Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 3: Ngoắc Tay Kết Lại Một Trăm Năm Cũng Không Được Thay Đổi 1





“Chưa chết thì đứng lên đi.”
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, hình như có ai đó đang nói chuyện.
Lý Do Hỉ chậm chạp mở mắt, liền nhìn thấy vách núi rất hẹp, rất dài, rất cao, rất sâu, và bầu trời chập choạng tối.
“Làm nô lệ cho ta, nguyện ý không.” Giọng nói đó một lần nữa vang lên.
Mùi cây cỏ mục nát tràn đầy khoang mũi, dưới thân thì rải một tầng dày lá cây, rất mềm mại.

Lý Do Hỉ cũng muốn đứng lên, nhưng mà nàng phát hiện căn bản là không động đậy được.
Nàng đảo tròng mắt quanh tứ phía, hỏi: “Ai đang nói chuyện đấy?” Nghe giọng thì không giống Hứa Điềm tí nào cả.
“Làm nô lệ cho ta, nguyện ý không.”
Lý Do Hỉ nghe được rõ ràng giọng của một người đàn ông, văng vẳng kéo dài (2), có vẻ rất gần, lại giống như thật xa.
Lý Do Hỉ nhìn bầu trời ở tít trên cao, trong lòng vội mừng.

Rơi xuống vách núi, đại nạn không chết, học được thần công, nhận một cha nuôi! Wow, Trương Vô Kỵ version tu chân!
Vì vậy, nàng còn chẳng thèm suy nghĩ gì thêm liền đồng ý luôn rồi, “Tôi nguyện ý, nguyện ý, nguyện ý!”
Quả nhiên, ngay lập tức Lý Do Hỉ phát hiện bản thân có thể động đậy được.

Từ một nơi cao như thế ngã xuống đây, mà nàng chẳng hề bị thương một tí tẹo nào, đến kiểu tóc cũng không loạn.

Duy chỉ có cằm hơi nhức.
Nàng bật dậy nhanh chóng, phủi hết lá cây, ngọn cỏ đang dính trên người xuống, vừa nhìn liền thấy một thanh kiếm đang nằm trên thảm lá dày dưới mặt đất, chính là phi kiếm đuổi theo luồng khí đen lúc trước.
Kiếm dài hai thước (0,66m), thân kiếm như gương, kim khí lượn lờ, lưỡi kiếm như sương giá.

Lý Do Hỉ mặt mày vui vẻ (3), ôm kiếm lên, yêu thích không muốn rời tay.
Ngước mắt nhìn bốn phía mà lại chẳng thấy một người nào cả, nàng hỏi: “Cha nuôi, cha ở đâu thế ạ?”
Nàng đứng ở đáy vách núi, xung quanh vắng lặng lạ thường, đến cả một tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy.

Một hồi lâu sau, âm thanh kia mới lại vang lên: “Nhắm mắt, ngưng thần, nhập thức hải.”
Lý Do Hỉ lơ mơ, quên mất là bản thân hiện tại cũng là một nhân sĩ tu tiên.

Nàng hỏi: “Thức hải là biển nào thế, ở đây chỉ có mỗi núi này, cỏ này, cây này, hoàn toàn không có biển mà.”
Nhưng mà nàng vẫn thành thành thật thật nhắm mắt.

Bởi vì bất an mà con ngươi xoay đi xoay lại dưới mí mắt.

Giọng nói kia lại nhắc nhở nàng một lần nữa: “Ngưng thần.”
Ngưng thần là thế nào cơ? Lý Do Hỉ bẹp miệng, lại nghe thấy một tiếng thở dài yếu ớt.
Cha nuôi thất vọng về tôi rồi, không được, tôi phải nhanh chóng ngưng thần! Lý Do Hỉ nhắm mắt, hạ quyết tâm, dứt khoát không nghĩ bất cứ thứ gì nữa.
Dần dần, một tia sáng xuất hiện giữa tối tăm, tia sáng càng ngày càng lớn, càng lúc càng rạng rỡ.
Lý Do Hỉ thấy một đồng cỏ xanh mơn mởn, từng mảng, từng mảng nhấp nhô trên đồi.

