Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Hết Rồi

Chương 50



Beta: Esther.

- ----

Vào lúc hai giờ chiều thứ hai Tiêu Niên có chuyến bay đi đến thành phố B tham gia thi đấu, cậu sẽ ở lại khoảng năm ngày.

"Cho nên lúc này đến lượt em đi công tác.”

Bị anh thu thập thỏa đáng, giờ phút này Tiêu Niên vô cùng ngoan ngoãn vùi trong l0ng nguc Lục Tri Chu, nhẹ giọng nói.

Vừa nãy còn bị thu thập tận mấy lần.

Trước đó cậu đã nói việc này cho Lục Tri Chu nhưng anh cũng rất bận rộn, nên ngày mai chỉ đưa cậu đến sân bay. Có điều Tiêu Niên không chỉ đi một mình mà còn có Tiểu Ngọc đi cùng, lại thêm mấy đám học sinh mua vé xem thi đấu, thuận tiện cổ vũ Tiêu Niên.

Lục Tri Chu nói với Tiêu Niên: “Đi công tác cũng phải ngoan ngoãn.”

Tiêu Niên thở dài: “Năm ngày này rất bận, không ngoan cũng không được.”

Lục Tri Chu nắm mặt Tiêu Niên: “Em muốn thế nào?”

Tiêu Niên cười rộ lên: “Không muốn thế nào, muốn trước đây...”

Tiêu Niên không nói tiếp.

Lục Tri Chu: “Trước đây thì làm sao?”

Tiêu Niên cố ý nghiêng đầu qua một bên, dựa vào cánh tay Lục Tri Chu: “Tiêu Niên của trước đây, mỗi lần đi công tác chưa bao giờ ngủ trước ba giờ sáng.”

Lục Tri Chu nâng cằm Tiêu Niên lên: “Em kiêu ngạo quá nhỉ?”

Tiêu Niên nở nụ cười: “Đương nhiên bây giờ tốt hơn,” cậu ôm Lục Tri Chu: “Uống rượu làm sao thoải mái bằng việc nằm trong l0ng nguc ông xã được. “

Tiệu Niên nói thêm: “Lúc đó nhỏ tuổi ham chơi, sau khi tan làm thuận tiện đi chơi, bình thường ngoại trừ công việc thì không còn gì nữa, lâu dần hình thành thói quen sống như vậy.”

“Như bây giờ rất tốt,” Gần đây Tiêu Niên cảm thấy quy luật sinh hoạt của bản thân vô cùng khỏe mạnh: “Ăn cơm đúng giờ, tắm đúng thời điểm, ngủ có giờ giấc, không đúng, bình thường giấc ngủ hay bị chậm trễ.”

Nói đến đây, cậu cực kì muốn nghe cách nhìn của Lục Tri Chu, thuận tiện còn có thể thức tỉnh bản thân.

Nhưng không nghĩ đến, ngài Lục lại không biết xấu hổ như vậy: “Chúng ta vẫn còn trẻ, có thể cho phép việc tình cờ thức đêm.”

Tiêu Niên phì cười, cậu nhìn vào mắt Lục Tri Chu: “Chỉ tình cờ thức đêm thôi ư?”

Lục tri Chu đàng hoàng nói: “Trước khi gặp em, anh theo quy luật sinh hoạt, cũng chưa từng vui sướng như bây giờ, hai chúng ta sinh hoạt hài hòa thân thể khỏe mạnh, em cảm thấy anh nên lựa chọn như thế nào?”

Tiêu Niên cười càng vui vẻ hơn: “A, thật có đạo lí.”

Lục Tri Chu, anh thật là có thể bẻ lái sang chuyện khác.

Tiêu Niên nghỉ ngơi một lúc, lần này cậu không cần Lục Tri Chu hối thúc, chậm rãi xoay người vén chăn lên: “Nên tắm rửa rồi.”

Thế nhưng Lục Tri Chu lại kéo cậu lại: “Nằm thêm một chút nữa.”

