinh sẽ không thật sự ra tay đánh người, bỏ qua cho mình liền bắt đầu chơi xấu: “Vì sao cậu chỉ gọi tên này là anh chứ, Giản Mộc, Giản Mộc! Cậu sinh tháng mười đúng không, tôi sinh vào tháng sáu này, cũng lớn hơn cậu đó, cậu cũng phải gọi tôi một tiếng anh nha! Anh Triết, anh Phương Triết đều được cả, tôi không kén chọn đâu!”

— Không có thích!

— Ngậm miệng!!!

Lúc trước cứ nhắc đến loại chuyện thế này Lâm Phụ Tinh lúc nào cũng là một bộ dáng “Tôi không nghe, đừng có hỏi tôi”, ba lần bốn lượt từ chối sạch. Lại nói chính cái tính lạnh nhạt này để từ chối người ta mà thậm chí có thể nói ra những câu như vậy, bây giờ lại do dự cả một lúc lâu mới trả lời.

Phương Triết khuấy đến là thoải mái, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Lâm Phụ Tinh chẳng thể tiếp tục xem đề, bút ở trên tay xoay liên hồi, không ngừng ngó ra ngoài cửa nhìn khắp nơi.

Minh Lương Hải: “…”

Giản Mộc vẫn chưa quay lại.

Mở họp lớp… Mở họp cái moẹ gì chứ, phải làm lâu như vậy!

Lâm đại thiếu gia bật chế độ tính cục súc, tâm tình chả hiểu sao lại trở nên khó chịu.

“Cộp” một tiếng, bút không cầm chắc rơi trên mặt đất, Lâm đại thiếu gia xoay người, cằm đặt trên bàn, mắt vẫn nhìn ngoài cửa, tay vừa sờ soạng tìm kiếm, mò mẫm cả nửa ngày cũng không nhặt được, còn không cẩn thận đẩy đi xa hơn.

Xin lỗi mọi người vì mình đã mất tích lâu như thế này, dìm truyện cũng hơn 2 tháng ~(>_<。)\ Hiện tại mình quay lại rồi và sẽ cố gắng ra chương đều đặn mặc dù tốc độ có thể rất chậm, cũng cảm ơn tất cả những bạn đã chờ đợi và theo dõi mình trong suốt thời gian qua Cũng trân thành cảm ơn những cmt góp ý, chỉnh lỗi của các bạn ^^ mình đọc và ghi nhận hết rồi nhưng chưa kịp sửa lại chứ không phải mình xem rồi không sửa đâu nha /_ Mọi người cứ góp ý đi ợ, mình sẽ sửa hết khi beta lại nha ^_^

Đáp án câu cuối cùng cậu ta đã tính ra, là câu B. Có thể được trường học tiến cử đi tham gia cuộc thi này thì ít nhất chứng minh trình độ cũng gần như nhau cả, đều là người nổi bật ở các trường học, Minh Lương Hải tự cảm thấy bản thân so với người khác tốt hơn hẳn một bậc.

… Đi luôn đi.

A! Bực bội!

Cậu quyết định kệ tía cây bút ấy luôn, từ trong hộc bàn lôi ra một cái mới, vẽ loạn một đống lên trên giấy nháp.

Rung động.

Lâm Phụ Tinh suy nghĩ cực kì tập trung nên không chú ý đến cửa sau bị người kéo ra, Giản Mộc sắp đi đến.

Lâm Phụ Tinh viết đầy hai chữ ấy lên trên giấy nháp.

Rung động là cái gì chứ?

Ý nghĩa của từ rung động thật sự là rộng vãi nồi.

Cậu giống như làm kẻ trộm gửi tin nhắn qua, lại vờ như đang dọn dẹp đồ đạc rồi ném điện thoại vào trong ngăn bàn, sau đó liền kéo bài thi sang che đi.

Phương Triết khuấy đến là thoải mái, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Lâm Phụ Tinh chẳng thể tiếp tục xem đề, bút ở trên tay xoay liên hồi, không ngừng ngó ra ngoài cửa nhìn khắp nơi.

Kỳ thật cậu đã tính quay lại hỏi Phương Triết thêm một lần nữa, nghiên cứu thật kĩ cái vấn đề triết học này, nhưng mà vừa nãy cậu mới ném trả một câu “Không có thích!” xong, bây giờ lại dùng một đôi mắt trông mong quay ra phía sau, vậy chẳng phải mặt mũi vứt hết đi luôn à?

“…” Lâm Phụ Tinh ngửa đầu ngắm trần nhà, “Tôi không biết! Cậu có đi không! Đi không!”

Trong triết lý sống của Lâm đại thiếu gia, có thể không biết xấu hổ nhưng tuyệt đối không thể vứt hết mặt mũi đi được!

… Cũng chưa hẳn là toàn bộ tâm trí, cậu còn ngồi dịch ra bên ngoài thêm một tẹo, tựa hồ như có một đường ranh giới số 38 mơ hồ cắt ngang giữa cậu cùng Giản Mộc.

Vấn đề lại vòng về rồi, làm thế nào mới được xem là rung động?

Bị nhìn chòng chọc đến sợ hãi, trước khi bước vào phòng thi rốt cuộc Lâm Phụ Tinh cũng nhịn không được mà hỏi một câu: “…… Tôi thiếu tiền cậu hả?”

Cậu vẽ một vòng tròn quanh hai chữ ‘rung động’, sau đó từ vòng tròn vẽ một mũi tên chỉ ra, viết tên của Giản Mộc lên đó.

Bọn họ rõ ràng ngồi ngay cạnh nhau mà! Vì sao không chịu mở miệng mà nói! Còn dùng điện thoại làm chi!

Lâm Phụ Tinh suy nghĩ cực kì tập trung nên không chú ý đến cửa sau bị người kéo ra, Giản Mộc sắp đi đến.

“Anh ơi, anh đang viết gì vậy?”

“Phải, có gặp qua mấy đề cùng dạng rồi.”

Giọng nói của Giản Mộc bỗng nhiên vang lên tai.

Kỳ thật cậu đã tính quay lại hỏi Phương Triết thêm một lần nữa, nghiên cứu thật kĩ cái vấn đề triết học này, nhưng mà vừa nãy cậu mới ném trả một câu “Không có thích!” xong, bây giờ lại dùng một đôi mắt trông mong quay ra phía sau, vậy chẳng phải mặt mũi vứt hết đi luôn à?

Phòng học im ắng, anh chẳng thể nào nói quá lớn được chỉ có thể hạ giọng, cúi người xuống ghé sát vào bên tai Lâm Phụ Tinh.

Minh Lương Hải: “…”

“Tôi còn mua đồ uống cho cậu ấy nữa, cách này cái tên họ Hoắc kia cũng xài qua rồi, nhưng mà… anh Lâm à, toàn bộ chui hết vào bụng cậu đó.”

Bóng đen phủ xuống, khí nóng phun lên bên tai, Lâm Phụ Tinh lập tức ngồi thẳng người dậy, không chút suy nghĩ vò tờ giấy nháp thành một cục rồi giấu tịt ra sau lưng, cà lăm: “Không không không, không có gì!”

— Hết chương 23 —

Có lẽ là động tác quá nhanh hoặc do quá khẩn trương, hay có thể là vì nhìn thấy Giản Mộc, trái tim của Lâm Phụ Tinh lại bắt đầu đập bùm bùm không ngừng nghỉ, bên lỗ tai chợt ửng hồng, sau gáy dần nóng lên.

Giản Mộc khó hiểu nhìn một loạt hành động mất tự nhiên của Lâm Phụ Tinh, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chú vào cậu một lúc lâu.

[Lâm Gà Gáy]: Chúng ta làm home party đi!

Lâm Phụ Tinh bị nhìn đến chột dạ, tuy là cậu chẳng hiểu sao mình phải chột dạ, vội vàng đảo mắt nhìn loạn khắp nơi, vò tờ giấy nháp thành một cục, cố sức nhét thật sâu vào bên trong túi áo.

“Được rồi.” Giản Mộc nói, “Nếu có việc gì thì nói cho em biết nhé, được không?”

“Đệt.”

Phương Triết: “Tôi không thẳng như vậy… Ôi phì, không phải là thẳng nam như cậu, loại tâm tình như này mà vẫn u mê không biết gì. Cậu do dự, có phải là do rung động rồi không? Nếu đúng là rung động rồi thì phải theo đuổi người ta mau, cậu không phải là Alpha à! Ít dùng bình phun sương che dấu pheromone thôi, biết đâu người ta thích mùi hương của cậu thì sao?”

[Lâm Gà Gáy]: Giản Mộc.

Lâm Phụ Tinh gật gật đầu, không dám nhìn vào anh nữa.

Vì sao tim có thể đập nhanh như vậy?

