Giả Mạo Em Gái

Chương 8



22

Tôi không đồng ý với Từ Tiêu Du ngay.

Tôi muốn cẩn trọng hơn bởi vì anh ta khác so với những người đàn ông ngoài kia. Anh không phải là người có thể ở bên cạnh chỉ vì muốn sự tươi tắn nhất thời.

Mặt khác, lòng tham của Đường Hạ Văn cuối cùng đã mang lại phản ứng dữ dội cho cô.

Sau khi nếm trải chút ngọt ngào nho nhỏ trong sự nghiệp người mẫu, cô ấy ngày càng tự mãn.

Nhưng khi cô muốn đi lên cao hơn thì phát hiện ra rằng con đường thành công đã bị chặn.

Cô ấy không thể thay thế tôi, bất kỳ ai năng lực chẳng có thì không thể vào ngành này được.

Đường Hạ Văn va vào các bức tường bị chặn ở khắp mọi nơi, cuối cùng phải quay lại chơi dương cầm trong tuyệt vọng.

Nhưng lúc này cô ấy mới ý thức được mình đã đắc tội với mọi người trong hiệp hội biểu diễn đàn dương cầm của Giang Thành.

Không ai cho cô ấy cơ hội biểu diễn và không được mời tham gia bất kỳ sự kiện nào.

Ngay cả những người hâm mộ trước kia cũng quay lưng bỏ rơi cô.

Đường Hạ Văn rơi vào suy sụp.

Sau khi tôi chụp ảnh sản phẩm mới của ZAN, cơn ghen tị của Đường Hạ Văn hoàn toàn bùng phát.

Cô ấy đến Bắc Kinh và chặn tôi trong phòng làm việc.

"Đường Tuyết Sinh, là chị sao?"

Tôi nhìn cô ấy, nét mặt méo mó vì ghen tị.

"Cô đang nói gì vậy?"

"Là chị hãm hại tôi sao? Chị cho tôi những tài nguyên kia đúng không? Chính chị muốn giết tôi!"

Tôi cười, nhẹ giọng nói:

"Tôi làm sao có thể hại cô được chứ? Tôi cấp tài nguyên cho cô mà, không vui sao? Những tài nguyên đó là dành người mới vừa ra mắt, hơn nữa tôi cũng không có ép buộc cô nhận. Rốt cuộc, tôi đã cho cô đã tự làm điều đó, không có ai khác để đổ lỗi đâu.”

Đường Hạ Văn rất tức giận nhưng cô không thể bác bỏ những gì tôi vừa nói.

Cuối cùng, cô ấy đổ trà sữa lên người tôi.

Tôi không nói lý với đứa em gái này và gọi thẳng cho cảnh sát.

Nhưng loạt tình tiết này đều được chụp lại và tung lên mạng.

Cư dân mạng mắng chửi Đường Hạ Văn là bất mãn, cô ấy tham lam và đổ lỗi cho người khác.

Danh tiếng của cô tụt dốc thảm hại.

Bố mẹ cô ấy - họ từng là bố mẹ tôi, đang rất vội vã.

Giám đốc Đường gọi cho tôi:

“Đi giải thích cho Văn Văn đi.”

Tôi hỏi lại:

“Giải thích thế nào đây?”

“Còn cần tôi dạy sao?”

Ông ta rất không kiên nhẫn.

“Cô cứ nói là hiểu lầm thôi, chẳng phải chỉ cần nói là video đó bị chỉnh sửa. Còn cố ý hất nước bẩn lên người Hạ Văn, cô xin lỗi rồi giúp đỡ con bé đi. Như vậy không phải là điều khiến mọi người hạnh phúc sao?”

Tôi gần như cười đầy giận dữ.

"Tại sao tôi phải giúp cô ấy nhận lỗi?"

"Cô là chị gái, có bổn phận phải chiếu cố em của mình! Đường Tuyết Sinh, tôi cảnh cáo cô, nếu không làm theo lời tôi nói thì không cần phải về nhà họ Đường!"

"Thật tốt quá, tôi cũng không muốn trở về đó nữa."

Ban đầu, tôi muốn giữ thể diện cho cô ấy.

Đến nay, điều duy nhất tôi cần làm là đâm c.h.ế.t người thân một cách chính đáng.

Ngày hôm sau, tôi kiên quyết nộp bằng chứng Đường Giang Thành đã nhận hối lộ.

23

Giám đốc Đường bị điều tra và toàn bộ tài sản của gia đình ông ta bị tịch thu.

Đường Hạ Văn đã lâu không biểu diễn nên ngay cả cây đàn dương cầm cũng bị buộc phải bán.