Tiêu Niên nghi ngờ: “A?” Cậu sờ trán Lục Tri Chu: “Hôm nay ngài Lục làm sao vậy? Không cho em đi tắm? Alo? Anh là ai vậy?”

Lục Tri Chu bật cười, tay quấn lấy cậu: “Trò chuyện một chút nữa, ngày mai em đi rồi,” anh còn nói: “Anh thích nói chuyện với em.”

Tiêu Niên còn không lập tức tiến tới ư.

Cậu hỏi: “Từ khi nào anh bắt đầu thích cùng em nói chuyện? Sao em lại không biết.”

Lục Tri Chu: “Vẫn luôn yêu thích,” hắn nói: “Rất thích nghe em nói chuyện.”

Tiêu Niên giống như nghe một chuyện buồn cười: “Thật hay giả? Sao trước đây em cảm giác anh luôn chê em phiền phức.”

Lục Tri Chu nói: “Không biết.”

Tiêu Niên: “Anh muốn nghe chuyện gì? Có hơi đột ngột, nói cái gì đây?”

Lục Tri Chu: “Đều được, em nói cái gì anh nghe cái đó.”

Tiêu Niên không thể giải thích được cười một tiếng. Lục Tri Chu thẳng thắn như vậy, thật làm khó cho anh ấy.

Dường như thấy trong lúc nhất thời Tiêu Niên không nghĩ ra chuyện gì, nên Lục Tri Chu mở miệng trước.

"Lần trước em nói trận thi đấu lúc tốt nghiệp đó thì cảm thấy cô đơn.”

Tiêu Niên gật đầu: “Đúng vậy, sao thế?”

Lục Tri Chu: “Bây giờ em còn cảm thấy không?”

Tiêu Niên suy nghĩ một chút: “Vẫn còn tốt, lần đó tâm trạng có chút không tốt, sau đó làm công việc này, thi đấu có người đi cùng, không cần quan tâm đến thất bại hay thành công,” cậu lén lút cười: “Đợi sau khi kết thúc còn đến quán bar thả lỏng.”

Lục Tri Chu: “...”

Tiêu Niên bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì ồ một tiếng: “Hôm nay mẹ gọi điện thoại cho em, mẹ anh có gọi cho anh không?”

Lục Tri Chu: “Nói về chuyện tuần sau cùng ăn một bữa cơm?”

Tiêu Niên: “Đúng, đúng, mẹ nói vào thứ ba nhưng em bảo hôm đó bận thi đấu nên không rảnh, tiếp đó bị mắng một trận tơi tả, em lập tức cúp điện thoại,” cậu hỏi Lục Tri Chu: “Chuyện sau đó thế nào? Mẹ anh bảo sao?”

Lục Tri Chu: “Mẹ gọi cho anh hai cuộc, cuộc thứ nhất nói rằng thuyết phục em chu toàn, cuộc thứ hai gọi đến bảo sẽ thư thả cho mấy ngày, thời gian chưa xác định.”

Tiêu Niên a một tiếng: “Chưa nói lý do?”

Lục Tri Chu: “Có nói là bởi vì ba em đột nhiên có chút việc, nói xin lỗi anh.”

Tiêu Niên hừ một tiếng rồi cười rộ lên: “Vậy mà không nói lý do là tại em.”

Tiêu Niên lại hỏi tiếp: “Anh và mẹ không phải quan hệ kia sao? Làm sao nghe lời của bà ấy vậy?”

Lục Tri Chu: “Không sao, em có thể nói thẳng anh và bà ấy quan hệ không tốt.”

Tiêu Niên: “Ồ.”

Lục Tri Chu: “Không phải nghe lời mà là không cần thiết nghe lời, bà ấy để ba anh gọi điện cho ông nội, ông nội muốn tìm anh nhưng bà nội không vui.”

Tiêu Niên bặm môi, rõ ràng có điều muốn nói.

Lục Tri Chu: "Em nói đi, muốn nói chuyện gì cũng được.”

Tiêu Niên: “Mẹ anh sao lại như thế.”

Lục Tri Chu cười: “Đúng thế.”