Cả một tiết học, Lâm Phụ Tinh chỉ lo vùi đầu vào giải đề không nói một tiếng nào, mãi đến lúc tan học, tài ba chỉnh đốn lại cảm xúc rồi đứng lên hoạt động giãn gân cốt. Nhưng mà cậu vừa mới đi đến trước, chỉ thấy Phương Triết bất chấp mọi thứ chen ngay vào chỗ ngồi của Lâm Phụ Tinh, tay ôm bài thi, dáng vẻ chân chó, giọng nói nhẹ nhàng: “Giản Mộc, Giản Mộc!”

Lâm Phụ Tinh: “…”

Phương Triết ngồi ở chỗ cậu, Giản Mộc giảng bài cho cậu ta làm, con hàng nhãi nhép Phương Triết kia còn đang dùng một tư thế dán sát vào người ta nữa, vẻ mặt cười đến xuân tâm nhộn nhạo.

Một đám người lớp một đều vô cùng hăng hái và tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ đối với chuyện ‘chơi’ này, hơn ba mươi con người phần lớn đều đồng ý đi cả, một vài người còn phân vân bị bạn cùng bàn hoặc bè bạn lôi kéo cũng đồng ý nốt. Lâm Phụ Tinh xác nhận lại thời gian, đặt vào hai ngày sau, giao tiền cọc cho bên kia.

A! Bực bội!

Lâm Phụ Tinh đang chuẩn bị vòng ngược về xách tên chó đáng ghét này ra ngoài đập một trận thì Trần Văn Tĩnh xấu hổ bỗng chạy tới, ngăn cậu lại: “Anh Lâm?”

Hầu Phương Hoa gọi bọn họ đến chủ yếu là nói về cuộc thi toàn quốc sắp tới, tiện thể lại đưa cho bọn họ một xấp đề thi giày cộm khác. Cuộc thi diễn ra vào ba ngày sau, vừa vặn đúng ngay vào ngày thi tháng.

Có lẽ là do cậu nhìn quá mức chăm chú làm Giản Mộc chú ý đến ánh mắt của cậu, ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này.

“Chuyện gì vậy cán sự môn?” Lâm Phụ Tinh đè xuống mớ cảm xúc cùng suy nghĩ vô duyên vô cớ của bản thân.

“……”

Trần Văn Tĩnh lấy từ trong túi áo ra một cái túi bình an nhỏ kèm theo mùi thơm thoang thoảng. Cô dùng hai tay cầm lấy chìa ra phía trước: “Chuyện là, ngày mai các cậu phải đến trường thi rồi, tớ cố ý làm cái này. Tớ… tự mình may đó, ngày mai các cậu đến trường Nhất Trung, ở đó hoàn cảnh xa lạ nếu mang theo cái này qua thì nhất định sẽ không gặp trắc trở gì cả, có thể thi thật tốt.”

Chưa kịp yên tĩnh được một lát, Phương Triết lại dùng nắp bút điên cuồng chọt vào bả vai của Lâm Phụ Tinh như để trả thù: “Anh Lâm ơi, anh Lâm à, anh Lâm ới!”

“À.” Thì ra là lo lắng cho cậu ở một nơi xa lạ sẽ ảnh hưởng đến trạng thái, phát huy không tốt.

“…” Lâm Phụ Tinh nhớ rõ lúc Giản Mộc vừa mới qua đây, vẻ mặt anh đầy sự khó hiểu nói cho cậu biết, có một người tốt bụng không đề tên để trên bàn học của anh một bình nước, “Hóa ra cậu chính là người tốt bụng không để lại tên đó đấy hả?”

Tình cảm bạn bè cảm động trời đất mà!

Toàn bộ ngũ trung nghỉ ngơi ở phía bên kia, Minh Lương Hải khinh thường tươi cười đi qua đó, lại nghe được hai con người đến từ sớm ngồi bên kia tán phét: “Bài thi lần này không khó nha, tôi còn căng thẳng mất nửa ngày.”

Rung động.

“Không đâu, cậu đừng lo lắng.” Lâm Phụ Tinh tràn đầy tự tin, vỗ ngực nói, “Anh Lâm của cậu sẽ không bao giờ có chuyện thất thường, nhất định sẽ thay mặt khối chúng ta dành lấy thứ hạng mang về!”

Trần Văn Tĩnh: “…”

Vẻ mặt Phương Triết dần trở nên hung dữ, ở trong lòng Lâm Phụ Tinh đã tự não bổ ra âm thanh trái tim bị tên cắm phập phập, sau đó mới chậm rãi thọc thêm một nhát nữa: “Ngày mai Giản Mộc sẽ đi cùng với tôi nha, đi hai ngày đó!”

— Rung động.

“Không phải, tớ…”

Lâm Phụ Tinh dựa vào lưng ghế đá, cười hì hì: “Buổi chiều thì cũng thuộc mức độ này thì quá tốt rồi, mất công làm nhiều đề như vậy.”

Lâm Phụ Tinh vốn dĩ muốn nghe cô bạn nói hết câu nhưng mà vừa mới xoay đầu sáng thì bắt gặp ngay Phương Triết càng ngày càng trở nên chó hơn, cái móng chó của cậu ta đã trèo lên đến lưng ghế tựa, từ xa nhìn lại gần sát nhau như đang ôm lấy anh vậy.

Lâm Phụ Tinh cắt ngang lời nói: “Cảm ơn cậu nhiều nha cán sự, hiện tại tôi có chút việc… Tên chó kia thả tay mau!!!”

Lâm Phụ Tinh cũng không hiểu nổi.

Phương Triết bị một tiếng rống giận này của Lâm Phụ Tinh dọa cho hết hồn, Lâm Phụ Tinh vèo một phát phi lại đây, đánh đét một cái thật kêu vào mu bàn tay của cậu ta, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”

← Chương 22

Phương Triết: “…”

Lâm Phụ Tinh bị nhìn đến chột dạ, tuy là cậu chẳng hiểu sao mình phải chột dạ, vội vàng đảo mắt nhìn loạn khắp nơi, vò tờ giấy nháp thành một cục, cố sức nhét thật sâu vào bên trong túi áo.

Cậu ta tội nghiệp nhìn về phía Giản Mộc tố cáo: “Cậu nhìn anh Lâm kìa, hung dữ thành tính rồi, đánh đỏ luôn đây này!”

Chương 24 →

Mặc dù không phải làm cho mình…

Lâm Phụ Tinh tức đến nở nụ cười: “Cậu nói lại lần nữa xem? Vừa rồi cậu tính làm cái gì hả? Cho dù… cũng không thể…”

[…]: Trước đây đã nghĩ sẽ tổ chức kiểu vậy mà luôn không có cơ hội đó!

Thi đua mất hai ngày, trường học chuẩn bị toàn bộ đi lại ăn ở, thí sinh tham gia chỉ cần phụ trách mang theo não và bút đến phòng thi làm bài là được.

Hàm ý là thật sự quá trắng trợn rồi.

Lâm Phụ Tinh giả vờ xắn tay áo muốn đánh, Phương Triết nhìn tình hình không ổn, vội vàng nhảy tót về chỗ ngồi của chính mình, tư thế ngồi cực nghiêm túc, miệng vẫn căm giận mà lặp lại một lần nữa: “Hung dữ thành tính!”

Giản Mộc bị chọc cười.

Điện thoại của Giản Mộc đặt trong ngăn bàn, anh đặt chế độ là rung, tin nhắn vừa gửi đến liền vang lên một tiếng ‘brr’, độ rung cách một tấm sắt mỏng của ngăn bàn truyền sang càng thêm rõ ràng.

Tính tình anh trầm tĩnh, lúc cười rộ lên cũng rất im lặng, khóe miệng cong lên một độ cong mềm mại.

Khi Lâm Phụ Tinh cúi đầu kéo tay áo xuống thì vừa hay nhìn thấy một nét mặt như vậy. Một Omega dịu dàng, khóe miệng hơi cong cong, vẽ ra một một vòng xoáy mờ nhạt.

Một cột khói hình nấm thật lớn dâng lên trên đỉnh đầu rồi nổ tung vào không khí, trong nháy mắt toàn bộ kiến trúc trong đầu đều bị san phẳng thành bình địa.

Trong đầu ‘bùm’ một phát trở nên trống rỗng, Phương Triết chó và vân vân cũng quên sạch toàn bộ, chỉ còn lại hình ảnh một Omega xinh đẹp này. Vất vả tốn cả một tiết học mới khiến cho trái tim đập thình thịch không ngừng yên ổn lại nay tiếp tục đập vang, sau gáy nóng như muốn thiêu cháy.

“Chuyện này á!” Bỗng nhiên Phương Triết trở nên hưng phấn, từ trong hộc bàn lôi ra một quyển sổ ghi chú, mở ra, bên trong viết nghiêm chỉnh đầy một trang giấy, trong đó có một nửa đã bị gạch bỏ.

Phát phát phát phát phát phát phát sốt?

Sắp phân hóa rồi?