Tôi không khỏi thở dài.

Nếu cô ấy chơi đàn giỏi thì vẫn có thể hỗ trợ gia đình mình lúc này.

Cốt truyện ban đầu đã cho cô ấy một lá bài tốt.

Gia thế, ngoại hình, tài năng...Nhưng cô lại đánh tan nát.

Một thời gian sau đó, tôi tập trung vào sự nghiệp và không còn để ý đến nhà họ Đường nữa.

Vậy mà tôi không biết nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần.

Một đêm hết sức bình thường.

Sau khi kết thúc công việc, điện thoại di động đã tắt nguồn, tôi đang đi bộ về nhà một mình.

Tôi bất ngờ bị cái cây đập vào sau gáy, mắt tối sầm và ngất đi.

Thức dậy trong một nơi tối tăm.

Tay chân tôi bị trói và miệng tôi cũng bị bịt kín.

Cảm giác quen thuộc này...

Có phải là bắt cóc không?

Hay bị đem đi bán?

Nỗi sợ hãi nuốt chửng tôi cùng một lúc!

Sau khi mắt thích nghi với bóng tối, tôi phát hiện ra rằng đây là một nhà máy bỏ hoang.

Tôi chợt nhớ ra rằng Hứa Hạc Nhất đã bảo không được đến gần nhà máy bỏ hoang......

Có tiếng nói nhỏ bên ngoài.

"Xe đâu? Khi nào thì tới? Buổi tối tiễn đi thì tốt hơn."

"Nhanh lên."

"Có người trả tiền cho chúng tôi để bắt cóc cô ấy và bán vào trong núi, tôi có thể kiếm được rất nhiều tiền trong một lần. Chẳng biết sau này còn có chuyện tốt như thế không."

Tôi toát mồ hôi lạnh.

Nhìn xung quanh.

Cửa sổ ở trên cao, có hai người đàn ông đứng gác ở cánh cửa ra vào duy nhất.

Tất cả các lối thoát đã bị chặn.

"Anh này, em cảm thấy cô gái kia rất thông minh, trước tiên cắt lưỡi của cô ấy đi được không?"

"Được, dù sao bị bán làm con dâu cũng không cần nói chuyện."

Họ bước vào.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi nhìn lại bản thân mình.

Tôi thà chết chứ không muốn sống cuộc đời cứ bị bắt cóc thế này.

Vì vậy, vào thời điểm khi bọn chúng đến gần, tôi đã dùng hết sức và đá về phía một trong số chúng.

Không ngờ hắn lại bị tôi dọa chạy ra ngoài.

Tôi biết bây giờ mình đang luẩn quẩn như một bóng ma.

Thậm chí còn chưa sẵn sàng để người khác lấy đi mạng sống của mình, tại sao lại quan tâm nhiều như vậy.

Tôi nhắm mắt lại, sẵn sàng đâm sầm vào bức tường đá xi măng bên cạnh.

Hai người họ tức giận lao đến với những con dao làm bếp trên tay.

Đúng lúc này, cửa sắt lớn bị đá tung.

24

Đó là Từ Tiêu Du và Hứa Hạc Nhất.

Họ đến giải cứu tôi.

Từ Tiêu Du đã từng là một cảnh sát nên rất giỏi.

Nhưng Hứa Hạc Nhất ngậm thìa vàng khi vừa chào đời, anh ấy có chút khó khăn để chiến đấu.

Huống hồ gì trong tay hai tên c.h.ó điên kia còn có dao.

Cuộc tấn công của Từ Tiêu Du vô cùng tàn nhẫn.

Anh ta vẫn mặc quần dài và đi giày da, khi chân anh dừng lại trên mặt đất, một trong những tên côn đồ đã hét lên.

Có vẻ như xương đã bị gãy.

Tên xã hội đen còn lại lo lắng, anh ta đột nhiên rời khỏi Hứa Hạc Nhất rồi quay người và chạy về phía tôi.

Tốc độ quá nhanh, không có thời gian ngăn cản!

Hứa Hạc Nhất như thể đã đoán trước được điều đó, anh ấy nhanh như cắt chạy về chỗ tôi.

Tay hắn giơ lên ​​và hạ con dao xuống.

Máu nóng bắn tung tóe lên mặt tôi.

Nhát dao anh ấy đỡ cho tôi, nó khá nặng.

Nhưng Hứa Hạc Nhất dường như không cảm giác đau, anh ấy tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.

Đôi mắt thật dịu dàng.

Trước khi ngã xuống, anh ấy dường như đang thở dài và nói câu cuối cùng với tôi.

"Sinh Sinh."