Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau

Chương 17: Lưu Trần Lãng



Về đến nhà cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở cổng vào thì không thấy bóng dáng một ai, từ trong sân cô gọi bà ngoại và dì Lam Tuyết nhưng không có phản hồi,cô nghĩ chắc hai người họ đi chợ rồi nên chỉ ngồi trước cửa nhà đợi họ về.

Gần trưa ánh nắng chói chang chiếu vào sân vườn,cô ngồi nghịch điện thoại chán rồi mà vẫn chưa thấy họ về,Lam Sương ra ngoài cổng thì bắt gặp bà cụ hàng xóm sống ở đầu làng cô cúi chào lịch sự.

"Cháu chào cụ ạ"

"Cháu là ai vậy,cụ chưa từng thấy cháu..."bà cụ tuổi tác đã cao tầm khoảng 90-95 tuổi tay cầm gậy tay cầm túi rau cô nhớ rất rõ bà là ai nhưng tuổi tác đã cao nên bà cụ không nhớ cô nữa.

"Dạ cháu là Tiểu Sương hay qua chơi với cụ hồi nhỏ đó ạ"

"Ôi trời là Tiểu Sương đó sao,đã lớn tầm này rồi ư"bà cụ ngạc nhiên tay để túi rau xuống đất nắm tay bàn tay mềm mại của cô.

"Vâng,cụ ơi cho cháu hỏi đã gần trưa rồi bà ngoại và dì của cháu đi đâu mà sao chưa về vậy?"

"À hồi sáng nay bà có thấy dì con với bà ngoại đi chợ lúc gần đến chợ có một số tên áo đen đã đưa bà ngoại và dì của cháu đi đâu rồi ấy, trong những tên áo đen đó bà thấy có một người rất hung dữ, cao lớn, bên tay trái còn có vết sẹo lớn, cháu có biết họ là ai không?"

"Hung dữ, cao lớn, bên tay trái còn có vết sẹo ư?"cô bắt đầu suy nghĩ thì chợt nhớ ra người mà bà cụ miêu tả khá giống Bạch Long chẳng lẽ người của Lưu Trấn đã tìm đến đây chăng.

"Cụ ơi gần trưa rồi hơn nữa cụ không mang ô hay mũ nón,cụ về nhà đi nhé lát nữa trời nắng to say nắng cụ sẽ bị bệnh đấy!"

"Ừ, cháu nhớ cẩn thận đấy mấy tên áo đen kia chắc không phải là người tốt lành gì, tốt nhất cháu nên báo cho cảnh sát để làm rõ việc này"nói xong bà cụ xoay người cầm lấy túi rau trên mặt đất rồi từ từ ra về.

Cô lấy xe đạp trong sân nhà bà ngoại đi một vòng quanh xóm nhưng không thấy bóng dáng của bà ngoại và dì Lam Tuyết trong lòng Lam Sương bắt đầu lo lắng.

Đi được mấy vòng thì đã là buổi trưa lúc này cậu của Lam Sương đi làm cũng đã về cậu Lam Tuân mở cửa nhà, cô xách hành lý vào trong nhà,Lam Sương ngồi xuống ghế phòng khách kể lại toàn bộ sự việc cho cậu nghe.

Lam Tuân tức giận:"Không lẽ mẹ và em bị bắt cóc rồi sao, chúng ta phải báo cảnh sát làm rõ chuyện này mới được!"

Vừa ra khỏi cửa nhà thì cậu bé đưa thư của xóm dừng lại trước cổng nhà đưa cho Lam Sương một bức thư, bên trong thư có một sợi dây chuyền, đó là sợi dây chuyền mà mẹ Lam Sương tặng cho bà ngoại lúc Lam Sương còn nhỏ, ngoài dây chuyền còn có cả vòng tay mà cậu Lam Tuân tặng cho dì Lam Tuyết nữa, ở đáy bức thư có một mẩu giấy nhỏ bên trong ghi một dòng chữ "Diễm Lệ Uyển".

Cậu của Lam Sương thấy được ba chữ này thì ngồi nghịch xuống đất:"Trời ơi! rốt cuộc chúng ta đã làm gì mà chọc giận quỷ dữ thế này" Lam Sương chưa hiểu chuyện gì hết nên xin cậu giải thích.

"Diễm Lệ Uyển cái tên này đã không còn xa lạ với dân làng ở khu vực và cả tỉnh Giang Tô này nữa,nơi đây là nhà của một Lão đại trong giới Hắc Đạo, hắn ta tàn bạo độc ác, thứ làm nên tên tuổi của hắn là tiêu diệt một thế lực rộng lớn ở Australia, hắn ta còn sở hữu một tập đoàn Diamond Jewelry top đầu toàn cầu.

Nghe xong cô như người mất hồn trên đời còn có người đáng sợ như vậy sao?cô đỡ cậu mình dậy:"Vậy hắn ta tên là gì vậy?"

Cậu thì thầm vào tai cô:"Lưu Trần Lãng"

Cô nhẹ lòng vì đó không phải là anh, nhưng người bắt bà ngoại và dì Lam Tuyết lại gần giống Bạch Long như vậy,cô tức tối, nếu như đụng đến cọng tóc nào của bà ngoại và dì Lam Tuyết thì cô sẽ quyết chiến sống còn với hắn.

"Cậu à, cậu cứ ở nhà trông nom nhà cửa, cậu đừng báo cảnh sát, cháu hứa sẽ đưa bà ngoại và dì Lam Tuyết về,nhé"cô trấn tĩnh cậu mình rồi vào nhà mở túi đồ nhỏ của mình ra lấy một khẩu súng lục gắn vào đùi trái còn một con dao găm nhỏ gắn vào đùi phải, một gói thuốc bột gây mê trong ngực... chuẩn bị sẵn sàng cô dùng xe đạp theo như lời chỉ dẫn của cậu mà đi đến Diễm Lệ Uyển.

Bây giờ là 12 giờ trưa, ngoài cổng Diễm Lệ Uyển tiếng bấm chuông inh ỏi Tinh! Tinh! Tinh! đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai mở cửa cô lại nổi cáu.

Cô hít một hơi thật sâu rồi liên tục ấn chuông cửa:"Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! ....... tiếng chuông cửa vừa có sóng âm lớn nên gần nửa Diễm Lệ Uyển đều nghe thấy.