Rải rác xen lẫn trong cỏ xanh là những bông hoa dại nhỏ li ti, làm tăng thêm mấy phần sinh động.
“Wow.” Lý Do Hỉ không thể không cảm thán.
Trời xanh mây trắng, đồng cỏ mênh mông.

Tại nơi đây, nàng có thể nhận thấy rất rõ sự dịu dàng của gió thổi qua khuôn mặt, có thể ngửi được hương thơm của hoa dại và cỏ xanh, có thể cảm giác được nhiệt độ ấm áp của ánh nắng mặt trời, tất cả đều rất chân thực.
Đây chính là thức hải sao?
Trên ngọn đồi ở phía xa, có một người.
Nam tử áo đen ngồi trước một đống đất, một tay chống cằm, một tay đặt trên đầu gối, tinh thần ung dung, thoải mái.
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với Lý Do Hỉ, gọi nàng tới hệt như đang gọi cún, “Đến đây.”
Lý Do Hỉ sững sờ, một lúc lâu sau mới nhận ra được là đối phương đang gọi nàng.

Nàng thử dịch chuyển bước chân, phát hiện ra thân thể không hề bị ảnh hưởng tẹo nào, có thể tùy ý đi lại tại đây.
Nàng treo nụ cười trên mặt, y hệt con cún, chạy như điên về phía hắn.
Lý Do Hỉ đứng trước mặt hắn, thở hổn hà hổn hển.

Khuôn mặt nam nhân gần trong gang tấc, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài như lưỡi dao, sâu thẳm như không thể nhìn thấy đáy, môi mỏng khẽ nhếch, cằm nhọn.
Lý Do Hỉ bị hắn cuốn hút, đứng ngốc tại chỗ, không biết phải nói gì đây.
Mái tóc nam tử đen dài như thác, quần áo đen thêu một bông hoa to đùng màu đỏ sẫm, đẹp đẽ lạ thường.

Khóe miệng hắn cong lên một nụ cười nhạt, rất hứng thú nhìn nàng, nói: “Ta là Kê Vô Trần, tạm thời đang ở đây.”
“Ngươi tên là gì?” Hắn lại hỏi, giọng nói làm người ta say.
“Lý Do Hỉ.” Nàng ngơ ngẩn trả lời.

Hắn chỉ ngồi ở đó, cũng không làm gì, giống một viên minh châu sáng chói, lại y hệt một hố đen sâu không thấy đáy, cứ như ánh sáng trên thế gian này đều bị hắn hút đi mất rồi.
Lý Do Hỉ cảm thấy tình yêu của mình đã tới, không hề nhớ đến làm thế nào mà ra khỏi được thức hải, hay là, làm thế nào mà đã về phòng rồi.
Lúc nàng tỉnh táo lại thì đã đứng trong viện cả buổi, trong lòng vẫn còn ôm thanh kiếm kia.
“Á, Hứa Điềm thì sao?” Lý Do Hỉ hô lên.
Lý Do Hỉ nhớ mang máng là họ cùng bị rơi xuống, vì nàng tóm chặt lấy thắt lưng Hứa Điềm.

Lúc đó chỉ nghĩ tới kéo theo một cái đệm, hiện tại nàng lại chẳng bị làm sao cả, vậy chắc là Hứa Điềm cũng không sao chứ nhỉ…..
Lý Do Hỉ không thể nào xác định được, trong lòng lo lắng, theo trí nhớ, nàng đi qua hai ngọn núi, trở lại phía dưới vách đá.

Cũng không phải là nàng thiện tâm, lấy đức báo oán, chỉ là vì hai người cùng rơi xuống, Hứa Điềm mà chết rồi thì nàng sẽ gặp rắc rối to.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, thấy xác liền tiêu hủy…..
Có điều là tìm cả buổi cũng không tìm thấy Hứa Điềm đâu cả, xác cũng không thấy nốt.
“Ở đâu nhỉ?” Lý Do Hỉ lắc đầu, không lẽ nào đã quay về rồi chứ? Hay là bị dã thú ăn thịt mất tiêu rồi?
Đúng vào lúc nàng nghĩ mãi không ra cách nào (4), Kê Vô Trần nói: “Ngẩng đầu lên.”
Kê Vô Trần ở trong thức hải của nàng, dùng chung một thân thể với nàng, đều biết những gì nàng nhìn thấy và cảm nhận.