Tiêu Niên: “Không có chuyện gì, chúng ta như bây giờ rất tốt, chuyện trong nhà bọn họ có liên quan đến chúng ta cái rắm.”

Lục Tri Chu gật đầu:”Có đạo lý.”

Tiêu Niên: “Vậy còn thông gia từ bé thì sao? Em vẫn luôn không rõ lắm trong đó có chuyện gì.”

Lục Tri Chu: “Không có gì to tát, đã sớm không liên quan, chỉ là vô tình chuyện này bị mẹ anh biết, muốn lợi dụng mối quan hệ này cùng nhà em hợp tác.”

Tiêu Niên mơ hồ hiểu: “A ~ nhưng mẹ em thật sự yêu thích anh, em còn nghĩ là mẹ nhân cơ hội thông gia từ bé này, cố ý đẩy em đến bên cạnh anh.”

Lục Tri Chu cười: “Rất tốt.”

Tiêu Niên chăm chú nhìn Lục Tri Chu: “Nếu như chúng ta thật sự có hôn ước từ bé cũng thật thú vị, chúng ta có sự ràng buộc này, thật tuyệt.”

Lục Tri Chu trả lời: “Lời nói trước đây không đáng tin, hiện tại có thể chắc chắn.”

Tiêu Niên nửa muốn nói lại thôi, cậu thậm chí còn suy nghĩ đến chuyện cứ trò chuyện như thế, có phải muốn tính đến chuyện kết hôn luôn không.

Thật sự quá nhanh rồi.

Nói chuyện cùng Lục Tri Chu thật sự như bị thôi miên, suốt một buổi tối càng nói đôi mắt cậu càng nhắm chặt lại. Cuối cùng việc tắm rửa lại để Lục Tri Chu giúp cậu, có Lục Tri Chu bên cạnh, Tiêu Niên thật sự lười biếng không muốn làm người.

Sáng hôm sau cậu trắng trợn thức dậy trễ, hai người nằm trên giường ôm nhau hồi lâu, thiếu chút nữa làm chuyện lau súng cướp cò.

Rất may thời gian không cho phép nên hai người chỉ có thể rời giường, nấu cơm, ăn sáng, đến tận mười một giờ rưỡi mới thu thập hành lý xong.

Lục Tri Chu đưa Tiêu Niên đến sân bay, nói lời tạm biệt cùng cậu.

Ở bên ngoài, Lục Tri Chu nghiêm túc hơn lúc ở nhà, anh chỉ đơn giản cùng cậu tạm biệt, không có nụ hôn nào thậm chí ôm nhau từ biệt cũng không quá một giây.

Lúc trước cậu nhận được thiệp mời thi đấu, chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày cậu và Lục Tri Chu sẽ phát triển như bây giờ. Cái người này nhìn chỗ nào cũng không giống bộ dáng giáo sư đại học nghiêm khắc, ánh mắt còn luôn nhìn theo bóng dáng cậu cho đến khi biến mất.

Mà cậu và Lục Tri Chu nhìn chỗ nào cũng thấy không liên quan đến nhau, không nghĩ tới cùng sẽ cũng anh ấy bên nhau, cậu vừa đi vừa nghĩ rồi dần biến mất sau tầm nhìn của anh, sau đó không nhịn được quay đầu đi vài bước, nhìn thấy Lục Tri Chu vẫn đứng yên tại chỗ cũ. Tiêu Niên vẫy tay tạm biệt anh rồi quay đầu đi tìm nhóm của mình.

Rời khỏi Lục Tri Chu, Tiêu Niên dần trở lại thành người bình thường.

Không còn nói chuyện một chút là nũng nịu, cũng không hở một chút là có các loại biểu cảm, cậu quay lại thành một thầy Tiêu nghiêm túc.

Vừa đáp xuống chuyến bay, chuyện đầu tiên Tiêu Niên làm đó là gửi tin nhắn cho Lục Tri Chu. Có điều cậu hiểu rõ Lục Tri Chu đang ở trên lớp dạy học, không có thời gian chú ý đến tin nhắn, vì vậy cậu nhấn vào tin Tề Nghệ vừa gửi đến.

