Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau

Chương 35: Chiếm hữu.





Thanh toán xong Lam Sương lên xe cùng với Lưu Anh về nhà.

Trên đường về Lam Sương cứ mãi miết chơi game.

"Này! Tao tưởng mày mỗi chơi Quán Trọ Hoa Thần thôi, giờ mày đang chơi game gì đấy!".

"Liên Quân Mobile...".

"Đệch!, Sao mày không chơi Vương Giả Vinh Diệu...".

"Không, chơi cái này quen rồi..".

"Ở Trung Quốc ít người chơi tựa game này lắm!".

"Ờ...".

"Tại sao mày lại chơi game này thế!".

Lam Sương vừa chơi game vừa trả lời:"Có bạn rủ".

"Ai?".

"Mày hỏi nhiều thế làm gì?".

Lưu Anh cười cười :"Thích!".

Từ điện thoại của Lam Sương phát ra âm thanh "Victory",cô thoát game tắt điện thoại bỏ vào túi áo.

"Bạn đó là ai tao cũng không biết, chỉ là kết bạn qua game thôi!".

Lưu Anh cười ha hả :"Kết bạn qua game,oh thế cũng được nhỉ, rồi hai người làm sao quen nhau?".

"2 năm trước tao chơi chung đội với cô ấy,tao chơi Violet cô ấy chơi Natalya, thấy cô ấy đánh hay quá nên kết bạn, thỉnh thoảng rủ nhau chơi game rồi thành bạn luôn".

"Thế luôn...".

"Ừ".

Đã về đến Diễm Lệ Uyển,Lam Sương xuống xe, Lưu Anh có hẹn với bạn cũ nên đi luôn,cô một mình vào nhà, vừa lên tầng hai đã bắt gặp Yên Phi Lộ đứng trước cửa phòng ngủ của cô.

"Xin chào!". Yên Phi Lộ vẫy tay chào Lam Sương.

"Chào!".Lam Sương vẫy tay chào lại.

Yên Phi Lộ quần áo xộc xệch, chỗ hở chỗ kín, đầu tóc rối nhẹ, trên khắp cơ thể còn có một số vết đỏ.

Cô ta đi đến bên cô, cầm tay cô, rồi nũng nịu:"Chị à, lúc nãy em và anh Trần Lãng có chút kích động nên xảy ra như vậy,chị bỏ qua cho em nhé".

Lam Sương có thể ngửi thấy mùi thuốc súng của cơ thể anh trên người cô ta,cô sầm mặt nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

"Oh! bỏ qua sao, được thôi, nếu như sau này rảnh rỗi thì qua phòng anh ấy kích động tiếp nhé!".

Lam Sương nở một nụ cười tươi tắn, còn không quên nhấn mạnh chữ "kích động" trong lời lẽ vừa nói,cô vỗ vai Yên Phi Lộ rồi vào phòng.

Yên Phi Lộ biết cô rất được lòng Lưu Trần Lãng nên rất tức tối:"Cô ta có gì hơn mình chứ, chẳng mấy chốc anh ấy sẽ chán ghét cô ta thôi!". Yên Phi Lộ hất tóc rồi về phòng.

Lam Sương mở cửa phòng thì nhìn thấy Lưu Trần Lãng đang ngồi ghế bên cạnh cửa sổ,tay cầm một ly rượu gần cạn đáy, trên bàn còn có một điếu thuốc lá đã hút hết,cô chậm rãi đi vào phòng tắm.

Rửa mặt thay quần áo xong thì cô rửa tay,đôi bàn tay thon dài, trắng mịn,tay phải còn đeo một chiếc nhẫn đính kim cương màu hồng nhạt,hằng ngày cô ít khi chăm sóc tay mình nhưng đôi tay ấy vẫn đẹp,thon dài như lúc nào cũng được chăm sóc vậy.

Cô dùng khăn giấy lau khô tay rồi bỏ vào thùng rác,khi bỏ khăn giấy xuống thùng còn có một bộ đồ nam mới tinh,cô nghiêng đầu nhớ lại thì đây là bộ âu phục mà sáng sớm nay Lưu Trần Lãng mới mặc.

Lam Sương ra khỏi phòng tắm nằm bệt xuống giường, rồi quay sang nhìn Lưu Trần Lãng vẻ mặt đang trầm tư.

"Tại sao anh lại vứt bộ âu phục kia đi thế!".

Anh xoay người lại nhìn Lam Sương:"Vừa nãy có một con ruồi lớn bâu vào người anh".

"Ồ,con ruồi!".Lam Sương biết con ruồi lớn mà anh vừa nói là Yên Phi Lộ, nhớ lại cảnh lúc nãy mình gặp Yên Phi Lộ làm cho cô có chút khó hiểu.

"Anh và con ruồi lớn đó chơi trò vợ chồng với nhau sao?".

Lưu Trần Lãng nhìn Lam Sương với ánh mắt đầy sát khí:"Ý em là sao?".

Lam Sương biết mình sắp giẫm phải bãi mìn nên lảng tránh:"À, không có gì!"cô xoay người nghịch điện thoại.

Anh đứng dậy đi về phía giường ngủ ôm cô vào lòng:"Sương Sương à! tôi chỉ yêu mỗi mình em, nếu như em nghi ngờ gì thì tôi sẽ đánh em tàn phế đấy!".

Lời nói tràn đầy sát khí vang vọng bên tai Lam Sương,anh rất tốt với cô nhưng đôi khi cũng rất nghiêm khắc nói chính xác thì anh là một người có tính chiếm hữu khá cao.

"Vâng,em tin anh mà!".

Anh cười nhẹ:"Buồn ngủ thì ngủ đi, tối nay chúng ta có khách!".

Cô nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh:"Ai thế ạ!".

"Tối nay em sẽ biết!".