Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau

Chương 13: Đó là người của tôi, đi đâu là do tôi quyết định.



Lưu Anh nhìn vào mặt cô thì thấy má phải không có vấn đề gì còn má trái lại xuất hiện ba vết cào,cô bắt đầu hoài nghi có phải là do Lam Sương làm không, bởi vì Lam Sương hay đánh người như vậy, Lưu Anh lại đưa tay sờ lên má phải của cô quản lý thấy cô kêu đau thì cô nghĩ chắc chắn 80% là Lam Sương gây ra, nhưng từ khi Lam Sương làm vợ của Lưu Trấn thì chưa từng ra ngoài bao giờ sao có thể...

Lưu Anh để đoán chắc có phải là cô không thì lại hỏi tiếp:"Cô gái đó có búi tóc không?"

"Dạ, có "

"Vậy cô gái ấy đi chân đất đúng không?"

"Dạ đúng"

Lần này cô chắc chắn là Lam Sương rồi,để kiểm chứng nhân viên Lưu Thị có thái độ thế nào với Lam Sương cô lại dò thám tiếp:"À,cô gái hôm trước là nhân viên của công ty tôi, có chút lỗ mãng mong cô thông cảm"

Quản lý đó nghe vậy lại chua choa nói xấu Lam Sương:"Chủ tịch Lưu Anh,tôi nghĩ chủ tịch nên sa thải cô ta đó, ăn mặc quê mùa như vậy hơn nữa thái độ thì không biết tôn trọng cấp trên,nếu còn giữ cô ta thì công ty của chủ tịch Lưu Anh đây sẽ mất uy tín lắm ạ, lúc cô ấy đánh tôi mọi người trong công ty đều có thiện cảm xấu với cô ấy rồi,tóm lại là người chảnh choẹ sĩ đời, không nên để cô ta ở lại công ty của chủ tịch Lưu Anh nữa,ra ngoài làm gái mại *** cho nhanh"

Nghe được cô ta nói xấu bạn thân mình như vậy cô cười một cách khinh bỉ rồi nói :"Cảm ơn cô,tôi sẽ giúp cô..."cô quản lý chưa hiểu ẩn ý trong câu nói của cô thì đã thấy cô bước ra ngoài thang máy đi đến thẳng phòng làm việc của Lưu Trấn.

Cô hất mạnh cửa khí thế hùng hổ đi vào :"Ai cha,anh họ yêu quý có nhân viên đỉnh thật đấy!

"Không cần nói ẩn ý như thế"

"Vợ anh hai hôm trước có đến công ty không?"

"Có, rồi sao!"

"Á, thảo nào đánh nhau máu thế"

"Gì?"

"Vợ anh hai hôm trước đánh nhau với quản lý kinh doanh của công ty"

"Lý do"

"Không biết, chỉ biết là quản lý chê vợ anh ăn mặc nhà quê, không trang điểm, đi chân trần rồi chảnh choẹ sĩ đời ra ngoài làm gái..."

Lưu Trấn trực tiếp đập mạnh tài liệu xuống bàn,anh cầm điện thoại gọi cho Hoắc Long và cô quản lý đó lên phòng anh ngay lập tức, phía đối diện Lưu Anh đang ngồi ung dung thưởng thức trà.

5 phút sau

Cả hai người anh cho gọi cùng đi vào, Lưu Trấn ngồi trên ghế làm việc quay sang cửa sổ tay cầm điếu thuốc lá nói gắn gọn với Hoắc Long:"Xử lý cô ta đi"

Quản lý chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Hoắc Long nghe lệnh lập tức cho người đưa cô ta ra ngoài, trực tiếp đưa đến bãi đất trống rồi tiếng súng vang lên và một cái"Bùm" cô quản lý đó đã đi trầu Diêm Vương mà chưa biết chuyện gì xảy ra.

Về phía công ty

"Anh họ à,có tàn nhẫn quá không?"

"Đừng hỏi nhiều,mà nói chuyện chính đi tôi không rảnh trò chuyện với cô đâu"

"Em muốn đưa Lam Sương đi chơi ở...."

"Không được!" anh ngắt lời trực tiếp nói thẳng với Lưu Anh:"Đó là người của tôi, đi đâu là do tôi quyết định!"

Lưu Anh than vãn:"Anh cứ giam lỏng cô ấy hoài vậy sao, nếu thật sự anh thích cô ấy thì hãy cho cô ấy tự do vui chơi chứ"

"Tôi tự có cách riêng của tôi, Lưu Anh tôi biết cô là bạn thân của cô ấy, nhưng đó là người phụ nữ của tôi"

"Một lần này thôi mà!"

"Đi ra ngoài!"

Lưu Anh thấy anh kiên quyết như vậy cũng không cầu xin gì trực tiếp ra khỏi công ty,trên đường cô gọi cho Lam Sương báo với cô một tiếng là không đi được.

Biết trước kết quả như vậy Lam Sương cũng chẳng bất ngờ gì, nhưng khi nghe Lưu Anh muốn đưa cô đi Trung Quốc hai mắt cô sáng bừng, Trung Quốc là nơi bà ngoại cô sinh sống đã ba năm không đến thăm bà ngoại nên cô rất nhớ bà, chính vì vậy cô quyết định...

Tinh tinh, điện thoại Lưu Trấn có tin nhắn.

Lợn con

"Anh đang làm gì thế?"

"Muốn gì?"

"Quan tâm thôi mà (✿^‿^)"

"Hôm nay lại quan tâm anh à"

"Không được sao?"

"Anh đang làm việc..."

"Em mún đi chơi với Lưu Anh 🥺🥺🥺"

"Không được!"

"Đi mà...."

"Không là không!"

"Huhu anh đáng ghét không thèm chơi với anh nữa ಥ╭╮ಥ"

"Được rồi! 3 tiếng thôi nghe chưa"

"Dạ, cảm ơn chồng iu,iu iu nhìu lắm!"

Sau khi nhắn tin xong mặt cô như quả cà chua chín mọng:"Trời ơi! cái liêm sỉ của tui chết mất thôi"

Còn về phía Lưu Trấn,anh cười như lúa được mùa, thấy anh cười tươi như vậy các cổ đông trong công ty thầm nghĩ sắp có bão rồi...

Cô vui vẻ đi ra ngoài cổng thì Lưu Anh đang đợi trước cổng nhà, Lưu Anh đột nhiên mở cửa rồi xuống ghế phụ ngồi còn về phần lái xe là do cô đảm nhận.

"Này má,sao bắt tui lái xe vậy?"cô nhíu mày hỏi.

"Muốn đi Trung Quốc đâu phải là dễ cho bà đâu, nhìn vệ sĩ theo sau là biết 50% không xuất cảnh được rồi"

"Hừ, tưởng như nào, đơn giản"cô cười nhẹ một tiếng rồi lái xe đến Trung tâm thương mại.

Lưu Anh thấy đến đây lại dò hỏi:"Muốn làm gì vậy?"

"Cải trang mới thoát má ơi!"cô mở cửa xe rồi đi vào trong.

Lưu Anh cười ha hả:"Giỏi nhỉ, rồi ta đổi xe kiểu gì?"

"Nó vào trong theo mình thì mình lấy xe chúng nó"

Lưu Anh cười cười :"Thông minh đấy!"

"Tui mà lại"