Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau

Chương 38: Vị khách quý (3)





Lam Sương nhận điện thoại xong liền nhanh nhảu chạy vào phòng khách,Cố Phi Nguyệt để cuốn sổ trên bàn,tay cầm dĩa trái cây cầm ăn, còn không quên đưa cho mấy vệ sĩ đứng đằng sau.

Vệ sĩ cũng rất bất lực vì cái tính hay báo của cô,cô lúc rảnh thì sẽ đến tìm họ chơi bài rồi bi-a,cái báo nhất của cô là trốn đi đánh nhau đến khi về đến nhà thì vết thương đầy người,Lộ Vĩ phạt cô rất nhiều nhưng cô đâu có nghe,cô nhận phạt thì vệ sĩ cũng nhận phạt cùng, có một lần Lộ Vĩ đã đưa họ đến Châu Phi chạy 100km trong vòng 1 tuần,da đã đen lại còn đen hơn nữa, giờ đây vệ sĩ phải kè kè theo cô.

Lam Sương ngồi gần cô cười nhẹ :"Tỷ tỷ à tỷ đọc hết quyển sổ này rồi đúng không?".

Cố Phi Nguyệt chỉ đành thừa nhận :"Tại chị tò mò quá nên đọc hết rồi!".

"Ngại quá! em ngày xưa không có đủ tiền nên không thể mua ảnh đẹp của tỷ về dán chỉ đành lấy ảnh từ báo chí thôi!".

"Hiếm khi gặp được một người như em,hay là chúng ta kết bạn rồi sau này trò chuyện dễ dàng hơn".

Lam Sương ngỡ ngàng :"Thế cũng được sao?".

"Đương nhiên rồi!".

Lam Sương mở điện thoại ra, Cố Phi Nguyệt liếc sang thì thấy có tựa game mà mình yêu thích trong đấy.

"Em cũng chơi Liên Quân Mobile sao?".

"Vâng!".

"Cho chị xin nik name rồi kết bạn!".

"Sương Baby!!! đó ạ,còn tỷ thì sao?".

"Nguyệt Baby!!!".

Cả hai chợt im lặng rồi quay sang nhìn nhau.

"Hờ hờ,đã quen nhau rồi còn gì nữa".Lam Sương bật cười.

Cả hai đứng lên cầm tay nhau nhảy tưng tưng giữa phòng khách:"Yeah yeah! cuối cùng mình cũng gặp được cậu rồi Sương Sương!".

"Haha, cứ tưởng người lạ ai ngờ người quen!".

"Từ nay cứ gọi chị như lúc trong game ý, cứ nói tỷ tỷ hoài,ngại quá"Cố Phi Nguyệt cười cười.

"Vâng!".

Vậy là cả hai ngồi vào ghế tựa lưng vào nhau rồi cùng chơi game.

...----------------...

Tầng hai.

Phòng sách của Lưu Trần Lãng.

Yên Phi Lộ đi vào ngồi bên cạnh Lưu Trần Lãng.

Lộ Vĩ cau mày :"Này anh em,mày nuôi bồ nhí à?".

"Không phải!".

"Đang bàn chuyện lớn,đưa phụ nữ vào đây làm gì, thế là khỏi bàn luôn nha, tao còn nhiều việc lắm không có nhu cầu đến tán ngẫu với mày đâu!".

Yên Phi Lộ tỏ vẻ đáng thương :"Không,tại hai người họ đuổi em lên đây nên...".

"Nên cô cũng nghe theo à,cô là con chó hay con người thế!"Lưu Trần Lãng cắt ngang.

"Em...!".

Lộ Vĩ hai mắt đầy sát khí :"Cút!".

Yên Phi Lộ bám lấy tay Lưu Trần Lãng :"Trần Lãng,em...".

"Điếc à, còn không mau cút!".

Lưu Trần Lãng hất tay cô ta ra,Yên Phi Lộ chỉ đành đi ra ngoài.

"Đệch! Lưu Trần Lãng đừng có bắt cá hai tay,mất vợ đấy!".

Anh bĩu môi :"Tôi không có hứng thú với cô ta vả lại tôi chỉ thích mỗi Lam Sương thôi!".

"Hừ! tại sao mày lại thích cô bé đó thế!".

"Còn nhớ không?". Lưu Trần Lãng cầm ly rượu thượng hạng lắc lắc.

"Không!". Lộ Vĩ hút một điếu thuốc lá, làn khói mờ ảo bay trên không trung.

"Năm đó chúng ta đã cá cược còn gì, chỉ cần người phụ nữ nào dám tát tao thì tao sẽ bắt về làm vợ còn gì?".

"Ồ,tao suýt nữa thì quên mất!".

"Và từ cái tát đấy mày cũng thích cô bé đó luôn!".

"Ừ...".

Cả hai bắt đầu bàn về thuốc súng và ma túy.

"Nghe nói Nguyệt Reii đã rời khỏi Xích Đao rồi nhỉ?". Lưu Trần Lãng hỏi.

"Thì sao?".

"Chỉ cần chiêu mộ được cô ta, thì ma túy sẽ không có vấn đề gì khó!".

Đến giờ cả hai vẫn chưa biết Cố Phi Nguyệt là Nguyệt Reii.

Lộ Vĩ cười nhạt :"Cô ta có thể chiêu mộ được không thì tao không biết,quan trọng ma túy cô ta sản xuất ra đều là cực phẩm,giá cả một trăm triệu 1 viên quả thực không tồi".

"Hừ! cô ta đã mai danh ẩn tích rồi, làm sao tìm được cô ta chứ!".

"Thôi bỏ qua cô ta đi, mày đã là ông trùm ma túy bậc nhất Châu Á rồi còn đòi hỏi gì nữa?".

"Ai mà chẳng muốn đứng trên đỉnh cao của danh vọng chứ!".