Giả Ngoan, Xấu Lắm Nha!

Chương 23



Nói xong Triệu Hành tắt đèn pin ngồi xuống góc phòng, cong một chân lên, dựa lưng vào tường nghỉ ngơi.

Được lát, hắn lặng lẽ nhìn Lạc Minh Sơn.

Lạc Minh Sơn vẫn thẫn thờ đứng đó, sau đó ngồi bệt xuống. Cậu cầm con hổ nhỏ mà Triệu Hành vừa tặng mình, sờ răng hổ rồi sờ đuôi nó. Ánh đèn lờ mờ rọi vào khuôn mặt trắng nhợt và trống rỗng. Thân hình mảnh khảnh cuộn trong bóng tối như đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi, không tìm thấy đường về.

Triệu Hành quay mặt chỗ khác, cúi đầu nhìn quần áo mình. Lúc này mới phát hiện miếng băng gạc trên tay mình đã được thay, thuốc cũng đổi rồi. Ngoài ra, vết thương nghiêm trọng nhất ở eo cũng được bôi thuốc trị thương tốt nhất, tê tê, lạnh lạnh, không còn đau nữa.

Khỏi nghĩ cũng biết là ai làm.

Triệu Hành cúi đầu thấp hơn xíu, kiểm tra quần… Có phải hắn nói khó nghe quá rồi không?
Thôi được rồi, hắn thừa nhận ban nãy tức quá nên cố ý nói vậy để hành hạ Lạc Minh Sơn, trông thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu ta thì hắn mới dễ chịu hơn đôi chút. Nhưng dần dà… hắn không còn cảm thấy vui vậy nữa.

Bởi vì hắn mắng quá đáng thật.

Sau đó hắn vẫn không chịu ngừng, chửi càng lúc càng khó nghe hơn. Bảo hắn chỉ giả đò đóng vai anh ngã em nâng với cậu thôi, nếu Lạc Minh Sơn dám lên mặt đất thì hắn sẽ gϊếŧ cậu. Sân khấu đã dựng thì hát một vở cũng là hát, hát hai vở cũng là hát. Không bằng tận dụng cơ hội này nói khó nghe hơn chút, cắt đứt triệt để ý nghĩ lên mặt đất chịu chết của Lạc Minh Sơn.

Đúng vậy, Triệu Hành cảm giác nếu Lạc Minh Sơn lên mặt đất nhất định sẽ chết. Triệu Hành không biết lên đó tương lai sẽ ra sao, nhóm 101 tù nhân là bọn giang hồ tàn bạo hung ác, lên đó chỉ có nước bán mạng cho người ta thôi. Triệu Hành nghĩ, dựa vào sự thông minh và thể lực của mình sau khi lên đó sẽ tìm cơ hội trốn thoát giành lại tự do, không hẳn là không được.
Nhưng Lạc Minh Sơn thì khác.

Lạc Minh Sơn có sức mạnh nhưng yếu ớt nhu nhược, đáng sợ nhất cậu còn mang gương mặt dụ bướm ghẹo ong thế kia… Triệu Hành không dám chắc có thể dẫn cậu chạy thoát mà không bị chút thương tổn nào. Nhà Lạc Minh Sơn giàu, tiện tay là vung vài trăm triệu, cậu có thể sống an nhàn thoải mái ở K13, ra tù thì trở về cuộc sống hoàng tử cao quý.

Cậu ở thế giới ngầm thuộc tầng lớp quyền quý, nhưng nếu lên mặt đất thì sao? Đoán chừng sẽ biến thành món đồ chơi cho đám quý tộc trên đó. Không thể trách Triệu Hành nghĩ bậy, cũng bởi vì khuôn mặt Lạc Minh Sơn mang sát thương quá lớn, còn có sức hấp dẫn kỳ lạ với bọn đồng tính nữa.

Lạc Minh Sơn không thể lên mặt đất.