Lý Do Hỉ bị sắc đẹp làm cho mụ mị đầu óc, căn bản là không thèm để ý, thậm chí còn thấy như thế này là rất tốt, có thể ở bên nhau từng giây, từng phút, bồi dưỡng tình cảm!
Nàng nghe lời, ngẩng đầu lên, thì thấy ở cành cây phía trên đầu đang treo một người, không phải Hứa Điềm thì còn là ai đây.
Lý Do Hỉ cẩn thận từng li từng tí một cứu nàng xuống, vẫn còn hơi thở, chỉ là bị ngất đi thôi.
“Là ả húc ngươi rơi xuống vách núi, giết ả luôn đi.” Kê Vô Trần nói.
Lý Do Hỉ sững cả người, nàng hơi tỉnh táo một chút.

Nàng nhớ ra, lúc đó, luồng khí đen bị phi kiếm truy sát, phi kiếm đã mang về nhà rồi, vậy còn luồng khí đen - - không phải chính là hắn đấy chứ.
Một luồng khí đen bị phi kiếm đuổi giết, lao vào thức hải của nàng.

Nhớ tới khuôn mặt yêu diễm, quyến rũ của Kê Vô Trần, lại có vỏ bọc xấu xí, điên cuồng kia (luồng khí đen), dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, hắn chẳng phải là người tốt gì.
Lý Do Hỉ bắt đầu thấy hối hận rồi, hối hận bản thân sao mà ngu dại thế không biết.

Nhưng mà, hiện tại Kê Vô Trần đang ở trong thức hải của nàng, muốn làm gì đó với nàng thì dễ như trở bàn tay.
Nàng thầm lắc lắc đầu, đỡ lấy Hứa Điềm, khập khà khập khiễng đi lên.
Kê Vô Trần ngồi trong thức hải của nàng, sau lưng hắn là một đống đất mang khí đen lượn lờ.

Sắc mặt hắn trở nên u ám, thức hải cũng theo đó mà mây đen dày đặc.
Lăn qua lăn lại lâu như thế, trời cũng đã tối thui.

Trong rừng, gió thổi xào xạc, côn trùng kêu rí réc.
Lý Do Hỉ hoàn toàn không có cảm giác về khói mù âm u trong thức hải, khi đi qua một khe suối nhỏ, liền ném Hứa Điềm vào trong.
Hứa Điềm bị sặc nước lạnh, rất nhanh đã tỉnh lại, vùng vẫy đập loạn tứ chi phình phịch.
Lý Do Hỉ nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của Hứa Điềm, nàng ở trên bờ, cười đến đau cả bụng, “Cô đúng là ngốc thật đấy, nước nông thế này thì sao mà bị chết đuối được.”
Hứa Điềm đứng lên, đúng là khe suối rất nông, chỉ tới cẳng chân.

Hứa Điềm yên tâm, nhìn thấy Lý Do Hỉ quỷ mị trong màn đêm ở trên bờ, ánh trăng trong trẻo, nhưng khi chiếu vào mặt nàng lại thêm phần nhợt nhạt, đã làm Hứa Điềm giật mình, sợ hãi, liên lục lùi về phía sau, chỉ vào Lý Do Hỉ: “Ngươi..

là người hay là quỷ?”
Lý Do Hỉ kéo khuôn mặt, lật mí mắt lên phía trên, nói một chữ lại dừng lại một lát: “Tôi...!chết...!rất...!thảm...!a...“ Nói xong liền ôm bụng cười ngặt nghẽo đến mức lăn mấy vòng trên đất.
Hứa Điềm sững sờ một lúc lâu, rồi tức giận, hung hãn té nước về phía Lý Do Hỉ.