[Vừa giúp cậu hỏi một vòng.]

[Trong đám chúng ta không có mấy người nhận thức Trịnh Lĩnh, trước đây người dẫn cậu ta đến là Phùng Xuyên, sau chuyện kia cũng không thấy xuất hiện thế nhưng cậu ta biết chuyện của cậu và thầy Lục.]

[Tôi nghĩ, hỏi thăm chuyện thầy Lục nhà cậu ở trường học chắc cũng không khó? Cho nên biết tên là chuyện bình thường.]

[Về phần Trịnh Lĩnh tại sao kết bạn với cậu, tôi cũng không biết.]

Cậu ta cái gì cũng nói nhưng lại như không nói gì.

Tiêu Niên nhắn một câu cảm ơn rồi tắt điện thoại.

Liên quan đến Trịnh Lĩnh, sau ngày hôm đó cậu ta cũng không tìm cậu nên Tiêu Niên cũng không để ý chuyện này nữa.

Ngày hôm nay Tiêu Niên không bận việc gì, cậu và Tiểu Ngọc đi báo danh lộ mặt, đến một nhà hàng ăn bữa cơm tiếp đó là có thể trở về khách sạn.

Lúc ở bên ngoài thì bận rộn mọi thứ nên cậu không có cảm giác gì nhiều, đến khi trở về phòng một mình một người, vừa nằm xuống giường cậu liền nhớ anh.

Vậy nên cậu lập tức gửi cho anh một emoji nhớ anh, một giây sau thấy anh trả lời.

Tiêu Niên còn chưa trả lời thì điện thoại đổ chuông. Lần này rất tốt, Lục Tri Chu gọi điện đến, trong nháy mắt người Tiêu Niên mềm nhũn.

“Lục Tri Chu ~”

Lục Tri Chu: “Làm sao vậy?”

Tiêu Niên nói: “Rất nhớ anh, anh đang làm gì đó?”

Lục Tri Chu: “Viết luận văn.”

Tiêu Niên “À” một tiếng: “Lại viết luận văn, tại sao anh cứ luôn viết luận văn.”

Lục Tri Chu nghiêm túc giải thích: “Nội dung cần phải viết rất nhiều nên vẫn luôn viết.”

Tiêu Niên: “Luận văn này thật là không hiểu chuyện, toàn muốn thầy Lục tự tay viết.”

Lục Tri Chu đột nhiên cười khẽ nói: “Anh cũng nhớ em.”

Tiêu Niên lập tức cắn m0i dưới, nằm sấp trên gối, âm thanh mềm nhẹ nói: “Nhớ bao nhiêu?”

Lục Tri Chu trả lời: “Nghĩ đến chỉ có thể viết luận văn.”

Tiêu Niên “À” một tiếng: “Cho nên anh muốn nói khi không có chuyện gì làm quá nhớ em, phải tìm chút chuyện để phân tán sự chú ý đúng không?”

Lục Tri Chu: “Rất hiểu anh.”

Tiêu Niên cười haha: “Mỗi khi anh nhớ em có thể nói cho em biết mà, gửi tin nhắn để em biết.”

Lục Tri Chu nói: “Cũng được.”

Vừa nói xong, Tiêu Niên cảm giác điện thoại của mình rung lên một chút, cậu nắm lỗ tai, phát hiện là tin nhắn Lục Tri Chu gửi đến.

Hai chữ: “Nhớ em.”

Tiêu Niên bật cười.

“Lục Tri Chu.” Tiêu Niên gọi anh.

Lục Tri Chu: “Ừm.”

Đôi mắt cậu cong cong: “Không có chuyện gì, anh tiếp tục viết luận văn đi.”

Kỳ thực cậu cũng không biết nói gì với Lục Tri Chu, cả ngày hôm nay ngồi máy bay nên có hơi mệt. Vừa vặn bên kia Lục Tri Chu đang viết luận văn, cậu đeo tai nghe, nghe âm thanh gõ bàn phím và chuột di chuyển.