Phương Triết ngồi ở chỗ cậu, Giản Mộc giảng bài cho cậu ta làm, con hàng nhãi nhép Phương Triết kia còn đang dùng một tư thế dán sát vào người ta nữa, vẻ mặt cười đến xuân tâm nhộn nhạo.

Tuyến thể, tuyến thể như muốn nổ tung!

Vậy nhưng cái tên đầu sỏ làm cho lòng người nhảy loạn lại chẳng có tí tự giác nào cả, anh nắm lấy cổ tay áo của Lâm Phụ Tinh, nhẹ nhàng kéo xuống.

Chỉ là…

Cậu quyết định kệ tía cây bút ấy luôn, từ trong hộc bàn lôi ra một cái mới, vẽ loạn một đống lên trên giấy nháp.

Ngón tay thon dài tinh tế, các khớp ngón tay phủ một tầng màu hồng nhạt, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay của cậu, lành lạnh hệt như ngâm trong nước.

0,01. Thấp nhất trong toàn bộ.

“Anh ơi.” Giản Mộc nhẹ giọng gọi cậu, “Anh ngồi xuống đi.”

Không nhìn không sờ sẽ không có việc gì, những thứ khác đợi khi nào thông suốt sẽ nói tiếp. Lâm Phụ Tinh nghĩ đẹp như vậy đó.

“…”

Chiếc xe chạy vào trong đường hầm, đường hầm vừa dài vừa hẹp, tiếng gió rít qua bên tai lập tức trở nên khó chịu, ánh đèn cam ấm áp xen kẽ chiếu vào trên tấm kính thủy tinh, phản chiếu ra hình bóng của người bên kia.

“……”

Trong diễn đàn lớp, Trần Tân vừa thả trôi linh hồn vừa hỏi: [Thi tháng kết thúc chúng ta đi nơi nào chơi đây?]

Một tên nhóc kiêu căng xinh đẹp đứng chờ bên cạnh giao lộ biên giới, thân thể dựa vào trên thân cây xù xì đang cúi đầu, trong tay còn cầm theo điện thoại, cố chấp nói chuyện cùng ‘robot tán gẫu’.

“Ầm —!”

Một cột khói hình nấm thật lớn dâng lên trên đỉnh đầu rồi nổ tung vào không khí, trong nháy mắt toàn bộ kiến trúc trong đầu đều bị san phẳng thành bình địa.

“…”

Sắp phân hóa rồi?

Lâm Phụ Tinh trực tiếp nổ tung thành một thằng ngốc, ngơ ngẩn sững sờ, ngồi xuống cầm bút toàn dựa theo bản năng.

Phương Triết thực hiện ý đồ đen tối không được, đoán chắc Lâm Phụ Tinh sẽ không thật sự ra tay đánh người, bỏ qua cho mình liền bắt đầu chơi xấu: “Vì sao cậu chỉ gọi tên này là anh chứ, Giản Mộc, Giản Mộc! Cậu sinh tháng mười đúng không, tôi sinh vào tháng sáu này, cũng lớn hơn cậu đó, cậu cũng phải gọi tôi một tiếng anh nha! Anh Triết, anh Phương Triết đều được cả, tôi không kén chọn đâu!”

*Thi đua lần này là khu A và khu B cùng tham dự, có cùng một dạng đề thi, độ khó giống nhau. Khu A có hơn một ngàn học sinh dự thi, bên khu B có năm trường trung học, mỗi trường cử ra ba người, tổng cộng chỉ có mười lăm người. Tất cả thống nhất tập trung tại cầu thang phòng thi của trường Nhất Trung.

Vậy nhưng cái tên đầu sỏ làm cho lòng người nhảy loạn lại chẳng có tí tự giác nào cả, anh nắm lấy cổ tay áo của Lâm Phụ Tinh, nhẹ nhàng kéo xuống.

Lâm Phụ Tinh nhìn có vẻ hồn bay phách lạc, Giản Mộc lo lắng sờ trán Lâm Phụ Tinh, sau khi xác nhận là không có chuyện gì rồi mới phản ứng lại Phương Triết. Anh nhíu mày, tỏ ra không vui vẻ gì đối với đề nghị của cậu ta: “Tôi từ chối ý kiến này của cậu.”

Khẩn trương, kích động, vui mừng, nhảy nhót, chẳng biết là vì lý do gì, tóm lại là trái tim càng đập càng nhanh, cuối cùng Lâm Phụ Tinh không thể khống chế được chính mình, bỗng nhiên vung đầu đập cốp xuống mặt bàn, nằm úp sấp không động đậy.

Có phân hay không cũng chẳng biết được!

Phương Triết hỏi: “Tại sao chứ!”

Lâm Phụ Tinh vốn dĩ muốn nghe cô bạn nói hết câu nhưng mà vừa mới xoay đầu sáng thì bắt gặp ngay Phương Triết càng ngày càng trở nên chó hơn, cái móng chó của cậu ta đã trèo lên đến lưng ghế tựa, từ xa nhìn lại gần sát nhau như đang ôm lấy anh vậy.

— Liếc mắt nhìn một cái tim đã muốn nổ tung, vừa chạm vào một phát là cả người cháy hừng hực.

Giản Mộc nói: “Tôi chỉ muốn gọi mỗi anh Phụ Tinh như vậy thôi.”

Mỗi ngày chỉ ngủ có ba bốn tiếng, suốt đêm dò lại bài rồi làm lại hết các bài sai, không tham gia bất kì hoạt động nào, không lãng phí một xíu thời gian. Vì lần thi này mà Minh Lương Hải đã chuẩn bị suốt hơn một tháng trời, mỗi một điểm tăng lên đều là từng bước đi cố gắng ngoi lên từng chút một. Cậu ta dám khẳng định, bản thân mình so với bất kì kẻ nào cũng cố gắng hơn hẳn.

Giọng nói vừa nhẹ vừa dịu dàng, từ tốn, giống như có một làn gió thổi qua đưa những từ ngữ ấy rơi vào trong tai.

“… Khoan đã.” Minh Lương Hải chậm rãi giơ tay lên, đè lên trên túi bình an, ngón tay cuộn tròn lại, dùng sức nắm chặt vào trong lòng bàn tay, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bạch, cậu ta sửa lại lời nói, “Tớ, tớ giúp cậu, tớ mang theo, ngày mai tớ sẽ ở gần Lâm Phụ Tinh một chút.”

“…”

“……”

Cảnh tượng bây giờ, bầu không khí này, hệt như bị tống vào trong ngục giam, vốn chẳng căng thẳng cũng sống sờ sờ bị ép cho căng thẳng.

Trong đầu Lâm Phụ Tinh vang liền ba tiếng ‘ầm ầm ầm’, liên tục nổ tung hệt như pháo hoa, hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng quên sạch sành sanh, toàn bộ tâm trí chạy đầy hai chữ như bị làn đạn bắn phá, màu sắc độ lớn nhỏ không đồng đều cả tốc độ cũng chẳng giống nhau.

[Lâm Gà Gáy]: Vẫn nhớ kỹ mà.

—- Rung động.

Lâm đại thiếu gia bật chế độ tính cục súc, tâm tình chả hiểu sao lại trở nên khó chịu.

Không phải, không phải, không phải.

Phương Triết: “…”

Vì sao lại như vậy, không phải như thế.

Kết quả là, một phút sau, Lâm đại thiếu gia tự hỏi không ra được kết quả gì, đầu óc hoàn toàn chết máy.

Chết tiệt cái cảm giác này là cái mọe gì!

Edit: Tanfania

Vì sao tim có thể đập nhanh như vậy?

Sắp phân hóa? Phát sốt? Tụt huyết áp? Vừa vận động xong?

Chưa kịp tỉnh tò đã bị phát cho danh hiệu người tốt rồi.

[…]: Còn chưa thi đã nghĩ tới việc chơi rồi à?

Không đúng, không đúng, không đúng!

“Trùng hợp quá, tôi cũng chọn C nè, khó quá, chẳng biết chọn cái nào nữa!”

Lâm Phụ Tinh cảm thấy cả người mình y như bốc khói.

Kết quả là, một phút sau, Lâm đại thiếu gia tự hỏi không ra được kết quả gì, đầu óc hoàn toàn chết máy.

Minh Lương Hải viết xong câu cuối cùng của bài thi ngay lúc tiếng chuông nộp bài vang lên. Tuy là chưa kịp kiểm tra lại nhưng cậu ta cảm thấy bản thân phát huy cũng không tệ lắm, đề bài lớn ở phía sau cơ bản đều có thể viết được ý nghĩ.

*

Món đồ của Trần Văn Tĩnh lại không thể đưa cho người ta.

*

Đây là lần thứ năm trong tháng này cô bị Lâm Phụ Tinh từ chối.

— Hết chương 23 —

“Được rồi.” Giản Mộc nói, “Nếu có việc gì thì nói cho em biết nhé, được không?”

