Giam Cầm Mỹ Nhân Ngư

Chương 39: Rung động



Trong căn phòng sang trọng ấm áp, mặt trời đã chiếu rọi gần đứng bóng, cơ thể yếu mềm sau cùng cũng có động tĩnh. Tiểu công chúa nghiêng mình sau giấc ngủ say, bàn tay mềm mại truyền đến cảm giác lạ.

Linh Lan cảm nhận như sờ phải thứ gì đó rắn chắc, đàn hồi như một miếng thịt bò, không nhịn được mà bóp bóp vài cái thích thú.

Hàng mi cong dài khẽ phe phẩy như cánh bướm, trong mơ hồ cô lại cảm thấy đói bụng, mắt nhắm mắt mở thật sự nhìn thấy một miếng thịt tươi ngon.

Cổ họng liên tục truyền xuống nước bọt, có lẽ cô đã đói đến mức sinh ra ảo giác.

" Ngủ mà cũng muốn ăn ta? "

Giọng nói quen thuộc ong ong trong đầu, Linh Lan phản ứng mãnh liệt với âm thanh, tức khắc rùng mình mở to mắt biếc, hoảng hốt bật dậy.

" Đình? Ngươi... "

Thanh âm tắt nghẽn, cô gái nhỏ sửng sốt, nhíu mày chưng hửng, không phải vì người đàn ông kia còn nằm cạnh cô, cũng không phải hắn khoe khoang thân trần. Mà hắn hôm nay lại ăn bận vô cùng khác lạ, là trang phục Ba Tư thu hút ánh nhìn.

||||| Truyện đề cử: Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại! |||||

" Chào buổi sáng, công chúa của ta "

Hắn cười tà tứ, nghiêng mình chống đầu trêu ghẹo cô.

" Đêm qua vừa mới ăn sạch sẽ ta xong, giờ lại còn muốn sao? "

" Ngươi nói nhảm... "

Linh Lan bị hắn nói đến mức xấu hổ, nổi đóa phản bác.

Đầu mang máng nhớ lại từng chi tiết xảy ra đêm qua, rõ ràng là bị hắn cưỡng đoạt vậy mà cô lại không chống chế, còn phối hợp với rất nồng nhiệt, để cho hắn có cơ hội bỡn cợt cô.

Thế nhưng, chuyện đó hiện giờ không còn quan trọng nữa, ánh nhìn của cô lại tập trung vào trang phục Ba Tư mà hắn đang mặc.

" Đình, ngươi... "

Tiểu công chúa hoang mang không rõ hắn lại muốn giở trò gì, đưa tay chỉ chỉ vào trang phục lạ thường, hỏi.

" Đình, sao ngươi ăn bận thế kia? "

" Chẳng phải em thích trang phục Ba Tư sao? "

Lãnh Đình chau mày ảm đạm đáp, thủng thẳng ngồi xếp bằng trên nệm chống cằm, bộ dạng như một thiếu niên ngả ngớn, cười cười gian manh.

Từ đầu tới chân đều được chăm chút kĩ lưỡng, mảnh vải đen bóng bẩy khoác chéo nửa thân trên khoe khoang cơ bắp cuồn cuộn cùng khung xương tinh tế, kiềng bạc sa hoa đeo ở cổ và bắp tay rắn chắc.

Tóc tai bình thường luôn được vút gọn đạo mạo nay lại lả lơi như một lãng tử năng động, còn bắt chước tết một bím nhỏ, vòng nâu quấn trên đầu cũng đặc biệt phù hợp với kiểu tóc.

Không còn khoác bào kín mít, cũng không trang phục lịch thiệp, không vẻ ngoài cao lãnh nghiêm túc, nếu chẳng phải từ đầu đã biết hắn là đại đế Ben Nan, có lẽ thời khắc này Linh Lan sẽ lầm tưởng hắn là người Ba Tư.

" Ngươi...ghen tị với người ta? "

Thanh âm ngắc ngứ ngọt ngào, cô có chút e thẹn bởi vì tâm động với hình tượng hiện giờ của hắn, đúng với sở thích của cô chốc chốc gương mặt lại ửng đỏ không dám nhìn thẳng.

Hắn rất để ý biểu cảm của cô, ở nơi không ai nhìn thấy cười lên thoải mái, biết cô thích được nước lấn tới không ngại thừa nhận.

" Ta ghen, không ghen cần gì phải làm em hài lòng?

Mặc như vậy hợp ý em đúng không? "

" Ta...ta...hợp gì chứ? "

Cổ họng nghẹn cứng khó khăn chối, cô túm ngay cái gối quăng thẳng vào người hắn, ngượng đến quẫn bách lấy tiếp cái gối khác úp mặt che đậy.