Hai người bọn họ cứ thế nghe điện thoại, một người làm việc, một người rảnh rỗi không có việc gì làm.

Sau đó Tiêu Niên mang điện thoại mang vào nhà tắm, tắm xong cậu cầm điện thoại ra ngoài.

Cậu hỏi Lục Tri Chu: “Anh có nghe thấy em vừa làm cái gì không?”

Lục Tri Chu trả lời rất nhanh: “Đi tắm.”

Tiêu Niên: “Nghe em tắm rửa là cảm giác gì?”

Lục Tri Chu có chút khó giải thích tươi cười: “Em muốn anh có cảm giác gì?”

Vốn dĩ là một cuộc trò chuyện thông thường, nghe Lục Tri Chu nói vậy, trong nháy mắt cậu bật cười: “Thầy Lục sao anh lại như vậy.”

Lục Tri Chu nói theo cậu: “Đúng thế, anh làm sao lại như vậy.”

Mãi đến tận khi buồn ngủ, Tiêu Niên mới không nỡ cúp điện thoại.

Đèn trong phòng đã tắt, tính ra cậu chỉ mới ngủ cùng anh tám ngày, làm sao giống như hai người ngủ chung cả đời, nằm lăn lộn trên giường, làm sao cũng không thấy thoải mái.

Cậu luôn thấy thiếu, cần một người ôm mới ngủ được.

Cũng may hôm nay có chút mệt mỏi, cậu nằm trên giường một hồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, vừa mắt ra thì nhận được tin nhắn Lục Tri Chu gửi tới.

[Chào buổi sáng, ngài Tiêu.]

[Nhớ em.]

Tiêu Niên bị câu nói này của anh làm cho tỉnh ngủ, cậu cười hỏi Lục Tri Chu: [Ngày hôm qua không có em bên cạnh, anh ngủ ngon lắm phải không?]

Lục Tri Chu lập tức trả lời: [Tâm lý không tốt lắm.]

Tiêu Niên: [Còn thân thể thì sao?]

Lục Tri Chu: [Cũng không tệ lắm.]

Tin nhắn này vừa gửi đên, cùng lúc Tiêu Niên gửi cho anh một biểu tình ngượng ngùng hay dùng [Hì hì.jpg]

Tiêu Niên phù một tiếng, ở trên giường bật cười.

Hôm nay cuộc thi đã bắt đầu, trình tự thi đấu mấy ngày nay, Tiêu Niên gửi cho Lục Tri Chu một bản. Thời khóa biểu của Lục Tri Chu cậu cũng có, nhìn chung hai người đều không có thời gian rảnh.

Lần tham gia thi đấu này không giống những trận thi đấu thông thường, trình độ cao hơn, cuộc thi chỉ cho phép chuẩn bị hai bài, còn lại thì ở hiện trường tùy cơ ứng biến, trong thời gian quy định biên đạo điệu nhảy.

Mỗi ngày sẽ có một nhóm người sẽ bị loại, cho nên mỗi ngày Tiêu Niên mệt đến bở hơi tai.

Khoảnh khắc cậu thả lỏng nhất mỗi ngày chính là vào buổi tối cùng Lục Tri Chu gọi điện trò chuyện, thêm nữa là nhiều lúc nhận được tin nhắn [Nhớ em.] của Lục Tri Chu.

Tâm trạng cả ngày đều dựa hết vào Lục Tri Chu.

Đương nhiên, trò chuyện như vậy cũng tăng thêm phần màu sắc cho Lục Tri Chu. Cậu nói ra loại âm thanh Lục Tri Chu bảo rất giả cho anh nghe, vừa thủ thỉ gọi ông xã, vừa chọc cho mình chịu không được, diễn xuất cực kì kém.

Nghe tiếng cười của Lục Tri Chu đầu dây bên kia, Tiêu Niên vô cùng thỏa mãn.

Ngày cuối cùng ở thành phố B, Tiêu Niên nhõng nhẽo đòi hỏi một hai bắt anh lúc tắm rửa cầm điện thoại vào.