Cô nàng thất vọng quay về chỗ ngồi của mình.

Cái đám người cũng thật là, rõ ràng tiếng nói hệt như kẻ đang đi ăn trộm, từ đầu phòng học có thể giao lưu đến tít cuối phòng được, miệng cũng dài (ý chỉ nhiều chuyện). Vậy mà còn cố tình dùng điện thoại làm gì, tin nhắn nhảy hết cái này đến cái khác, khác một trời một vực với câu chuyện đang tám nhảm trên miệng nữa chứ, nội dung trong điện thoại và phòng học hoàn toàn là hai thế giới riêng biệt.

Minh Lương Hải vừa giải xong một tờ đề thi thì thấy Trần Văn Tĩnh ngồi xuống, cậu ta buông bút, hít một hơi thật sâu.

Đề bài vẫn ổn, không khó như trong tưởng tượng, đề bài gần cuối được Hầu Phương Hoa đoán trúng rồi, cùng một dạng với đề hình học từng được đặc biệt phụ đạo qua, làm một lèo từ trên xuống tương đối trơn tru.

Ngày mai phải đến trường thi rồi, cậu ta muốn nhận được một món đồ gì đó ở chỗ Trần Văn Tĩnh, cái gì cũng được hết. Hôm qua cậu ta vừa mới xem được trên mạng nói, nếu mang theo một món đồ của người mình thích đi thi thì có thể nhận được vận may bất ngờ.

Nhưng có vẻ tâm trạng của Trần Văn Tĩnh không tốt lắm.