Hiện tại, hắn đã gạt bỏ ý định lên mặt đất chịu chết của Lạc Minh Sơn rồi, nhưng còn bên phía nhà tù thì sao đây? Sẽ ra sao nếu bọn họ khăng khăng muốn Lạc Minh Sơn vào nhóm 101?
Triệu Hành rầu rĩ gãi đầu.

Có một người cũng rầu y chang, đó là trưởng ngục đang ngó nghiêng bên ngoài. Gã ta theo dõi diễn biến qua màn hình giám sát, bỗng thấy hơi hoang mang.

Trước khi Lạc Minh Sơn vào đã bàn bạc với gã, giao cho gã nhiệm vụ rất đơn giản là lựa thời điểm thích hợp đi vào trong, bịa cái hủy bỏ chuyện cấy thiết bị, đổi thành mang theo bên người. Bằng cách này, Lạc Minh Sơn và Triệu Hành có thể thuận lợi lên mặt đất cùng 99 tù nhân khác.

Trưởng ngục cứ tưởng nhiệm vụ dễ vậy thì cỡ 10 phút là xong, nhưng không ngờ rằng Triệu Hành khắc gỗ tận ba tiếng đồng hồ, Lạc Minh Sơn còn không cho phép gã vào làm phiền. Vừa khắc gỗ xong thì hai người bắt đầu tổ chức sinh nhật, sau đó lại bất ngờ cãi nhau.

Camera không thu được tiếng nên trưởng ngục không biết hai người cãi cọ chuyện gì, mà nhắm chừng bầu không khí khá ngột ngạt, Lạc Mình Sơn còn ở thế yếu.

Chắc cãi thua rồi.

Thiếu niên lao vào văn phòng gã như thần chết, giờ đang ngồi xổm dưới đất như tượng đá trông đáng thương biết bao. Lúc đầu trưởng ngục còn cố gắng gửi cho cậu một dòng điện yếu để liên lạc. Nhưng sau hai lần, Lạc Minh Sơn đột nhiên tháo chiếc vòng vứt đi.

Trưởng ngục kinh hãi bàng hoàng.

Đây là chuyện con người có thể làm ư?! Cậu ta quả nhiên thuộc nhóm cấp cao trên mặt đất, trên người cậu có lẽ có trang bị đặc biệt nào đó!

Trưởng ngục càng chắc chắn về thân phận Lạc Minh Sơn càng thấy người này không dễ chọc, thậm chí… so với người cấp cao đến nhà tù đón người hằng năm còn đáng sợ hơn.

Trưởng ngục rùng mình, ngoan ngoãn đợi thêm nửa tiếng. Nhưng hai người này vẫn mỗi người một góc, không nhúc nhích cũng không có trao đổi gì. Trưởng ngục nghi bọn họ sẽ như vậy cho đến khi trời sáng.

Vậy sao mà được.

Trước khi Lạc Minh Sơn vào gã đã đặc biệt nhắc nhở, Triệu Hành đang bị thương ở eo, không thể ở đây qua đêm nên phải càng nhanh càng tốt. Trưởng ngục ngần ngữ mãi, cuối cùng dẫn theo trợ lý người máy vũ lực khổng lồ đến trước cổng sắt.

Khi Triệu Hành đang dựa vào tường mơ màng sắp ngủ thϊếp đi thì cửa sắt đột nhiên mở ra. Triệu Hành ngay lập tức tỉnh dậy, hắn từ từ đứng lên, sắc mặt khó chịu nhìn người đang bước vào.

Là một quản giáo trung niên nồng mùi “quan chức”, có lẽ chức vụ không nhỏ. Bên cạnh gã là một người máy cao lớn nghiêm nghị, trông rất khí thế.

“Cậu là Triệu Hành sao?” Trưởng ngục nhìn hắn từ trên xuống dưới như đang đánh giá món đồ.

Triệu Hành không đáp, cảnh giác nhìn gã.

Trưởng ngục đi tới: “Nghe nói cậu rất kiêu ngạo, không muốn cấy thiết bị, thậm chí còn tổ chức băng nhóm đánh nhau với các phạm nhân.”

