Giá Như Đừng Gặp Anh

Chương 16



Màn đêm buông xuống,từng làn gió nhẹ nhàng mang theo hương vị của biển khơi xa xăm,mặn mòi và yên ắng. Hôm nay ,cũng là ngày đẹp trời ,những ánh sao lấp lánh trên bầu trời cao kia ,có ánh sao nào là của anh không ,tôi nhớ anh da diết,nhớ những ngày chờ anh về ăn cơm .Kì thực ,có những kí ức tưởng như đã quên nhưng không phải vậy ,nỗi nhớ vẫn luôn hiện hữu ,chỉ chờ những lúc yếu lòng nhất ,nỗi nhỡ hiện về khiến ta lặng lẽ rơi nước mắt.Tôi vẫn luôn mang bên mình vỏ ốc mà anh tặng ngày hôm ấy,mỗi lần nhớ anh tôi áp sát vào tai ,lắng nghe từng tiếng gió nhẹ giống như từng lời thì thầm của anh thì ra chẳng có nỗi đau nào bị lãng quên cả ,chỉ là cất một góc nhỏ trong tim,chỉ chiếm một vị trí nhỏ xíu thôi nhưng là chấp niệm khiến ta không dễ từ bỏ...

Tôi và cậu Duy đi dạo trên bờ biển,gió vẫn thổi ,chúng tôi cứ lặng lẽ đi ,từng tiếng sóng vỗ rì rào ,xô từng bờ cát nhỏ,tôi thích được đi chân trần lên bãi cát ,cảm nhận từng làn nước mát của biển cả thấm vào từng giác quan. Tay cầm đôi dép bệt ,tôi chạy theo từng cơn sóng nhỏ ,không may bị mảnh ốc vỡ cắm sâu vào chân ,tôi kêu lên một tiếng"Á"

-Đúng là vụng về còn hay làm trò ,ban đêm mắt em có tinh như cú vọ cũng không nhìn thấy được bên dưới lớp cát có gì đâu.

Bị cắm vào bất ngờ nên chân tôi truyền đến cảm giác đau không đi lại nhanh nhẹn như trước được ,tôi đi cà nhắc ,thấy tôi lẽo đẽo theo sau mà trời thì dần về khuya ,chẳng nói chẳng rằng cậu tiến đến bế thốc tôi lên :

-Lần sau em đừng phiền phức như vậy nữa ,em nặng như vậy tôi chỉ giúp em một lần này thôi đấy.

-Thôi tôi nặng lắm ,cậu bế sao được ,cậu cõng tôi một đoạn là được ,dù sao cũng sắp tới nơi rồi. Vừa đi tôi vừa hỏi cậu

-Cậu từng suy sụp như thế nào khi mất đi người thân nhất của mình ?

-Thì buồn vài hôm,ai mà chẳng phải chết ,chỉ là cách mà người ta nhắm mắt có chút khác nhau,có người tai nạn ,có người bệnh ,dù sao đó cũng là vận mệnh,không tránh khỏi. Lúc cha tôi mất ,mọi thứ cũng dồn lên tôi ,người yêu đi du học ,cha tôi mất , vừa phải quản lí công ty ,vừa phải hoàn thành công việc ,những lúc suy sụp như vậy tôi không cho phép bản thân gục ngã vì còn mẹ tôi ,chị Hạnh đang trông chờ .Ai cũng vậy cả thôi ,sẽ có lúc trong cuộc đời gặp những bế tắc,lúc ấy suy cho cùng chỉ có chính bản thân mình mới đứng dậy được ,vậy nên em hãy cố gắng lên.

-Ừm phải rồi ,cậu còn có người thân ,còn tôi không con không bố mẹ ,anh ấy là động lực duy nhất để tôi cố gắng ,nhưng cuối cùng anh ấy vẫn đi.Người ta nói chết là hết ,vậy có khi nào anh ấy nghĩ tôi từng ước giá người bị bệnh đó là tôi ,giá người tai nạn đó là tôi ,để tôi thay anh đau đớn ,để người ra đi là tôi ,để những nỗi nhớ ấy bớt dày vò từng đêm .

Vừa nói tôi khóc nức nở ,cậu Duy dừng lại,4 mắt nhìn nhau ,cậu để tôi đứng đối diện ,khoảng cách rất gần,ôm tôi vào lòng:

-Cho mượn vai chút ,may là tôi chưa có vợ nên cho em mượn ,mọi chuyện rồi sẽ qua thôi .Ai cũng phải có lúc mất thăng bằng ,cứ cố gắng lên ,biết đâu em sẽ tìm được bến đỗ mới.

Trời đêm về khuya se lạnh ,cậu Duy cho tôi mượn áo và đưa tôi về đến cửa.

-Cảm ơn cậu Duy,trả cậu áo,chúc cậu ngủ ngon!

-Ừm ,không có gì ,chúc em ngủ ngon!

Từ nhỏ đến lớn ,tôi không có nhiều bạn,bởi tôi không có cha cũng chẳng có mẹ ,họ luôn cho tôi là điều xui xẻo chỉ có anh Quân là luôn chơi cùng và quan tâm tôi,ngoài chồng tôi ra ,có lẽ cậu Duy là người khiến tôi nói nhiều và vô tư đến vậy,ít ra có thêm một người bạn cũng tốt,thế nhưng mãi sau này tôi mới biết ,hóa ra không làm bạn cũng là một điều may mắn.

Nhưng số phận vốn đã sắp xếp từng sự việc khăng khít với nhau ,có muốm cưỡng cầu cũng không được ,chỉ có đối mặt và vượt qua mà thôi.....

Ngày hôm sau là ngày cuối cùng chúng tôi ở biển ,buổi tối chị Hạnh thuê du thuyền ra biển ngắm cảnh và câu mực đêm .Từ nhỏ tôi vốn ở quê nên chưa câu mực bao giờ ,hôm nay cậu Duy mặc bộ thể thao sọc năng động ,lộ ra bắp tay đầy nam tính ,màu da ngăm của cậu gặp ánh trăng như phát sáng hơn ,đôi mắt chim ưng vẫn sắc lạnh như mọi ngày nhưng cũng không nổi bật bẳng vẻ đẹp trai của cậu ,có chút lịch lãm và phong trần,chiều cao 1 m83 ấy lúc nào cũng là nơi trú ẩn an toàn.Bờ vai vững chãi ấy vẫn luôm là điểm tựa của vạn cô gái muốn dựa vào cả cuộc đời này. Thoáng ngây người ,tôi bị câu nói của cậu Duy làm bừng tỉnh:

-Ngộ độc vẻ đẹp trai của tôi hay sao mà há hốc mồm vậy?Có cần tôi phài lấy xô ra hứng không? Tập trung vào mới câu được ,thật là ấu trĩ mà.

Sao trước đây tôi không biết cậu Duy nhà tôi đẹp trai đến vậy ,nhưng cái mỏ cũng hỗn quá mà,thật là không ăn khớp với vẻ đẹp trai kia tí nào cả.