Thời gian này cách giờ tan học còn có ba phút nữa, Giản Mộc không chịu ảnh hưởng của xung quanh, vẫn như trước không nóng không lạnh nhìn chăm chú vào đề thi.

~~~

Minh Lương Hải vỗ vỗ bả vai Trần Văn Tĩnh, dè dặt mở miệng: “Văn Tĩnh, ngày mai tớ sẽ tham gia thi đua rồi, cậu có thể…”

Cậu vẫn nhớ rất rõ cái tên Phương Triết này từng nói muốn theo đuổi Giản Mộc đấy nhé. Nhưng có vẻ sau khi nói xong thì mấy ngày nay cũng không thấy có chút động tĩnh nào nữa. Năm tháng yên bình, không có chuyện gì xảy ra.

“Đúng nha, cậu cũng đi mà!” Trần Văn Tĩnh vừa nghe đến một câu như vậy, lo lắng hiện trên mặt lập tức tan biến, xoay người ghé vào trên bàn học của Minh Lương Hải, “Ba người các cậu cùng ngồi chung một chuyến xe để đi đúng không!”

Phương Triết: “…”

“… Phải.”

“Không đâu, cậu đừng lo lắng.” Lâm Phụ Tinh tràn đầy tự tin, vỗ ngực nói, “Anh Lâm của cậu sẽ không bao giờ có chuyện thất thường, nhất định sẽ thay mặt khối chúng ta dành lấy thứ hạng mang về!”

[Lâm Gà Gáy]: Cùng đi đi.

“Vậy cậu cầm theo đi!”

Lâm Phụ Tinh hít một hơi thật sâu, sau đó vô cùng không khách khí tung ra một đấm tặng cho tên đần kia, xoay người lại muốn tiếp tục làm đề.

Giản Mộc nói: “Tôi chỉ muốn gọi mỗi anh Phụ Tinh như vậy thôi.”

Trần Văn Tĩnh lấy túi bình an đặt lên bàn của cậu ta, mặt trên là một đóa hồng mai, đường may tỉ mỉ, vừa nhìn qua là biết cô nàng rất để tâm thêu.

Minh Lương Hải được sủng mà sợ: “Đây là…!”

Mùi hoa lan tỏa, Trần Văn Tĩnh giải thích: “Tôi làm cho anh Lâm đó, nhưng cậu ấy lại không tim! Cậu phải cách anh Lâm gần một chút! Tôi hi vọng cậu ấy có thể thi cử thật tốt!”

“…” Lâm Phụ Tinh.

Lại là Lâm Phụ Tinh.

Minh Lương Hải nắm chặt góc áo, cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta. Cậu ta cắn răng, suy nghĩ một lúc, quyết định từ chối cô gái mình thích: “Tớ không cần.”

Lâm Phụ Tinh: “…”

← Chương 22

“Hả?” Trần Văn Tĩnh không ngờ tới mình lại bị từ chối, ý cười phai nhạt dần, bực bội lấy lại túi bình an nho nhỏ, cũng chưa nói cái gì, có điều giọng điệu có chút thất vọng, “Được rồi, cái đó, chúc các cậu ngày mai thi đạt thành tích thật cao.”

[Phương Triết]: @Lâm Gà Gáy.

“… Khoan đã.” Minh Lương Hải chậm rãi giơ tay lên, đè lên trên túi bình an, ngón tay cuộn tròn lại, dùng sức nắm chặt vào trong lòng bàn tay, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bạch, cậu ta sửa lại lời nói, “Tớ, tớ giúp cậu, tớ mang theo, ngày mai tớ sẽ ở gần Lâm Phụ Tinh một chút.”

“Vậy cậu cầm theo đi!”

*

Lâm Phụ Tinh giả vờ xắn tay áo muốn đánh, Phương Triết nhìn tình hình không ổn, vội vàng nhảy tót về chỗ ngồi của chính mình, tư thế ngồi cực nghiêm túc, miệng vẫn căm giận mà lặp lại một lần nữa: “Hung dữ thành tính!”

Lâm Phụ Tinh cần một chút thời gian mới có thể giúp cho đầu óc của bản thân hoạt động trở lại.

Lâm Phụ Tinh nhìn có vẻ hồn bay phách lạc, Giản Mộc lo lắng sờ trán Lâm Phụ Tinh, sau khi xác nhận là không có chuyện gì rồi mới phản ứng lại Phương Triết. Anh nhíu mày, tỏ ra không vui vẻ gì đối với đề nghị của cậu ta: “Tôi từ chối ý kiến này của cậu.”

Loại cảm giác này rất đặc biệt, rất kỳ lạ, vượt qua toàn bộ nhận thức của cậu trong suốt mười bảy năm qua.

Lâm Phụ Tinh tức đến nở nụ cười: “Cậu nói lại lần nữa xem? Vừa rồi cậu tính làm cái gì hả? Cho dù… cũng không thể…”

— Liếc mắt nhìn một cái tim đã muốn nổ tung, vừa chạm vào một phát là cả người cháy hừng hực.

“Bài cuối cùng chọn câu trả lời nào vậy? Tôi chọn C, lụi bừa á.”

Cậu, cậu đúng là không nên cùng tên Phương Triết kia tám chuyện, không nên bị con hàng đó châm ngòi cảm xúc!

Lâm Phụ Tinh ngẫm nghĩ, cảm thấy nhắc đến đề tài này thì không tốt lắm nhưng không nói thì trong người lại cứ khó chịu, xoắn xuýt một hồi vẫn quyết định mở miệng hỏi: “Cậu… không phải cậu nói muốn theo đuổi người ta à? Thế nào rồi?”

Sau khi trong đầu bị đóng dấu hai chữ ‘rung động’ này xong thì cái quần què gì cũng chả thích hợp, mỗi việc thở thôi cũng thành một kiểu trêu ghẹo.

Không nghĩ ra sẽ không nghĩ nữa.

Lâm đại thiếu gia lắc lắc đầu, toàn tâm toàn ý ngồi giải đề.

Ngay khi một mẩu giấy chọi trúng gáy của cậu và sau khi nghe xong phía sau truyền đến một câu “Ối ném lệch rồi” rất thiếu đánh, cuối cùng thì Lâm Phụ Tinh cũng bị một màn lải nhải như hòa thượng niệm kinh Phật này chọc cho phát cáu, lại nhịn không được mà cầm bút lên, ở trên giấy viết vài chữ như rồng bay phượng múa rồi ném trả lại.

Lâm Phụ Tinh đóng cuốn sổ ghi chép lại, trả cho Phương Triết, chậm chạp nâng mí mắt lên, nhận xét: “Kế hoạch hay lắm, rất hoàn mỹ. Chẳng qua có vẻ các cậu đã bỏ quên một vấn đề thì phải, đặc biệt chết người, đặc biệt quan trọng.”

… Cũng chưa hẳn là toàn bộ tâm trí, cậu còn ngồi dịch ra bên ngoài thêm một tẹo, tựa hồ như có một đường ranh giới số 38 mơ hồ cắt ngang giữa cậu cùng Giản Mộc.

Không nhìn không sờ sẽ không có việc gì, những thứ khác đợi khi nào thông suốt sẽ nói tiếp. Lâm Phụ Tinh nghĩ đẹp như vậy đó.

Ba tiết sau đều là tự học, đã sắp bào mòn hết mức sức lực tập trung của mọi người rồi, cách thời gian tan học còn có mười lăm phút cuối cùng, lớp học dần dần trở nên nhốn nháo hơn.

Lúc đầu chẳng biết là ai duỗi thắt lưng trước, sau đó có người bắt đầu thu dọn đồ đạc, xunh quanh mọi người ghé đầu vào nhau nhỏ giọng nói chuyện, trong phòng học vang lên từng tiếng ‘xì xào’. Đến cuối cùng Lâm Phụ Tinh vẫn không có tâm trí làm đề thi, dứt khoát ngồi nghịch điện thoại.

Cậu lén lút liếc mắt nhìn trộm Giản Mộc một cái, Giản Mộc đang một lòng một dạ lật xem lại bài làm sai, mi mắt hạ xuống một phần hai, hơi hơi cúi đầu, nơi xương cổ gồ lên một khớp xương đẹp đẽ, vòng cổ mỏng manh treo phía trên.

Xin lỗi mọi người vì mình đã mất tích lâu như thế này, dìm truyện cũng hơn 2 tháng ~(>_<。)\ Hiện tại mình quay lại rồi và sẽ cố gắng ra chương đều đặn mặc dù tốc độ có thể rất chậm, cũng cảm ơn tất cả những bạn đã chờ đợi và theo dõi mình trong suốt thời gian qua Cũng trân thành cảm ơn những cmt góp ý, chỉnh lỗi của các bạn ^^ mình đọc và ghi nhận hết rồi nhưng chưa kịp sửa lại chứ không phải mình xem rồi không sửa đâu nha /_ Mọi người cứ góp ý đi ợ, mình sẽ sửa hết khi beta lại nha ^_^

Đây không phải là lần đầu tiên cậu ngắm trộm Giản Mộc.

*

Trước đây cùng nhau học chung một tiết cậu rất thích xoay đầu sang, Giản Mộc có vẻ ngoài tinh xảo, nhìn một cái là tâm trạng tốt lên liền. Đặc biệt là khi động tác nhỏ này bị Giản Mộc phát hiện ra, lúc anh hơi nghiêng đầu sang nhoẻn miệng mỉm cười thì dường như toàn bộ thế giới đều trở nên bừng sáng, ấm áp như mặt trời mùa xuân.

Cậu luôn cảm thấy Giản Mộc rất tốt, còn xinh đẹp, dịu dàng, yên tĩnh nữa, lúc cười rộ lên rất dễ nhìn, thành tích học cũng rất tốt. Từ trên xuống dưới, từ chân lên đầu, cho đến từng chân tơ kẻ tóc đều là Omega trong mộng trong lòng của tất cả mọi người.

Lúc trước Lâm Phụ Tinh chưa từng nghĩ qua vì sao lại vậy, còn để kệ cho tim đập loạn lên, hơi thở lâng lâng, bên tai và sau gáy cứ nóng bừng cả lên. Dù sao thì Tưởng Khê đã nói qua là cậu sắp phân hóa nên đó là hiện tượng bình thường.

Là diễn đàn lớp.

Lâm Phụ Tinh: “…”

Chỉ là…

[Lâm Gà Gáy]: Vừa xong chúng tôi có hẹn sau khi kì thi kết thúc sẽ tổ chức home party.

Cái tình trạng bệnh này mẹ cha nhà nó cũng lâu quá rồi đó!!!

Đồ dùng của Omega đều cầm theo, nhảy nhót cả nửa ngày cũng không phân hóa!

Giọng nói của Giản Mộc bỗng nhiên vang lên tai.

Có phân hay không cũng chẳng biết được!

Ý nghĩa của từ rung động thật sự là rộng vãi nồi.

Muốn… muốn phát điên lên rồi!

Lâm Phụ Tinh thu hồi ánh mắt.

Mở ra trình duyệt tìm kiếm, gõ chữ.