Bộ váy hồng Hứa Điềm đang mặc đã biến thành váy bùn, lại còn bị cành cây vướng vào làm rách tả tơi, trên người toàn là vết bầm tím và vết thương, bị nước vào liền đau tới nha răng trợn mắt.
Hứa Điềm vừa kêu hừ hừ ra tiếng vừa trèo lên bờ, vắt nước trên tóc.

Nàng ngẩng đầu thì phát hiện ra Lâm Nguyệt chẳng bị làm sao cả, lại nhìn bản thân nhếch nhác, nhướng mày, tức giận hỏi: “Ngươi đã làm gì với ta?”
“Cô còn hỏi tôi đã làm gì cô, cô đúng thật là ác nhân cáo trạng trước.

Rõ ràng là cô muốn hại tôi, lão tử đại nạn không chết, còn đi cứu cô lên, cô không quỳ xuống dập đầu thì cũng thôi đi, lại còn dám hỏi tôi đã làm gì cô rồi, tôi phi!” Lý Do Hỉ ngồi xổm dưới đất, tức giận hừ hừ.
Hứa Điềm tự thấy đuối lý, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta cảnh cáo ngươi, việc hôm nay không được phép nói ra ngoài, nếu không ta sẽ giết ngươi!” Nói xong liền nhấc váy rời đi.
  
Lý Do Hỉ giơ ngón tay thối với bóng lưng Hứa Điềm, bỗng nói: “Haizzz, tôi không thích Hứa Dực, về sau cô đừng làm phiền tôi nữa, được không?”
Hứa Điềm quay đầu lại, trợn mắt trắng, “Quỷ mới tin ngươi ý! Ngươi vừa mới lên núi đã nhớ nhung Hứa Dực sư huynh của ta, nhớ đã ba năm rồi, nói không thích là không thích được luôn chắc? Ngươi đừng hòng lừa ta!”
Lý Do Hỉ đứng dậy, đi tới trước mặt nàng, “Quỷ mới lừa cô, lừa cô xuống địa ngục ý!” Nàng nghĩ nghĩ, rồi nắm lấy vai của Hứa Điềm, lời nói thành khẩn: “Tôi nói thật với cô nhé, thật ra tôi hoàn toàn không phải là Lâm Nguyệt.”
Hứa Điềm hồ nghi nhìn nàng, lại bắt đầu nghiêm túc đánh giá tính chân thật của câu này.

Nói tới Lâm Nguyệt, thân thể này đúng là Lâm Nguyệt, nàng hận đã ba năm, đã làm hình nhân, đâm vô số lần, chắc chắn không thể nhận lầm được.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, Lâm Nguyệt hiện tại, cũng rất kỳ quái, giống như là thân thể Lâm Nguyệt đã bị thay vào một linh hồn khác…..
Hứa Điềm bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ! Đây, đây, đây, lẽ nào nói…...
“Tôi không phải Lâm Nguyệt, thực ra tôi là muội muội của Lâm Nguyệt! Chúng tôi là cặp song sinh nhất thể song hồn (hai linh hồn trong cùng một cơ thể), ban ngày nàng dùng (thân thể), buổi tối đến lượt tôi.


Nhưng mà buổi tối là hầu như tôi đều đang ngủ, cho nên thân thể coi như vẫn là nàng sử dụng.

Giờ nàng đã chết rồi, tự nhiên tới lượt tôi.” Lý Do Hỉ tùy tiện bịa chuyện (5).
Vẻ mặt Hứa Điềm thay đổi, Lý Do Hỉ thì nghe thấy Kê Vô Trần cười nhẹ trong thức hải.
Lý Do Hỉ không ngừng cố gắng, tóm chặt vai Hứa Điềm hơn nữa, tiếp tục bịa: “Cho nên, Lâm Nguyệt đã bị cô hại chết rồi, cô hạ dược làm nàng chết, việc này nếu bị truyền ra ngoài, khẳng định là cô chẳng có chỗ nào tốt cả.”
Hứa Điềm tránh ra, mày liễu dựng ngược lên: “Nói láo, ta hạ xuân dược cho ả, chỉ là muốn làm Hứa Dực sư huynh chán ghét rồi vứt bỏ ả, căn bản là không chết được.

