Giam Cầm Mỹ Nhân Ngư

Chương 12: Tuyên thệ



Từ chân tới ngọn một màu kim sắc, lấp lánh cứ như sao trên trời, cô gái nhỏ khẽ cười duyên trước gương, diện mạo trong mái tóc bạc kim nhìn tựa như một đóa hoa rực rỡ trong vùng cấm.

" A ! "

Khả Ái không khỏi giật mình há hốc mồm, mở mắt to tròn chấn động, lần đầu cô nhìn thấy một mái tóc có thể đổi màu. Mặc dù thế giới này con người, quỷ thần, tà ma sống chung, thế nhưng từ nhỏ tới lớn cô chỉ tiếp xúc với con người, chưa từng gặp qua chuyện quái dị như vậy.

Nữ hầu bị dọa sợ, hết việc cô gái này không thể nói chuyện lại thêm việc tóc có thể đổi màu, khiến cho cô được một phen bàng hoàng. Còn chưa kịp định thần liền nhận ngay ánh mắt sắc lẹm chết chóc từ người đàn ông hướng vào người cô.

" Ngậm cái miệng cho kín vào, để lộ ta giết "

Thanh âm cứng như băng, sát khí như lửa bừng tàn sát bừa bãi khắp nơi, hắn dọa Khả Ái vô tình dọa luôn cả cô giá nhỏ đang ngồi.

Mái tóc bạc kim tức khắc trở về màu đen vì hoảng sợ, Linh Lan còn tưởng hắn muốn giết cô hoảng hồn chui xuống ngay gầm bàn tối tăm.

Cô ôm chân bàn run rẩy toàn thân, tiếng * thút thít * nhè nhẹ âm lên, sắc mặt của người đàn ông một mảnh tối đen, nghiêng đầu không vừa ý nhìn chòng chọc vào nữ hầu đang đứng.

Khả Ái nhận ra bản thân vô tình có hành động ngu dốt phật lòng hắn, lật đật quỳ xuống dập đầu không dám ngẩng lên, khổ sở van xin.

" Xin đức vua bớt giận, nô tì biết tội, nô tì sẽ không dám để lộ đâu ạ !

Xin ngài đừng giết nô tì ! "

Căn phòng im bặt rợn người, ngoài tiếng khóc nấc nghẹn của cô gái đang trốn thì chẳng có lấy thêm âm thanh nào.

Toàn thân Khả Ái truyền đến cảm giác ớn lạnh chưa từng có, to gan chầm chậm ngẩng mặt lên, chưa kịp nhìn liền bị Lãnh Đình bóp cổ.

Linh Lan ở dưới gầm bàn chứng kiến la toáng, tim đập liên hồi như sắp nhảy vọt ra ngoài, nước mắt vòng quanh khóc loạn, cô hoảng sợ lên đỉnh điểm cúi đầu vào góc tối không dám nhìn ra.

Hắn nhanh như một tia chớp, hành động của hắn chẳng ai thấy rõ, Khả Ái bị hắn siết cổ trợn trắng mắt, duỗi tay bám chặt vào cánh tay mạnh mẽ đầy những sợi gân guốc, khó khăn nói.

" Đức vua...nô tì...xin ngài đừng giết... "

Một lực mạnh kẹp chặt cần cổ nhỏ, Khả Ái thiếu dưỡng khí, bị bóp đến đau đớn không thể nói tiếp, hai tay hoàn toàn buông thõng, ý thức mờ dần trong hỗn loạn.



Vào lúc này, Lãnh Đình đột nhiên thả tay, cơ thể bé nhỏ vô trọng lực ngã bệch ra mặt sàn lạnh toát, đôi ngươi đang mờ đục dần dần hiện rõ khung cảnh, hơi thở ngắt quãng bắt đầu gấp gáp.

Cô cố hít lấy không khí, ý thức dần có trở lại, trước mặt cô những hạt trân châu lấp lánh từ cô gái đang khóc lăn ra.

- Là nhân ngư ?

Khả Ái lại được một phen kinh hồn, cuối cùng cũng tỏ cô gái kia là nhân ngư, chỉ có nước mắt của nhân ngư mới hóa thành trân châu.

Không phải con người, mái tóc có thể đổi màu không còn là chuyện kì lạ nữa.

Đức vua tôn quý để mắt tới một nhân ngư, Khả Ái hiểu tình thế, hắn tha mạng cho cô chắc chắn có mục đích. Nếu đã biết bí mật này thì sống để bụng chết mang theo, cô để lộ thì không chỉ nguy hiểm tính mạng mà cả người thân cũng khó tránh khỏi cái chết.