Túm cái quần lại là không chạm không nhìn, cứ duy trì như vậy trước khi chưa kịp tự nghĩ ra đáp án đã!

Trong đầu Lâm Phụ Tinh vang liền ba tiếng ‘ầm ầm ầm’, liên tục nổ tung hệt như pháo hoa, hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng quên sạch sành sanh, toàn bộ tâm trí chạy đầy hai chữ như bị làn đạn bắn phá, màu sắc độ lớn nhỏ không đồng đều cả tốc độ cũng chẳng giống nhau.

— Rung động.

“……”

Trên màn hình nhảy ra một số giải thích được chứng thực.

Tuyến thể, tuyến thể như muốn nổ tung!

1. Tim đập nhanh.

Tình cảm bạn bè cảm động trời đất mà!

2. Nội tâm xúc động.

3. Nội tâm kinh động. [Giải thích]

“Đề thi lần này khó quá đi mất, thật sự chưa từng gặp qua luôn đó.” Người nói chuyện học ở Nhị Trung, đang nhỏ giọng oán giận cùng bạn đi cùng.

… Đờ mờ toàn là thứ vô nghĩa.

Lâm Phụ Tinh đang ở trong giai đoạn chạy nước rút, làm đề đến sắp điên rồi, cậu dùng bút khoanh lại những dấu hiệu ở trên đề, trả lời: “Phải thi tháng.”

Con người đôi khi cần phải có điểm tựa cho tinh thần, Lâm Phụ Tinh đang có ý định mổ xẻ tâm tình của mình sâu hơn nữa, điện thoại lại bất chợt vang lên tiếng tin nhắn không ngừng.

Là diễn đàn lớp.

Minh Lương Hải nắm chặt góc áo, cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta. Cậu ta cắn răng, suy nghĩ một lúc, quyết định từ chối cô gái mình thích: “Tớ không cần.”

— Không cần nói, lần đầu tiên nhìn thấy cậu thế này tôi thật sự có chút kích động nha.

Lớp trưởng gửi vào trong diễn đàn một bao lì xì siêu to: [Chúc tất cả mọi người có một kỳ thi tháng toàn thắng!]

Lâm Phụ Tinh vẫn đang thưởng thức bảng kế hoạch nọ, bỗng nhiên bị điểm danh: “Tôi uống lúc nào chứ???”

Tiếp sau đó trên màn hình liên tục xuất hiện rất nhiều lời chúc.

Lâm Phụ Tinh cũng vào góp vui giật một bao lì xì.

3. Nội tâm kinh động. [Giải thích]

0,01. Thấp nhất trong toàn bộ.

Lâm Phụ Tinh: “…”

Cái đám người cũng thật là, rõ ràng tiếng nói hệt như kẻ đang đi ăn trộm, từ đầu phòng học có thể giao lưu đến tít cuối phòng được, miệng cũng dài (ý chỉ nhiều chuyện). Vậy mà còn cố tình dùng điện thoại làm gì, tin nhắn nhảy hết cái này đến cái khác, khác một trời một vực với câu chuyện đang tám nhảm trên miệng nữa chứ, nội dung trong điện thoại và phòng học hoàn toàn là hai thế giới riêng biệt.

Có lẽ là động tác quá nhanh hoặc do quá khẩn trương, hay có thể là vì nhìn thấy Giản Mộc, trái tim của Lâm Phụ Tinh lại bắt đầu đập bùm bùm không ngừng nghỉ, bên lỗ tai chợt ửng hồng, sau gáy dần nóng lên.

Nếu như trong học tập có thể toàn tâm toàn ý ôm chặt cái đùi bàn tay vàng như này thì tốt quá, cam kết cả lớp có thể đề cử vào khu A học tập.

Cuộc thi thì thuận lợi rồi nhưng cuộc sống của Lâm Phụ Tinh thì thế quái nào cũng không thấy thuận lợi, cứ như giẫm lên trên băng mỏng mọi lúc vậy, may là cậu đã không còn cố ý giữ khoảng cách với Giản Mộc nữa, trong lúc cố ý hay vô tình chạm vào thì đại não sẽ thiếu không khí, tim đập nhanh thần tốc.

Trong diễn đàn lớp, Trần Tân vừa thả trôi linh hồn vừa hỏi: [Thi tháng kết thúc chúng ta đi nơi nào chơi đây?]

Món đồ của Trần Văn Tĩnh lại không thể đưa cho người ta.

[…]: Còn chưa thi đã nghĩ tới việc chơi rồi à?

Edit: Tanfania

[…]: Ôn tập thế nào rồi?

[…]: Cậu xác định có thể đi chơi mà không phải bị đánh hả?

Phát hiện lớn của thế kỷ nha!

[Trần Tân]: Các bạn à, đây là tuổi trẻ! Phải có nhiệt tình, phải có suy nghĩ mong muốn tốt đẹp chứ!

[Trần Tân]: Đừng có để cái ý nghĩ tiêu cực ấy lấy đi thanh xuân được không!

[Phương Triết]: Các cậu thật là não cá vàng quá đấy, không phải anh Lâm còn thiếu chúng ta một bữa tiệc thịt nướng hả?

[Phương Triết]: @Lâm Gà Gáy.

Đới Lập không tin: “Thi tháng nên chăm chỉ như thế? Lúc trước có là thi cuối kỳ cũng có thấy chăm chỉ vậy đâu.”

[Lâm Gà Gáy]: Vẫn nhớ kỹ mà.

Bảng kế hoạch này thật đúng là được làm vô cùng tỉ mỉ, bắt đầu từ tính cách, lấy cảm tình làm chính, dịu dàng là phụ, cộng thêm điểm cho bản thân ở mọi mặt trận, hướng thẳng đến mục tiêu làm đối phương động lòng.

[Lâm Gà Gáy]: Chờ chúng tôi đi thi về rồi cùng đi.

Lâm Phụ Tinh vừa nói xong câu này bên trong nhóm lớp càng trở nên nhiệt tình gấp đôi. Xác định được mục tiêu sắp tới, từ nên đi đâu chơi bời trực tiếp biến thành thảo luận xem nên đi ăn thịt nướng ở quán nào mới ngon. Lâm Phụ Tinh đã mở app ra bắt đầu lướt tìm, trên phần mềm tự động hiển thị danh sách do mọi người bình chọn, ánh mắt cậu trở nên sáng ngời, chụp màn hình lại gửi thẳng vào trong diễn đàn lớp.

[Lâm Gà Gáy]: *hình ảnh*

[Lâm Gà Gáy]: Chúng ta làm home party đi!

[Lâm Gà Gáy]: Có núi có sông, có cả biệt thự. Tự mình nướng tự mình ăn, tha hồ chơi đùa!

[…]: Home party! Được nha!

[…]: Trước đây đã nghĩ sẽ tổ chức kiểu vậy mà luôn không có cơ hội đó!

[…]: Anh Lâm đúng là có mạch suy nghĩ sinh động nha, chúng ta có chung một nhận thức nha!

Phương Triết chỉ chỉ bình nước chanh đặt ở góc bàn, nước trong bình đã uống đến sắp thấy đáy luôn rồi.

Lâm Phụ Tinh thì lại cảm thấy Minh Lương Hải có hơi khác thường. Minh Lương Hải tuyệt đối là một người có tính cách lập dị và lầm lì nhất trong số những Alpha mà cậu từng biết. Nói dễ nghe thì là cách hình dung như thế, còn nói khó nghe chính là kiểu người chuyên chú tâm soi mói những điều vụn vặt.

[…]: Má ôi, anh Lâm gửi địa chỉ cửa hàng này không tồi nè. Mới khai trương, giá cả hợp lý, bao trọn gói nguyên liệu nấu ăn luôn, tiết kiệm biết bao nhiêu thời gian đi mua đồ!

Một đám người lớp một đều vô cùng hăng hái và tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ đối với chuyện ‘chơi’ này, hơn ba mươi con người phần lớn đều đồng ý đi cả, một vài người còn phân vân bị bạn cùng bàn hoặc bè bạn lôi kéo cũng đồng ý nốt. Lâm Phụ Tinh xác nhận lại thời gian, đặt vào hai ngày sau, giao tiền cọc cho bên kia.

Một khi đã xác định xong việc này, lớp 11-1 đã hoàn toàn không thể yên tĩnh được nữa rồi. Nên thu dọn thì thu dọn, nên tám chuyện vẫn tám chuyện, tập trung năng lượng bành trướng đến một giá trị giới hạn nào đó. Hành lang dần trở nên ồn ào náo nhiệt, Phương Triết tót sang phòng học bên kia đang châu đầu ghé tai với Hoắc Sơn Chu chẳng biết đang nói chuyện gì. Trần Tân thông đồng cùng bạn cùng bàn thò đầu qua nghe lén bị hai tên kia hợp lực đạp ra.

Thời gian này cách giờ tan học còn có ba phút nữa, Giản Mộc không chịu ảnh hưởng của xung quanh, vẫn như trước không nóng không lạnh nhìn chăm chú vào đề thi.

Trời cao phù hộ người siêng năng, Minh Lương Hải mãi mãi tin tưởng vào lời này.

Lâm Phụ Tinh rối rắm một lúc lâu, thoát ra khỏi diễn đàn của lớp, ngón tay dừng trên ảnh đại diện của Giản Mộc lưỡng lự mãi, cuối cùng vẫn ấn vào.

[Lâm Gà Gáy]: Giản Mộc.

Đây là lần thứ năm trong tháng này cô bị Lâm Phụ Tinh từ chối.

[Lâm Gà Gáy]: Vừa xong chúng tôi có hẹn sau khi kì thi kết thúc sẽ tổ chức home party.

Vì sao lại như vậy, không phải như thế.

[Lâm Gà Gáy]: Cùng đi đi.

Minh Lương Hải lại phát ra một tiếng cười nhạo.

Cậu giống như làm kẻ trộm gửi tin nhắn qua, lại vờ như đang dọn dẹp đồ đạc rồi ném điện thoại vào trong ngăn bàn, sau đó liền kéo bài thi sang che đi.

Cậu ta điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, nếu bản thân đã không dành được ngon ngọt gì thì cũng phải kéo chân một người nào đó theo chịu chung mới được. Hơn nữa bình thường Lâm Phụ Tinh chẳng bao giờ tham gia thảo luận những chuyện thế này, cậu ta bèn sinh ra ý nghĩ xấu muốn khuấy đục mặt nước trong này: “Cậu có nghĩ đến việc muốn theo đuổi Giản Mộc không? Cậu là Alpha thì chắc chắn đã có lợi thế hơn so với bọn này rồi, đúng không nào? Lại nói chuyện thế này á, vẫn là câu nói cũ trước kia, chúng ta cùng so thực lực, cậu không cần phải lo lắng làm anh em buồn đâu.”