Ả mà chết thì cũng là do bản thân nghĩ không thông, có quan hệ gì tới ta chứ.” Hứa Điềm nói xong mới ý thức được là không biết ra sao mà bản thân đã chấp nhận cách nói nhất thể song hồn này từ lúc nào rồi.
Lý Do Hỉ bịa chuyện xong, nhất thời trong lòng cũng không biết là tư vị gì nữa.
Nàng không hề có tính toán muốn báo thù cho Lâm Nguyệt, chỉ nghĩ làm sao có thể giải quyết mâu thuẫn này nhanh một chút, để cuộc sống về sau sẽ không lại bị ảnh hưởng.

Lâm Nguyệt chết rồi, bất kể là vì cái gì, thay thế nàng ấy sống cho tốt là được, về phần những việc khác, nàng chẳng nghĩ nhiều.
Lý Do Hỉ xua tay, “Nói đến đây thôi, dù sao thì cô không nói, tôi không nói, sẽ không có ai biết.

Về sau, chúng ta ai cũng không bị thiệt hại gì (6), nước giếng không phạm nước sông, được không?”
Nửa đêm, Hứa Điềm mặc y phục ẩm ướt, gió lạnh vừa thổi thì bất giác hắt xì một cái.

“Lâm Nguyệt” ở bên cạnh giơ ngón tay út lên trước mặt nàng, nói: “Tới đây, ngoắc tay, kết lại, một trăm năm cũng không được thay đổi.”
Hứa Điềm dùng ánh mắt nhìn một người điên để nhìn nàng, càng thêm khẳng định là người trước mặt không phải Lâm Nguyệt.

Nàng ôm cánh tay, chạy cực nhanh, cứ như là có chó đuổi sau mông vậy.
Lý Do Hỉ bật cười, dù sao thì cũng nói hết lời rồi, về sau lại tùy cơ ứng biến đi.
Mượn ánh trăng đi xuống núi, trở về đường cũ, khi đi qua linh điền mà sáng nay hái quả, Lý Do Hỉ dừng lại.

Bận nguyên một ngày trời, bụng đã sớm réo ầm ĩ, trong nhà còn có tiểu Não Bổ gào thét đòi ăn nữa.
Nàng nhìn trái ngó phải, nguyệt hắc phong cao (đêm đen như mực, thích hợp ăn trộm), xung quanh không người, liền lén lút chui vào.
Linh điền của Hứa Dực sư huynh rất lớn, trồng rất nhiều loại thực vật mà nàng không biết.

Lý Do Hỉ đi một vòng mà không tìm được gì để ăn cả, lại phát hiện ra rất nhiều gà ở phía ngoài linh điền, có hàng rào quây lại, hai, ba con cùng tụm lại một chỗ, đầu rúc vào dưới cánh, đang ngủ.
Gà của thế giới tu chân quả nhiên không tầm thường, so với con gà bình thường thì to gấp đôi, lông ở phần cổ xen kẽ vàng kim và đỏ.

Chỉ là, dù gà có đẹp đến mức nào thì cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị ăn thịt.

Lý Do Hỉ chảy nước miếng đầy vạt áo.
Không một tiếng động đến gần, Lý Do Hỉ nhẹ chân như mèo mà bước qua hàng rào.
Gà trên Tiều Vân sơn này chắc chưa bao giờ được trải qua cái gì gọi là nhân gian hiểm ác, không hề hay biết nàng đang tiếp cận.

Lý Do Hỉ nín thở, từ từ giơ tay ra, tóm lấy cổ một con gà, rồi quay đầu chạy mất, chạy một mạch về đến viện của nàng.
Nàng không yên tâm về tiểu Não Bổ, cầm gà chạy vào phòng ngủ trước tiên.
Kết quả là liền nhìn thấy một vị thiếu niên lạ mặt, mặc trường bào màu vàng nhạt, đang ngồi trên giường của nàng, ôm hổ của nàng, dịu dàng vuốt lông nó.
Lý Do Hỉ a một tiếng, rồi hỏi: “Cậu lại là vị nào thế?”.