Giá Như Đừng Gặp Anh

Chương 13



Công việc của chồng tôi xong xuôi,do thời hạn hợp đồng vẫn còn ,tôi vẫn quay lại biệt thự ,tôi vẫn cần một công việc ,cũng chẳng có nơi nào để đi ,ở đó dù sao tôi cũng gắn bó với mọi người ,tình cảm cũng có nên xa mọi người tôi cũng rất nhớ .

Người ta thì nhớ người đối xử tốt với mình ,còn tôi lại nhớ những lần cậu Duy chửi ,thật là kì cục ,thực ra cậu Duy không xấu ,có lẽ cậu nghĩ tôi ham tiền nên mới vậy. Tôi ít bạn lắm nên dù nói chuyện vài câu với cậu chúng tôi lại móc mỉa nhau,dẫu vậy với một đứa sống thu mình như tôi ,ngoài chồng tôi ra ,cậu Duy là người thứ hai khiến tôi nói nhiều và giao tiếp nhiều nhất trong nhà.

Tôi sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền ,sau đó sẽ nhận nuôi một em bé ,như vậy chẳng phải sẽ rất hạnh phúc sao,chỉ còn khoảng 1 năm là hợp đồng sẽ kết thúc ,tôi sẽ cố gắng hoàn thành hợp đồng một cách tốt nhất,ngồi trên chiếc xe đưa tôi về biệt thự ,những ý nghĩ cứ lởn vởn giúp tôi vẽ ra tương lai mới ,một tương lai mà không có anh tôi vẫn mạnh mẽ và kiên trì sống tiếp.

Số mệnh vốn tài nhẫn lắm ,có những chuyện dù tính toán kĩ càng đến mức nào ,vẫn luôn có sai xót. Tôi cứ ngỡ chỉ năm nữa thôi ,tôi sẽ sống một cuộc sống như trước đây tôi từng mong ước ,nhưng chỉ một chút sơ xuất khiến tôi một lần nữa xoay vào mê cung không lối ra ,chẳng tìm được lối thoát,bế tắc và đầy tuyệt vọng.

Về đên biệt thự là lúc xế chiều ,lúc này có cả nhà đang bàn bạn chuyện gì đó ,thấy bóng dáng tôi từ ngoài sân ,chị Hạnh vội chạy ra ,như mong tôi từ lâu lắm ,chị nắm lấy bàn tay khắc khổ ,chỉ toàn những vết chai sạn :

-An à ,chị xin chia buồn cùng em ,sinh ly tử biệt không ai biết trước được điều gì ,cố gắng lên em nhé,ở đây ai cũng coi em như người nhà vậy .

-Cảm ơn chị Hạnh ,em cũng không nghĩ nhiều nữa ,mong anh ấy thanh thản mà đi. Ở đây mọi người đối xử với em rất tốt,ai cũng luôn giúp đỡ và động viên em,mai này hết hợp đồng ,em sữ nhớ mọi người lắm.Cảm ơn chị đã động viên em ,bé Cốm đâu ạ ,nhớ bạn ý quá.

-Cốm ngủ rồi ,mấy hôm e không có ở nhà bạn ý khóc suốt ,em nhớ ăn uống đầy đủ để chăm sóc Cốm nhé,công việc chị bận rộn nên không thường xuyên qua được,có gì thì giúp chị .

-Chị cứ yên tâm ,em thương Cốm như con ,chị cứ hoàn thành công việc nhé,còn Cốm cử để em lo.

Từ đợt tên Đạt bị tôi cho mấy phát vào cậu em ,hắn ta cũng ít qua đây hẳn ,có qua tôi cũng tránh mặt . Từ hôm ra viện đến nay ,tôi cũng không gặp lại cậu Duy.

Hôm nay ,cuối tuần ,chị Hạnh và cậu Duy sẽ qua đây ăn cơm ,chắc chắn tên Đạt biến thái cũng đến. Mặc dù là người làm nhưng chị Hạnh và bà chủ rất quý tôi nên được phép ăn chung. Ăn được một lúc ,cậu Duy mới tới,thấy cậu tôi im lặng không nói gì ,lơ cậu đi ,bởi tôi sợ lại gây sự với cậu

-Nghỉ lâu vậy nay mới đến,tưởng cô bỏ trốn rồi chứ,nhà này không bạc đãi cô mà cô đi đâu không báo ai một tiếng à?

-Dạ có ,tôi có báo cô Hạnh rồi cậu ,tôi lo hậu sự cho chồng tôi không được hay sao ạ ?

-An nói đúng đó ,sao em khắt khe với con bé quá vậy ,đúng là già khó ưa ,lấy vợ cho bớt khó tính đi ,34 tuổi đầu rồi.

Như bị hớ ,cậu vội lảng sang chuyện khác,tên Đạt im lặng suốt bữa ăn không nói gì ,như có âm mưu đang nảy nở trong đầu đen tối của hắn.

- Hạnh này ,anh thấy từ đợt cô An đến chúng ta chưa có buổi tiệc chúc mừng nào ,hay là đợi Cốm cứng cáp ,cả nhà đi đâu đó đi em,Hạ Long năm nay hot ,cả nhà mình đến đó nghỉ dưỡng đi em,thay đổi không khí chút !

-Anh nói mới nhớ ra ,lu bu quá sắp hết mùa hè đến nơi rồi. Chốt vậy đi ,tuần sau đi luôn An nhé ,cả Duy nữa ,dẫn cả người yêu ra mắt đi ,Cốm mong cỗ của cậu lắm rồi.

Cậu Duy im lặng không đáp ,nhìn cậu lúc trầm tư có đôi lúc giống chồng tôi ,anh cũng có một đôi mắt chim ưng và đôi môi trái tim ,nhưng chồng tôi gầy hơn cậu Duy.,cậu nhìn lạnh lùng hơn chồng tôi ,lúc nào cũng mặc sơ mi đồ công sở nên nhìn lịch lãm hơn.

Chuyến đi này tôi cũng không đáp tức là đồng ý ,dù sao Cốm đi tôi cũng phải đi theo còn chăm sóc Cốm nữa ,có điều có cậu Duy ,tôi vẫn có phần dè chừng ,bởi tôi biết trong mắt cậu ,tôi tham lam ,ích kỉ lắm.Nhưng thôi,tôi mặc kệ,tôi chỉ cần làm tốt việc của mình là được .Một mình đến đâu cũng vậy cả thôi,cũng đơn độc và lạnh lẽo.

Có lẽ người ta nói đúng ,đi đâu cũng được miễn là đi cùng người mình yêu ,ở nhà nhỏ cũng được ,miễn hạnh phúc là được. Giờ cuộc sống tôi đã bớt khó khăn,tôi cũng sống trong ngôi nhà rộng rãi nhưng chẳng còn anh nữa rồi,tôi phải chấp nhận ,phải sống tốt ,và phải cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới thôi ,không thể chìm mãi trong quá khứ được.