Ngốc đến điên rồi!

Bọn họ rõ ràng ngồi ngay cạnh nhau mà! Vì sao không chịu mở miệng mà nói! Còn dùng điện thoại làm chi!

Lâm Phụ Tinh cũng không hiểu nổi.

Điện thoại của Giản Mộc đặt trong ngăn bàn, anh đặt chế độ là rung, tin nhắn vừa gửi đến liền vang lên một tiếng ‘brr’, độ rung cách một tấm sắt mỏng của ngăn bàn truyền sang càng thêm rõ ràng.

Lâm Phụ Tinh nhìn thấy Giản Mộc lôi điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó khó hiểu nhìn sang cậu: “Anh à, tại sao anh lại không nói trực tiếp luôn?”

Anh đang ngồi nghịch chiếc điện thoại cũ, bóng đèn bên ngoài đường hầm rõ ràng đang chớp tắt nhưng dừng lại trên khuôn mặt anh lại như mạ một lớp hào quang làm cả người tỏa sáng.

“…” Lâm Phụ Tinh ngửa đầu ngắm trần nhà, “Tôi không biết! Cậu có đi không! Đi không!”

Giản Mộc khó hiểu nhìn một loạt hành động mất tự nhiên của Lâm Phụ Tinh, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chú vào cậu một lúc lâu.

Cái tình trạng bệnh này mẹ cha nhà nó cũng lâu quá rồi đó!!!

Giản Mộc “Vâng” một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh đã nói với em thì đương nhiên phải đi chứ.”

Lâm Phụ Tinh cúi đầu, trong nháy mắt khi ánh mắt hai người đối diện nhau đó, Giản Mộc đã mỉm cười với cậu.

— Thịch thịch.

Hô hấp của Lâm Phụ Tinh tắc nghẽn.

… Đờ mờ toàn là thứ vô nghĩa.

Khẩn trương, kích động, vui mừng, nhảy nhót, chẳng biết là vì lý do gì, tóm lại là trái tim càng đập càng nhanh, cuối cùng Lâm Phụ Tinh không thể khống chế được chính mình, bỗng nhiên vung đầu đập cốp xuống mặt bàn, nằm úp sấp không động đậy.

Cứu… cứu mạng a……

*

Thi đua lần này là khu A và khu B cùng tham dự, có cùng một dạng đề thi, độ khó giống nhau. Khu A có hơn một ngàn học sinh dự thi, bên khu B có năm trường trung học, mỗi trường cử ra ba người, tổng cộng chỉ có mười lăm người. Tất cả thống nhất tập trung tại cầu thang phòng thi của trường Nhất Trung.

Thi đua mất hai ngày, trường học chuẩn bị toàn bộ đi lại ăn ở, thí sinh tham gia chỉ cần phụ trách mang theo não và bút đến phòng thi làm bài là được.

Nhất Trung cách trung tâm một khoảng cách khá xa, mất tầm khoảng ba giờ đường xe, sau khi xuống xe còn phải đi xuyên qua đường dành cho người đi bộ, công dân bên ngoài cần kiểm tra thẻ CMND, thẻ học sinh, giáo viên dẫn đoàn còn phải kiểm tra thêm giác mạc, lúc này cánh cửa gắn lưới điện dày nặng mới mở ra một chút, nhưng cũng chỉ mở một khoảng cách vừa đủ cho một người đi nghiêng xuyên qua nó mà thôi.

Dọc theo đường đi, Lâm Phụ Tinh luôn cố gắng hết sức duy trì tâm tình, nói chuyện một cách bình thường với Giản Mộc. Rốt cuộc cậu cũng lần mò ra được một quy luật hoàn chỉnh cho bản thân, chỉ cần ánh mắt không chạm nhau, thân thể cũng không đụng chạm, nhịp tim đập sẽ không tăng nhanh chóng mặt đến như thế nữa!

Phát hiện lớn của thế kỷ nha!

Túm cái quần lại là không chạm không nhìn, cứ duy trì như vậy trước khi chưa kịp tự nghĩ ra đáp án đã!

Ít nhất nên hoàn thành xong cuộc thi này trước đã.

Giản Mộc cảm nhận được Lâm Phụ Tinh có gì đó không bình thường, anh Phụ Tinh luôn trốn tránh anh.

Suốt cả chặng đường dù là cố ý hay vô ý cũng sẽ giữ nguyên một khoảng cách với anh, lúc nói chuyện ánh mắt cứ mơ hồ nhìn quanh không dám đối diện với anh. Giản Mộc muốn hỏi nhưng luôn bị Lâm Phụ Tinh chuyển đề tài, cắt ngang một cách gượng gạo, mới hỏi thì trả lời không biết, hỏi lại thì nói rằng hôm qua đập đầu vào bàn đập đến choáng váng, im lặng không nói chuyện, vừa nhìn đã biết trong lòng có chuyện.

Lâm Phụ Tinh thì lại cảm thấy Minh Lương Hải có hơi khác thường. Minh Lương Hải tuyệt đối là một người có tính cách lập dị và lầm lì nhất trong số những Alpha mà cậu từng biết. Nói dễ nghe thì là cách hình dung như thế, còn nói khó nghe chính là kiểu người chuyên chú tâm soi mói những điều vụn vặt.

Thẳng tắp, lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi.

Người này lúc thường ngày luôn luôn không quan tâm gì đến cậu, cố tình dọc theo đường đi lại cứ theo sát ngay bên cạnh cậu. Lúc đầu cậu còn tưởng rằng Minh Lương Hải muốn cùng cậu thảo luận về đề thi, nhưng vừa mới quay đầu sang đã thấy ngay một ánh mắt hệt như thiếu nợ không trả, sắc mặt còn u ám đến đáng sợ nữa.

Bị nhìn chòng chọc đến sợ hãi, trước khi bước vào phòng thi rốt cuộc Lâm Phụ Tinh cũng nhịn không được mà hỏi một câu: “…… Tôi thiếu tiền cậu hả?”

Minh Lương Hải: “…”

Số người dự thi không nhiều lắm, khu B tổng cộng có mười lăm người, trong trường thi chỉ có một phòng học, bốn phía đều khóa kín, cửa sổ được đóng bằng khung sắt, tín hiệu cũng bị chặn, ngăn cách hết tất cả thiết bị điện tử có thể mang vào, bốn góc phòng học cũng được gắn camera theo dõi, bốn vị giáo viên thay phiên tuần tra.

Cảnh tượng bây giờ, bầu không khí này, hệt như bị tống vào trong ngục giam, vốn chẳng căng thẳng cũng sống sờ sờ bị ép cho căng thẳng.

Chẳng qua tư tưởng của Lâm Phụ Tinh quá mạnh mẽ, số lần tham gia thi đua cũng nhiều nên đã sớm quen rồi, cậu làm như đang ở một cuộc thi bình thường mà mở bài thi ra, trước tiên liếc mắt xem sơ qua hết một lần.

Đề bài vẫn ổn, không khó như trong tưởng tượng, đề bài gần cuối được Hầu Phương Hoa đoán trúng rồi, cùng một dạng với đề hình học từng được đặc biệt phụ đạo qua, làm một lèo từ trên xuống tương đối trơn tru.

Cuộc thi đầu tiên là hai tiếng, Lâm Phụ Tinh hoàn thành xong nộp bài thi sớm hai mươi phút rồi đi ra khỏi trường thi, Giản Mộc cũng theo đi ra ngoài ngay sát cậu.

Minh Lương Hải viết xong câu cuối cùng của bài thi ngay lúc tiếng chuông nộp bài vang lên. Tuy là chưa kịp kiểm tra lại nhưng cậu ta cảm thấy bản thân phát huy cũng không tệ lắm, đề bài lớn ở phía sau cơ bản đều có thể viết được ý nghĩ.

Lòng bàn tay của cậu ta nắm chặt lấy chiếc túi nhỏ bình an, hoa văn phía trên túi bình an là do cô gái mình thích tự thêu lấy, đầu ngón vuốt qua có thể cảm nhận được từng đường chỉ thay đổi góc độ, còn có hương thơm thoang thoảng.

Mặc dù không phải làm cho mình…

Có lẽ đây thật sự là một món đồ có thể mang đến vận may thật tốt.

Lâm Phụ Tinh cần một chút thời gian mới có thể giúp cho đầu óc của bản thân hoạt động trở lại.

Minh Lương Hải tạm thời vứt đi chuyện mục đích của Trần Văn Tĩnh là muốn cậu ta đến gần Lâm Phụ Tinh, lấy tay nắm chặt lấy túi bình an nhỏ đưa lên gần chóp mũi.

Lâm Phụ Tinh viết đầy hai chữ ấy lên trên giấy nháp.

Ngửi thật kĩ, là mùi hoa quế hệt như mùi hương pheromone của cô ấy.

Minh Lương Hải bước ra khỏi trường thi, lần thi toàn quốc này sau cùng còn phải ở bên trong sắp xếp lại, bọn họ cũng không thể rời đi trước được. Những người học cùng trường đến dự thi dần tập trung lại một chỗ với nhau so đáp án, xuyên suốt con đường chỉ thấy những nét mặt nhăn mày buồn rầu kèm theo tiếng kêu rên.

“Đề thi lần này khó quá đi mất, thật sự chưa từng gặp qua luôn đó.” Người nói chuyện học ở Nhị Trung, đang nhỏ giọng oán giận cùng bạn đi cùng.

“Đúng vậy đó.” Người còn lại phụ họa, “Cái bài cuối cùng ấy, gặp cũng chưa gặp qua lần nào cả, máy gia tốc hạt, phản ứng nhiệt hạch, đó là nội dung môn học mà chúng ta có thể tiếp xúc đó hả?”

Trần Văn Tĩnh lấy từ trong túi áo ra một cái túi bình an nhỏ kèm theo mùi thơm thoang thoảng. Cô dùng hai tay cầm lấy chìa ra phía trước: “Chuyện là, ngày mai các cậu phải đến trường thi rồi, tớ cố ý làm cái này. Tớ… tự mình may đó, ngày mai các cậu đến trường Nhất Trung, ở đó hoàn cảnh xa lạ nếu mang theo cái này qua thì nhất định sẽ không gặp trắc trở gì cả, có thể thi thật tốt.”