Triệu Hành cười lạnh: “Giờ tôi đưa nó cho ông, ông có muốn đeo không? Mẹ bà nó, ai lại thích bị khoét lỗ trên người rồi cấy máy vào chứ hả?”

Trưởng ngục: “…”

Trưởng ngục không khỏi xoa bụng, nhớ tới cái nút Lạc Minh Sơn bắt mình nuốt vào. Gã ho khan nhìn Triệu Hành thật sâu, ba phải nói: “Nếu cậu đã tới đây thì phải tuân thủ quy tắc.”

Triệu Hành im lặng, sau đó thỏa hiệp: “Tôi đồng ý cấy, nhưng với một điều kiện.”

Trưởng ngục: “Cậu cứ nói.”

Triệu Hành liếc Lạc Minh Sơn, bình tĩnh cất tiếng: “Tôi rất ghét thằng nhãi này, không muốn chung đυ.ng với nó, bảo nó cút ra ngoài được không?”

Trưởng ngục: “…”

Gã vô thức dòm Lạc Minh Sơn nhưng Lạc Minh Sơn như đang bị mắc kẹt trong thế giới của riêng mình, cậu cúi đầu như thể không nhìn thấy gã.

Hết cách, trưởng ngục đành tự phát huy. Đương nhiên không thể để Triệu Hành cấy thứ đó, càng không thể bắt Lạc Minh Sơn cút được.

Trưởng ngục cười khẩy: “Cậu có tư cách gì bàn điều kiện với tôi? Triệu Hành, đừng quá đề cao bản thân, cậu nghĩ mình là ai mà…”

Cuối cùng Lạc Minh Sơn cũng ngẩng đầu, lạnh lùng liếc trưởng ngục một cái.

Ngay lập tức, trưởng ngục thấy cổ họng mình nghẹn cứng không thể thốt tiếp lời nào.

Gã nghiêng đầu ho khan, dịu giọng: “Cậu không đủ tư cách, nhưng điểm hối cải trong tay cậu thì đủ.”

Triệu Hành nhẹ nhõm: “Ông muốn bao nhiêu?”

Trưởng ngục đã kiểm tra, trong thẻ Triệu Hành đang có 10.000 điểm do Lạc Minh Sơn chuyển qua.

Mẹ nó, giàu thật!

Trưởng ngục giơ một ngón tay: “Mười nghìn điểm.”

Ác ghê!

Triệu Hành thầm mắng rồi đưa thẻ cho gã, nhưng khi chuyển được một nửa thì hắn dừng lại. Ủa khoan, đây là tiền của Lạc Minh Sơn mà? Vừa rồi hắn mắng Lạc Minh Sơn xối xả, giờ lại tỉnh bơ tiêu tiền của người ta.

… Này là chạn vương rồi chứ còn gì mà cãi?

Trong lúc hắn đang ngơ ngác thì trưởng ngục lệnh cho người máy lấy thẻ của hắn, moi hết số điểm trong đó.

Triệu Hành lặng lẽ nhận lại tấm thẻ trống trơn. Thôi bỏ đi. Chạn vương thì chạn vương, hắn có phải người tốt gì cho cam. Số tiền nợ để kiếp sau trả, bởi vì kiếp này hắn không có tiền trả cũng sẽ không gặp lại Lạc Minh Sơn.

Trưởng ngục quay đầu ngó Lạc Minh Sơn, nịnh nọt: “Cậu này thì sao? Muốn đổi điểm hối cải để khỏi cấy thiết bị nghe lén không?”

Lạc Minh Sơn đột nhiên nói: “Đây không phải nhà xưởng đỉnh cấp à? Người đến đây là vì muốn kiếm 10 đến 20 điểm hối cải, bất kể do công việc hay tự nguyện cấy thiết bị thì mục đích vẫn là điểm hối cải. Giờ ông bảo muốn không cấy thiết bị thì phải đưa điểm, còn đòi tận mười nghìn điểm?”