Cô lồm cồm quỳ rạp dưới chân người đàn ông dũng mãnh đang hướng mắt chết chóc ra hiệu, hèn mọn giơ ba ngón tay lên cao.

" Thưa đức vua tôn quý, Khả Ái xin thề với trời đất sẽ giữ bí mật này, làm hầu nữ trung thành cho công nương suốt đời suốt kiếp

Nếu dám trái lời sẽ chết không toàn thây "

Trước mặt hắn, cô mạnh dạn tuyện thệ, đây là cách duy nhất để giữ mạng sống. Cấp bậc của cô quá thấp kém, chỉ có thể dựa vào lòng trung thành với cô gai kia để sống sót.

Lãnh Đình liếc mắt bủn xỉn, môi mỏng khẽ cong khinh bạc, coi như Khả Ái cũng biết điều. Lúc này hắn cũng đang cần một người hầu trung thành bên cạnh Linh Lan, tạm thời giữ Khả Ái cho cô chăm sóc tiểu mỹ nhân ngư này.

" Nhớ lấy lời ngươi nói "

Giọng nói trầm thấp, bá khí bừng bừng nuốt chửng đầu óc cô gái yếu đuối, cúi lạy hắn hèn mọn, đáp.

" Nô tì xin ghi nhớ "

Đầu cô dập xuống, áp chặt chẽ dưới sàn lạnh, trông cô thấp kém dưới chân người đàn ông uy dũng kia, khiến cho tiểu công chúa đang trốn dưới gầm bàn run lên mãnh liệt, run đến mức làm cả chiếc bàn nặng nề lắc lư.

Âm thanh * lạch cạch * vang mỗi lúc một nặng, vì chuyện của nữ hầu kia mà hắn nãy giờ quên mất cô gái nhỏ vẫn còn đang sợ.

Bàn tay mạnh mẽ của hắn chống ngay lên chiếc bàn, một lực đạo giữ cho nó yên vị, mắt xếch híp nặng nề, gắt gỏng với Khả Ái.

" Cút ra ngoài canh chừng "



" Dạ dạ "

Khả Ái hớt hải ba chân bốn cẳng cấp tốc chạy ra ngoài.

Cánh cửa khép chặt bên trong yên tĩnh chỉ nghe thấy âm thanh thở gấp gáp kiều suyễn của cô gái nhỏ đang trốn.

Lãnh Đình điều chỉnh lại trạng thái ôn nhu, cúi người xuống gầm bàn, kiên nhẫn gọi.

" Ra đây "

Linh Lan úp mặt vào góc tối, ngoan cố bám chặt chân bàn không dám ra, hắn vốn là kẻ tàn bạo không nói nhiều lời liền hăm dọa.

" Không ra ta bẻ cổ em "

" A... "

Cô gái sợ hãi trước lời nói, càng sợ hãi uy nghiêm của hắn, không cam lòng bò ra ngoài.

Hắn bắt được cô liền bòng cô trở lại chiếc giường đầy ắp hoa tươi, bên cạnh giường có tủ đồ rất lớn, hắn đến đó vừa chọn cho cô một bộ đồ vừa giới thiệu sơ sơ từng thứ cho cô biết.

Lúc này hắn khác hẳn vừa nãy, nét mặt hung hãn đã thản đi nhiều, cử chỉ cho cô cũng dịu dàng hơn so với hành động bóp cổ kẻ khác.

Chiếc tủ đầy ắp quần áo cho phụ nữ, đủ kiểu dáng, đủ màu sắc, hắn chọn ngay một chiếc đầm màu xanh nước thơ mộng, lấp lánh những hạt cườm được đính lên đó rất bắt mắt.

" Mặc cái này nhé ? "

Thanh âm nhu hòa, hắn không cần biết tiểu công chúa có ưng thuận không, đưa sang bắt cô phải mặc nó, đích thân hướng dẫn cô cách mặc đồ.

Ban đầu khá rườm rà, cô không quen, nghe cũng chẳng hiểu, lại không nói được, gian nan lắm mới làm hài lòng hắn. Cô mặc xong liền ngồi im trên giường chẳng dám nhúc nhích.

Trên giường trải đầy hoa tươi bắt mắt, tiểu công chúa là tâm điểm, khoác lên người chiếc đầm bồng bềnh như mang cả đại dương lên thân.

Lãnh Đình ưng bụng, chất liệu của chiếc đầm ấy rất thoáng, mềm mại và mát mẻ, tuy có phần hơi phùng phình nhưng không vướng víu, cứ để cô ăn diện xinh đẹp đi ngủ lại càng tốt.