Call video.

Lục Tri Chu đồng ý.

Nhưng không ổn chính là, Tiêu Niên quá khoa trương...

Lục Tri Chu c0i quần áo, Tiêu Niên ở đầu dây bên kia kêu gào. Lục Tri Chu không mặc quần áo, cậu càng hưng phấn mù quáng hơn.

Sau đó Tiêu Niên thấy anh đi đến bên điện thoại tắt camera.

“Làm gì vậy Lục Tri Chu!” Tiêu Niên cuống cuồng lên.

Lục Tri Chu: “Em như vậy sao anh có thể tắm được?”

Tiêu Niên: “Anh cứ tiếp tục tắm,” cậu cười cười: “Em không gọi nữa, anh mở camera đi.”

Lục Tri Chu: “Từ chối.”

Tiêu Niên không còn biện pháp, chỉ có thể nũng nịu với anh: “Lục Tri Chu ~”

Lục Tri Chu: “Em nhìn như vậy anh tắm không được.”

Tiêu Niên: “Tại sao?”

Lục Tri Chu bật cười: “Thật sự tắm không được.”

Tiêu Niên tiếp tục bán manh: “Ông xã à ~”

Giọng nói Lục Tri Chu vang lên gần micro: “Muốn nhìn thì đợi em trở về xem, ngoan.”

Tiêu Niên nói gì anh cũng không chịu, cậu chỉ có thể nghe tiếng nước chảy đỡ thèm.

Không phải tất cả mọi chuyện anh đều theo ý cậu!

Câu nói này xuất phát từ một bạn nhỏ bị chiều hư lên tiếng.

Hôm nay là ngày cuối cùng cuộc thi chung kết. Đối với cuộc thi này, những người bên cạnh Tiêu Niên chỉ mong đợi duy nhất một điều, chính là vào chung kết là được.

Trước khi đến đây, văn phòng làm việc chỗ Tiêu Niên, bao gồm cả cậu cảm thấy nằm trong top mười thí sinh đã vô cùng tốt đẹp, đây là thi đấu toàn quốc, ai đến đây cũng là người có tiếng tăm.

Nhưng không nghĩ tới, Tiêu Niên phát huy rất tốt, một đường thẳng tiến năm vị trí đầu.

Tại đây Tiêu Niên cảm thấy chính mình đã chiến thắng, chuyện còn lại là tối nay thỏa thích chơi bời.

Điều cậu không ngờ chính là vào trận đấu cuối cùng, trên hàng ghế khán giả có một người cậu chưa từng nghĩ đến.

Đây là lần thứ hai Lục Tri Chu đến xem Lục Tri Chu biểu diễn trực tiếp. Nếu thực sự xem cậu biểu diễn thì đây là lần đầu tiên, lần trước anh chỉ nhìn thấy cậu biểu diễn vài giây trên sân khấu nên không tính.

Đây là một mặt cuộc sống của Tiêu Niên mà anh không nhìn thấy, cậu trang điểm, trên người đeo rất nhiều trang sức phụ trợ, chỉ cần nhấc tay, vươn từng ngón tay ra là đẹp trai không chịu nổi, khiến cho dưới khán đài vang lên từng đợt kêu gào.

Giờ phút này Lục Tri Chu giống như một người hâm mộ bình thường, không khác với những người hâm mộ Tiêu Niên kia.

Lúc này cậu hoàn toàn hòa làm một với sân khấu, từng bước chân di chuyển, mỗi một ánh đèn sân khấu chiếu lên người cậu phảng phất đè lên từng tế bào của Lục Tri Chu.

Thế giới này dường như chỉ còn lại Tiêu Niên, cậu vừa nhảy vừa cười với khán giả, mỗi một biểu cảm nét mặt đều đưa bầu không khí lên cao nhất.

Lục Tri Chu vẫn nhớ lời Tiêu Niên nói buổi tối ngày hôm ấy, cậu đứng hạng nhì nhưng không một ai reo hò vì cậu.

Hiện tại có lẽ Tiêu Niên không cần nữa nhưng Lục Tri Chu cần.

