Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau

Chương 44: Đổ oan.



Diễm Lệ Uyển.

Tất cả mọi người đều tập trung đông đủ bên trong lẫn ngoài phòng ngủ của Lưu Trần Lãng,Lam Sương nằm trên giường,vẻ mặt ai nấy cũng đều lo lắng cho cô.

Yên Phi Lộ đứng tựa người vào cửa vẻ mặt ung dung nhìn người nằm trên giường mà nở nụ cười mãn nguyện.

"Mọi người giải tán hết đi,cô ấy cần được nghỉ ngơi". Bác sĩ An cất dụng cụ khám bệnh ung dung đi ra ngoài.

Mọi người bắt đầu từ từ giải tán trong phòng chỉ còn cô và Lưu Trần Lãng.

"Ông xã!".Lam Sương nhìn nét mặt lạnh băng của Lưu Trần Lãng.

"Hử?".Anh đi đến ngồi cạnh giường.

"Không sao cả,anh đừng như thế!".

"Bị bắn gần trúng tim như thế còn nói là không sao, mau đắp chăn ngủ đi,anh qua phòng sách xử lý công việc". Lưu Trần Lãng đắp chăn cho Lam Sương rồi đi ra khỏi phòng.

Bây giờ là 9h tối mọi người vẫn còn thức,Lam Sương từ từ đứng dậy đi ra ngoài cửa phòng,đi đến cầu thang thì bắt gặp Yên Phi Lộ.

"Chị không sao chứ!".

"Không sao!".Lam Sương nhàn nhạt trả lời.

Yên Phi Lộ nhìn biểu cảm nhàn hạ của Lam Sương mà tức tối trong lòng,cô ta nhìn xung quanh một vòng, không thấy ai cả liền bắt lấy tay Lam Sương.

"Tôi nói cho chị biết, đừng tưởng anh Trần Lãng yêu thương cô thì tôi sẽ sợ, chuyện hôm nay là do tôi làm đấy, khôn hồn thì cút ra khỏi anh ấy đừng để tôi làm chuyện tàn ác hơn".

Lam Sương cười khẩy :"Tôi không cút được rồi, nếu cô thật sự thích anh ấy thì buông tha cho anh ấy đi".

"Ha,dựa vào cái gì mà tôi phải nghe cô,cô chẳng qua chỉ là một con búp bê tình nhân không từ thủ đoạn lên giường với anh ấy mà thôi,còn tôi với anh ấy là thanh mai trúc mã từ nhỏ trời sinh một cặp, nói vậy cô có biết không?".

"Yên Phi Lộ cô không sợ bị mọi người phát hiện sao?".

"Haha sợ hả,cha tôi là doanh nhân lớn ở Nam Kinh, công ty ba tôi thuộc top 100 Trung Quốc,còn mẹ tôi là cháu gái của phu nhân gia tộc Hebelin nước Ý, cô xem ai dám đụng đến tôi".

"Gia đình quyền cao chức trọng như thế mà không dạy nổi một đứa con gái mất dạy như cô sao?".

"Cô..".

"Buông tay tôi ra!".Lam Sương hất tay Yên Phi Lộ.

"Á!".

Yên Phi Lộ ngã lăn lộn từ đầu cầu thang đến hết một nửa cầu thang, vết máu từ đầu cô ta không ngừng chảy ra.

Mọi người dưới lầu nghe thấy tiếng kêu liền đến kiểm tra, tất cả mọi người phát hoảng khi nhìn thấy Yên Phi Lộ nằm ngã ngửa ở cầu thang, quần áo xộc xệch tóc tai rối lên hết, nhưng cô ta vẫn tỉnh bơ không hề bị ngất.

Hai người hầu liền đến đỡ cô ta dậy rồi dìu đến sofa phòng khách.

Lam Sương cũng xuống theo, Lưu Anh và Lưu Nguyệt đến đỡ cô xuống.

Lưu Trần Lãng nghe tiếng động lớn liền xuống dưới cùng.

Bác sĩ An lập tức băng bó vết thương trên đầu Yên Phi Lộ.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lam Sương, vì lúc Yên Phi Lộ bị ngã cô có xuất hiện ở đó.

Yên Phi Lộ khóc nức nở:"Chị Lam Sương chúng ta không thù không oán, tại sao chị lại làm thế với em".

Lam Sương vẻ mặt bình tĩnh nhìn Yên Phi Lộ ngồi đó khóc lóc, không trả lời một câu nào.

Tuệ Băng Băng đi đến ngồi bên cạnh cô ta ân cần hỏi:"Mọi chuyện là thế nào,mau kể cho bác nghe".

Yên Phi Lộ lấy tay lau nước mắt rồi kể cho mọi người nghe:"Lúc con định xuống dưới lầu thì bắt gặp chị Lam Sương đang đi xuống cầu thang nhìn bước chân chị ấy có vẻ khó khăn nên con mới đến giúp,khi con dìu chị ấy thì chị đẩy con ra rồi con ngã xuống cầu thang".

Nghe Yên Phi Lộ kể xong mọi người lại nhìn Lam Sương với ánh mắt lạnh nhạt.

Lưu Trần Lãng liền lên tiếng bảo vệ Lam Sương:"Tôi không tin là cô ấy làm ra chuyện như thế!".

"Anh không thấy sao, mọi chuyện đã rõ như ban ngày anh còn bênh vực chị ấy!".

Lưu Anh cũng lên tiếng bảo vệ bạn thân mình:"Tôi tự tin đảm bảo với mọi người cô ấy không làm ra chuyện như vậy, chắc chắn là chuyện ngoài ý muốn!".

Lam Sương sau một hồi im lặng thì đã lên tiếng:"Mọi người không cần bảo vệ tôi, chuyện tôi làm tôi sẽ nhận".

Nhìn vẻ mặt ung dung của Lam Sương Lưu Trần Lãng và Lưu Anh im lặng,Lam Sương lại quay sang hỏi Yên Phi Lộ.

"Cô cứ khăng khăng cho là tôi làm vậy cô có bằng chứng không?".

Yên Phi Lộ đứng dậy chỉ tay về phía người hầu:"Tiểu Á Lúc nãy đứng ở đó,nào hãy nói cho mọi người biết mọi chuyện đi".

Lam Sương cười nhẹ, rồi nhìn Tiểu Á với ánh mắt đầy ý cười.

Tiểu Á lúc trước đó đã được Yên Phi Lộ mua chuộc, nếu như có thể đổ tội cho Lam Sương thành công thì cô ta sẽ được một khoản tiền lớn.

"Tôi...tôi...".

"Cứ nói Tuệ Băng Băng tôi làm chủ".