Trưởng ngục: “…”

Ngộ ha? Tính ra chúng ta chung đội luôn á? Kịch bản đâu có ghi là cậu bắt bẻ tôi? Ừ thì, gã thừa nhận cái cớ này hơi sơ sài nhưng cậu cũng đâu thể vì vậy mà bắt bẻ tôi?

Triệu Hành cau mày nghi ngờ. Tên quản giáo này… dường như biết hắn đến nhà xưởng đỉnh cấp không phải vì điểm mà là vì chuyện quan trọng khác, quan trọng đến mức tiêu 10 ngàn điểm mà không chút đắn đo.

Trưởng ngục: “…”

Trưởng ngục bị Triệu Hành nhìn lom lom đến phát hoảng.

Bị đồng đội bán đứng phải làm sao đây? Online chờ gấp.

Nhưng trong cái khó ló cái khôn, trưởng ngục đột nhiên cười khằn khặc: “Tôi bảo đưa điểm hối cải, không phải các cậu cũng đưa sao? So với tôi, chuyện các cậu bằng lòng trả 10 ngàn điểm để được vào nhà xưởng này còn kỳ lạ hơn ấy nhỉ? Sự thật thế nào trong lòng chúng ta tự hiểu, nói ra sẽ mất hay.”

Nói vậy là thừa nhận rồi.

Triệu Hành căng thẳng, đề phòng nhìn trưởng ngục: Gã ta biết lý do hắn lên mặt đất!

Chẳng lẽ bình thường hắn lộ liễu vậy sao?

Lạc Minh Sơn đoán được mục đích của hắn thì không nói, nhưng tên quản giáo này là sao đây?

Trưởng ngục nhìn Lạc Minh Sơn: “Còn cậu thì sao, có muốn giống cậu ta dùng điểm hối cải để không phải cấy thiết bị nghe lén không?”

Lạc Minh Sơn im lặng cúi đầu. Sau đó nói từ tốn: “… Tôi không muốn làm việc trong nhà máy này nữa.”

Triệu Hành không ngạc nhiên, nhưng trưởng ngục thì hoảng vía: “Gì cơ?”

Chờ chút đại ca, sao cậu đổi kịch bản nữa rồi?!

Lạc Minh Sơn nhìn gã, giọng khàn đặc: “Tôi có thể rời khỏi đây không?”

“Được, được chớ…” Trưởng ngục mờ mịt, nhưng rất nhanh gã phản ứng lại cau mày nói: “Được cái cóc khô? Cậu tưởng đây là quảng trường Mặt Trời à? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả?”

Lạc Minh Sơn rũ mắt: “Tôi muốn bàn với ông về vấn đề tài trợ cá nhân.”

Trưởng ngục vui vẻ tiếp nhận kịch bản mới: “Vậy ra ngoài thảo luận nhé?”

Ra khỏi phòng sắt, trưởng ngục lập tức thôi cười, ngoan ngoãn chuyển 10.000 điểm về thẻ Lạc Minh Sơn, cung kính xen lẫn nể sợ mà hỏi: “Cậu đây là…”

Lạc Minh Sơn im lặng.

Trưởng ngục trộm quan sát sắc mặt, thấy cậu dường như không khỏe lắm, cẩn thận lựa lời: “Cậu… thật sự không định theo Triệu Hành lên mặt đất sao?”

Lạc Minh Sơn vẫn im lặng cúi đầu.

Vốn cậu đã đứng trong góc khuất, giờ còn cúi đầu khiến cả khuôn mặt cậu như chìm hẳn vào trong bóng tối.

Lạc Minh Sơn lặng lẽ đứng đó hồi lâu, mở miệng: “… Làm sao đây?”

Giọng cậu hơi khàn, nhìn về phía phòng đang nhốt Triệu Hành. Rõ ràng ánh mắt và gương mặt chứa đầy sự trống rỗng mờ mịt, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác cậu đang bị một nỗi bi thương dâng cao như thủy triều bao phủ.

Chẳng khác gì đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi trước cổng trại trẻ mồ côi cả.

Lạc Minh Sơn nhẩm bẩm: “Tôi không biết nên làm sao nữa.”