Cậu không cần là người chói mắt nhất, nhưng là bảo bối anh vô cùng muốn.

Dưới ánh đèn chói lóa, giọng nói người dẫn chương trình vang lên cao vút, tuyên bố kết quả thi đấu.

"Ngưới đứng thứ hai! Xin chúc mừng thí sinh Tiêu Niên!”

Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên dưới khán đài, Lục Tri Chu cũng là một trong số đó.

Buổi lễ trao giải kết thúc, Tiêu Niên theo sự chỉ dẫn của nhân viên công tác xuống đài.

Đạt được vị trí thứ hai là điều cậu không nghĩ tới, cho nên đến hậu trường, Tiểu Ngọc vừa nhìn thấy cậu lập tức nhào lên: “Tiêu Niên, cậu đứng vị trí thứ hai! Cứu mạng với!”

Tiêu Niên cũng vô cùng vui vẻ, thấy Tiểu Ngọc đã vui vẻ thay phần cậu, Tiêu Niên đơn giản nói: “Không tệ chứ?”

Tiểu Ngọc: “Cực kỳ lợi hại! Vô cùng tốt! Thầy Tiêu là nhất!”

Tiêu Niên nhướng mày, dáng vẻ kiêu ngạo quay đầu về phòng tẩy trang.

Còn vì sao cậu lại vội vã hóa trang ư? Không có gì, chính là để lấy điện thoại di động.

Trời ạ, bây giờ phải nói cho Lục Tri Chu biết sao?

Đứng thứ hai là khái niệm gì đây?

Lục Tri Chu không hiểu thì cậu sẽ phổ cập ba ngày ba đêm cho anh hiểu!

[Mẹ ơi Lục Tri Chu! Anh biết em đứng hạng mấy không?]

Trên khuôn mặt Tiêu Niên là bộ dáng bình tĩnh, nhưng bàn tay gõ chữ thiếu chút nữa không lưu loát.

Lục Tri Chu nhanh chóng trả lời: [Đứng thứ mấy?]

Tiêu Niên: [Em đứng thứ hai! Em được hạng nhì!]

Lục Tri Chu: [Chúc mừng, em làm rất tốt.]

Tiêu Niên cười một tiếng đắc ý.

Cậu đột nhiên nghĩ đến cuộc thi lần trước trò chuyện cùng anh.

Vì thế nên nói thêm một câu: [Lần này có rất nhiều người chúc mừng em, vì em mà cao hứng.]

Lục Tri Chu hỏi: [Có thể thêm một người là anh không?]

Đôi mắt Tiêu Niên cong cong: [Đương nhiên rồi.]

Lục Tri Chu: [Vậy em xoay người lại đi.]

Nụ cười Tiêu Niên cứng đờ, cậu ngây người vài giây mới hiểu là phải quay người.

Quay người làm cái gì?

Phía sau lưng cậu là Lục Tri Chu, trên tay anh cầm một bó hoa rất lớn.

Trong khung cảnh ồn ào, ánh mắt hai người chạm nhau, mọi âm thanh dường như đột nhiên biến mất.

Thật giống như anh đến bỏ lại náo nhiệt sau lưng.

Khoảnh khắc này Tiêu Niên vô cùng muốn gặp anh, cậu có nhiều niềm vui sướng muốn chia sẻ.

Người cậu muốn gặp, đã đến rồi.

Tiêu Niên chưa từng thấy đóa hoa nào lớn như vậy nên rõ ràng hơi sửng sốt. Mà biểu cảm của Lục Tri Chu như muốn nói cho cậu biết, em xứng đáng nhận bó hoa lớn như này.

“Chúc mừng.” Lục Tri Chu nói.

Nụ cười Tiêu Niên hiện rõ trên mặt, cậu cũng không nhận hoa mà chạy đến nhảy lên treo trên người Lục Tri Chu.

“Sao anh lại đến đây.”

Tiêu Niên ôm chặt cổ Lục Tri Chu: “Xong rồi, em muốn khóc quá.”