“Bài cuối cùng chọn câu trả lời nào vậy? Tôi chọn C, lụi bừa á.”

Tiết tự học tối mấy ngày nay Giản Mộc đều chọn qua lớp một bên này làm bài cùng Lâm Phụ Tinh, Hầu Phương Hoa mới phát cho họ một tập đề thi mới kia có độ khó cao hơn hẳn so với lần trước, nhiều lúc cả hai phải cùng nhau thảo luận mới tìm ra đáp án.

“Trùng hợp quá, tôi cũng chọn C nè, khó quá, chẳng biết chọn cái nào nữa!”

Nghe hai người họ nói chuyện, Minh Lương Hải âm thầm cười nhạo.

Mở họp lớp… Mở họp cái moẹ gì chứ, phải làm lâu như vậy!

Đáp án câu cuối cùng cậu ta đã tính ra, là câu B. Có thể được trường học tiến cử đi tham gia cuộc thi này thì ít nhất chứng minh trình độ cũng gần như nhau cả, đều là người nổi bật ở các trường học, Minh Lương Hải tự cảm thấy bản thân so với người khác tốt hơn hẳn một bậc.

Bọn họ thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng không chạm tới được.

[…]: Má ôi, anh Lâm gửi địa chỉ cửa hàng này không tồi nè. Mới khai trương, giá cả hợp lý, bao trọn gói nguyên liệu nấu ăn luôn, tiết kiệm biết bao nhiêu thời gian đi mua đồ!

Chậc.

Mỗi ngày chỉ ngủ có ba bốn tiếng, suốt đêm dò lại bài rồi làm lại hết các bài sai, không tham gia bất kì hoạt động nào, không lãng phí một xíu thời gian. Vì lần thi này mà Minh Lương Hải đã chuẩn bị suốt hơn một tháng trời, mỗi một điểm tăng lên đều là từng bước đi cố gắng ngoi lên từng chút một. Cậu ta dám khẳng định, bản thân mình so với bất kì kẻ nào cũng cố gắng hơn hẳn.

Nói tới lời này, vẻ mặt của Phương Triết liền trở nên bỉ ổi, đến cả lông mày cũng giật liên hồi, trên mặt viết đầy “đến đánh tôi nè, đánh ở đây này”.

Trời cao phù hộ người siêng năng, Minh Lương Hải mãi mãi tin tưởng vào lời này.

Không nghĩ ra sẽ không nghĩ nữa.

Bóng đen phủ xuống, khí nóng phun lên bên tai, Lâm Phụ Tinh lập tức ngồi thẳng người dậy, không chút suy nghĩ vò tờ giấy nháp thành một cục rồi giấu tịt ra sau lưng, cà lăm: “Không không không, không có gì!”

Cậu ta thật sự muốn xem thử hai người kia có thể làm như thế nào, cả ngày cà lơ phất phơ, rì ra rì rầm, một đêm trước khi thi còn rủ rê muốn đi home party, lại còn nộp bài sớm hai mươi phút, chả hiểu là do quá mức tự tin với bản thân mình hay có phải là… Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Minh Lương Hải.

— bài thi quá khó, dứt khoát trực tiếp từ bỏ luôn.

Cuộc thi thuận lợi kết thúc, khối 11 thi tháng ở ngũ trung cũng diễn ra tương đối suôn sẻ. Lúc môn cuối cùng thi xong, diễn đàn của lớp 11-1 trực tiếp nổ tung, nháo nhào tag tên hai con người không có mặt ở trường học là Lâm Phụ Tinh và Minh Lương Hải, hỏi bọn họ còn bao lâu nữa, Lâm Phụ Tinh hỏi tài xế, nhận được câu trả lời là còn khoảng chừng trên dưới nửa tiếng gì đó nữa mới về đến được. Cậu bèn trực tiếp hẹn mọi người trong lớp một gặp nhau ở nơi tổ chức home party.

Minh Lương Hải lại phát ra một tiếng cười nhạo.

Toàn bộ ngũ trung nghỉ ngơi ở phía bên kia, Minh Lương Hải khinh thường tươi cười đi qua đó, lại nghe được hai con người đến từ sớm ngồi bên kia tán phét: “Bài thi lần này không khó nha, tôi còn căng thẳng mất nửa ngày.”

“Phải, có gặp qua mấy đề cùng dạng rồi.”

Lâm Phụ Tinh dựa vào lưng ghế đá, cười hì hì: “Buổi chiều thì cũng thuộc mức độ này thì quá tốt rồi, mất công làm nhiều đề như vậy.”

Cuộc thi đầu tiên là hai tiếng, Lâm Phụ Tinh hoàn thành xong nộp bài thi sớm hai mươi phút rồi đi ra khỏi trường thi, Giản Mộc cũng theo đi ra ngoài ngay sát cậu.

Minh Lương Hải: “…”

— Không có thích!

Phương Triết hét lên một tiếng nhỏ, điên cuồng vò đầu, bàn tay thì liên tục xoa loạn trên mặt, miệng hết mở lại đóng vào, chẳng cần nghe Lâm Phụ Tinh cũng đoán được cụm từ “ôi, **” treo trên miệng cậu ta trong một giây đó, còn có một đống câu thô tục sắp sửa bay ra khỏi miệng bị cậu ta liều mạng nín xuống, tắc hết ngay họng. Cuối cùng biết bao nhiêu từ ngữ muốn nói dồn hết vào ngón tay giữa, dựng thẳng lên ngay trước mặt Lâm Phụ Tinh.

Cuộc thi thì thuận lợi rồi nhưng cuộc sống của Lâm Phụ Tinh thì thế quái nào cũng không thấy thuận lợi, cứ như giẫm lên trên băng mỏng mọi lúc vậy, may là cậu đã không còn cố ý giữ khoảng cách với Giản Mộc nữa, trong lúc cố ý hay vô tình chạm vào thì đại não sẽ thiếu không khí, tim đập nhanh thần tốc.

Phòng học im ắng, anh chẳng thể nào nói quá lớn được chỉ có thể hạ giọng, cúi người xuống ghé sát vào bên tai Lâm Phụ Tinh.

Chương 24 →

Thật sự quá kỳ lạ.

Rung động không thể giải thích được, phân hóa cũng chẳng thể giải thích nổi.

Phát phát phát phát phát phát phát sốt?

Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, Lâm Phụ Tinh gần như có thể ném bản thân vào sương mù trước tiên rồi chọn bỏ qua. Sau đó qua một đoạn thời gian ngắn lại tiếp tục nghĩ về, hình thành một vòng tuần hoàn chết khép kín.

Cuộc thi thuận lợi kết thúc, khối 11 thi tháng ở ngũ trung cũng diễn ra tương đối suôn sẻ. Lúc môn cuối cùng thi xong, diễn đàn của lớp 11-1 trực tiếp nổ tung, nháo nhào tag tên hai con người không có mặt ở trường học là Lâm Phụ Tinh và Minh Lương Hải, hỏi bọn họ còn bao lâu nữa, Lâm Phụ Tinh hỏi tài xế, nhận được câu trả lời là còn khoảng chừng trên dưới nửa tiếng gì đó nữa mới về đến được. Cậu bèn trực tiếp hẹn mọi người trong lớp một gặp nhau ở nơi tổ chức home party.

Thả điện thoại xuống, Lâm Phụ Tinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vùng ngoại ô của khu B hiếm hoi xuất hiện một ít thảm thực vật, những chiếc lá thưa thớt điểm xuyến thêm trên cành cây trơ trọi, khẽ đung đưa giữa ánh chiều tà, lung lay sắp rơi.

“Anh ơi, anh đang viết gì vậy?”

Thành tích của Lâm Phụ Tinh tốt, một tiết học trôi qua có đến hơn mười người đến tìm cậu hỏi bài. Từ trước đến nay Lâm Phụ Tinh vẫn luôn vui lòng giải đáp mà không từ chối bất kỳ ai. Chỉ là cậu đang làm đề thi đua nên không cùng một dạng với đề mọi người đang làm, nhưng Lâm Phụ Tinh thường thường chỉ cần liếc mắt nhìn lướt qua đầu bài đã có thể biết đáp án, sau đó luôn kiên nhẫn nêu ra cách giải còn nếu có ai chưa hiểu thì cậu sẽ thay đổi một phương pháp làm bài khác để giải thích.

Chiếc xe chạy vào trong đường hầm, đường hầm vừa dài vừa hẹp, tiếng gió rít qua bên tai lập tức trở nên khó chịu, ánh đèn cam ấm áp xen kẽ chiếu vào trên tấm kính thủy tinh, phản chiếu ra hình bóng của người bên kia.

Vị trí của Giản Mộc và cậu cách nhau đúng một lối đi nhỏ.

Anh đang ngồi nghịch chiếc điện thoại cũ, bóng đèn bên ngoài đường hầm rõ ràng đang chớp tắt nhưng dừng lại trên khuôn mặt anh lại như mạ một lớp hào quang làm cả người tỏa sáng.

Trong đầu Lâm Phụ Tinh không khỏi nhớ đến một hình bóng khác.

Lâm Phụ Tinh giơ thẳng bàn tay lên ngăn cậu ta lại: “Chờ đã, mấy dòng bị gạch đi này là sao?”

Một tên nhóc kiêu căng xinh đẹp đứng chờ bên cạnh giao lộ biên giới, thân thể dựa vào trên thân cây xù xì đang cúi đầu, trong tay còn cầm theo điện thoại, cố chấp nói chuyện cùng ‘robot tán gẫu’.

Có lẽ là do cậu nhìn quá mức chăm chú làm Giản Mộc chú ý đến ánh mắt của cậu, ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này.

Chẳng qua tư tưởng của Lâm Phụ Tinh quá mạnh mẽ, số lần tham gia thi đua cũng nhiều nên đã sớm quen rồi, cậu làm như đang ở một cuộc thi bình thường mà mở bài thi ra, trước tiên liếc mắt xem sơ qua hết một lần.

Hai người đối diện, vào lúc tầm mắt cả hai giao nhau, trái tim vốn dĩ tĩnh lặng từ lâu một lần nữa bị mê hoặc mà dường như nhảy loạn cả lên, liên lụy đến mạch đập cũng nhảy lên kịch liệt, bên tai nóng lên, trong đầu trống rỗng.

Lâm Phụ Tinh vội vàng dời ánh mắt, bên tai lại nghe thấy tiếng của Giản Mộc gọi cậu, giọng nói trầm thấp dịu dàng, có chút tủi thân: “Anh ơi.”

“A!”