Tâm tư của cô quá dễ đoán, là thật lòng thích hắn, trước kia cô ghét nhiều bao nhiêu giờ lại bị hắn làm cho rung động, mọi điểm trừ về ngoại hình đột ngột trở về thang điểm 10.

Chính vì cô đơn thuần ngây ngô khó giấu cảm xúc của mình, có gì cũng bộc bạch ra càng nắm giữ trái tim của người đàn ông chặt chẽ hơn.

Hắn thích sự thuần khiết ngây ngô này, ở bên cạnh cô an toàn hơn bao giờ hết, không lo tranh đấu quyền thế, không sợ toang tính mưu hại, chỉ duy nhất một lòng yêu cô là đủ.

" Tiểu Lan qua đây, ta cho em bất ngờ "

Người đàn ông len lén kéo mép chăn thừa ra giựt giựt, gọi.

Thanh âm như có mê lực dụ hoặc, Linh Lan tính vốn tò mò cao liền ngoan ngoãn cuộn thân trần trong chăn lết gối qua chỗ hắn.

Lãnh Đình lập tức bế cô lên qua chỗ chiếc bàn trà, bên trên đặt một vật gì đó rất to, đang được một tấm vải vàng kim sa lấp lánh trùm lên.

Cánh tay mạnh mẽ bợ đỡ kiều mông căng tròn vững chắc, hắn một tay bế cô như bế trẻ nhỏ, tay kia ở không vén tấm khăn cho cô xem bất ngờ.

" A!!! "

Tiểu công chúa phản ứng chồm người ra chỗ chiếc bàn, hai sáng rỡ như ngôi sao, thứ đặt trên đó là một bộ trang phục Ba Tư dành cho nữ giới. Màu sắc lung linh làm cô mê mệt, một màu hồng phấn ướm lên vô vàng kim sa, còn có những món trang sức bắt mắt kì lạ.

" Từ từ "

Hắn không cho cô vội động, đích thân với tay lấy một chiếc vòng cổ cho cô xem, 7 phần cưng chiều 3 phần hài lòng, hỏi.

" Thích không? "

" Thích, thích lắm! "

Linh Lan cười tít hai mắt, cầm vòng cổ ngắm nghía thật kĩ, đêm qua chỉ được dòm ở xa chẳng thỏa mãn. Hôm nay cầm nắm thỏa thích, không nhịn được áp nó lên mặt cảm nhận, mát lạnh tê tê lan tỏa phiếm má mềm mại.

Cảm thấy chưa đủ cô tham lam với tay muốn lấy thứ khác, hắn không cho cô đụng vào, gian tà nói.

" Ta vì em mua những món đồ này, em định không thưởng gì cho ta sao? "

" Thưởng.... "

Cô gái bỗng nhiên ngượng đỏ mặt, lần đầu cô thấy hắn đòi hỏi phần thưởng, từ trước đến nay hắn không như thế, quan sát sắc trông chờ dần mất kiên nhẫn, cô là sợ hắn không cho nữa bắt đầu do dự.

Những thứ này đều là thứ cô thích, nghĩ đến hắn vì cô không ngại lấy chúng cho cô, cũng là thành tâm, miễn cưỡng hôn một nụ hôn cũng chẳng mất mát gì.

Ngay lập tức, cô đặt nụ hôn vào má hắn như phần thưởng, rồi nhanh chóng kết thúc trong hời hợt.

" Như vậy ít quá "

Hắn u trầm nhìn cô không hài lòng nói, đòi hỏi hơn nữa, chỉ tay vào làn môi bạc, đôi mắt chứa đựng sự tham lam, yêu cầu.

" Ta muốn em hôn ở đây, đây này "

" Ngươi! "

" Đồ háo sắc! "

Tiểu công chúa xấu hổ, không biết tại sao cô lại có cảm giác tim đập loạn xạ, cầm vòng cổ đấm nhẹ vào ngực hắn, e thẹn quở trách.

Ngón tay thon dài chưa dừng lại, vỗ nhẹ vào cánh môi mỏng, hắn tinh tế nhắm mắt để cô bớt ngượng.

" Nhanh nào, em không thưởng là ta thu lại "

Không còn cách nào từ chối, cô tiếp tục miễn cưỡng nhắm mắt nhắm mũi hôn lên môi hắn.

Má hồng tai đỏ, toàn thân nóng bừng kì lạ, tiểu nhân ngư là lần đầu tiên có cảm giác phức tạp với người đàn ông ghét cay ghét đắng.

Trái tim mỏng manh dần một tăng nhịp, mất khống chế thở hổn hển kiều suyễn, sự rung động này tuy khó chịu nhưng cô lại thích, vì quá xấu hổ với bản thân cô cúi gầm mặt đăm đăm nhìn những món đồ bên dưới hòng xao lãng tâm trí.