Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 220: V62.3



Editor: MDL

Trong nhà xưởng trống hoác, chỉ có hai gian phòng được ngăn cách bởi một tấm ván gỗ. Sàn xi măng gồ ghề đầy bụi bẩn, gần tường có vài cỗ máy trông khá kỳ lạ, không biết để làm gì.

“Đại ca! Chúng tới rồi!” Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt hung ác của gã đàn ông, có vẻ gã rất sùng bái vị đại ca kia, và những tên thuộc hạ khác cũng vậy.

Từ bên trong truyền ra một giọng nói dễ nghe đến ngoài ý muốn, “Tôi còn vài thứ chưa chuẩn bị xong, cậu có thể giúp tôi giải thích cho đám dê con nguyên nhân chúng được đưa đến đây không?”

“Dạ, đại ca!” Gã đàn ông đáp vội cứ như sợ bị ai cướp mất cơ hội, nhanh hơn những tên khác đến mấy lần. Gã ngoái đầu nhìn về phía Mộc Như Lam và mọi người, bộ mặt quay lại vẻ dữ tợn.

Mộc Như Lam đứng ở rìa đám học sinh, không mấy quan tâm đến lời gã nói, sự chú ý của cô đã dồn hết lên người đàn ông trong căn phòng được tấm ván gỗ che khuất. Đột nhiên, có ai đó đụng lên chiếc khăn quàng đang che đi gương mặt cô. Mộc Như Lam nhìn xuống, thấy tên lùn đang đứng nhón chân trên một cái ghế hòng cởi bỏ khăn quàng của cô, gương mặt xấu xí lộ rõ sự dâm đãng đáng khinh.

“Mẹ mày!” Mộc Như Lam còn chưa nhúc nhích thì Tô Bắc Thiệu đứng cạnh đó đã lập tức che cô ra sau lưng đồng thời đá mạnh vào ghế làm tên lùn ngã dúi dụi.

Mặc dù hắn không muốn để ý đến đám con gái này, nhưng làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn một cô gái bị sàm sỡ được? Là người xuất thân từ gia tộc quân nhân, dù nghịch ngợm đến mấy thì chính nghĩa cũng đã ăn vào xương tủy ngay từ khi còn nhỏ.

Tô Bắc Thiệu và Mộc Như Lam cùng đứng ở hàng trước, hành động vừa nãy đã hoàn toàn lọt vào mắt gã đàn ông, gã nổi giận, bước lại túm Tô Bắc Thiệu lên, “Mẹ nó! Tao vừa mới nói bọn mày là lũ pha giá chi tử mù sự đời thì mày đã biểu hiện ngay cho tao thấy rồi! Mày quên thằng anh họ Tô Chính Đông làm cảnh sát của mày đã chết như thế nào rồi hả?!”

Từ đâu mà xảy ra vụ bắt cóc rúng động thủ đô này? Phải quay lại vài ngày trước, lũ đàn ông này bán thuốc phiện, Tô Bắc Thiệu và bạn hắn vô tình đụng phải chúng trong lúc đi chơi. Hắn trẻ tuổi thiếu kiềm chế dẫn đến hai bên xô xát, cuối cùng mới báo cho Tô Chính Đông tới bắt, ngờ đâu lại bất cẩn để chúng chạy thoát, Tô Chính Đông đuổi theo thì bị chúng giết chết, và cũng vì thế mà chúng bị bại lộ hoàn toàn.

Tô gia ở thủ đô quyền thế ngập trời, kẻ giết người Tô gia nhất định sẽ không thể nào sống yên ổn. Biết chắc mình tiêu rồi, lũ tội phạm bèn nghĩ ra cách trả thù, đằng nào cũng chết, kéo đám con nít này chôn cùng cũng xem như đáng giá!

Còn về kẻ trong căn phòng kia, chúng nhận y làm đại ca cũng là chuyện mấy hôm trước. Dễ dàng thu phục được một lũ đàn em sẵn sàng bán mạng cho mình, có thể thấy y là một kẻ cực kì có sức hút và thực lực.

Nhưng kể ra cũng thật đáng nghi, phải là người như thế nào thì mới có khả năng thu phục được một lũ đàn em trung thành chỉ trong một thời gian ngắn? Kẻ bất thường thì chỉ có kẻ bất thường mới thu phục được. Trong số những ca biến thái từng được ghi nhận, Charles Manson khét tiếng chính là một ví dụ điển hình. Vào những năm sáu mươi của thế kỉ hai mươi, sức hút vô địch của gã đã hấp dẫn một đám đàn em trung thành, chúng bắt chước phong cách của gã, thậm chí còn sẵn sàng bỏ mạng vì gã.

Xem ra lại sắp có kịch vui.

Mộc Như Lam hơi nheo mắt, nụ cười trên môi sâu thật sâu.

Bên kia Tô Bắc Thiệu đã bị đánh một trận, lúc trước hắn và bạn bè có thể đánh lũ kia là vì thân thể họ vẫn còn khỏe mạnh, nhưng bây giờ nam sinh ai nấy đều bị thương, lại chưa được ăn uống gì, làm sao có sức mà chống lại một lũ đàn ông to khỏe như hùm.

Lúc này, tên đàn ông trong phòng đi ra. Ngay tức khắc có một ít nữ sinh kinh ngạc hô nhỏ, bởi vì người nọ trông rất cá tính, nhìn thế nào cũng không giống một tên tội phạm, hay là y bắt cóc bọn họ chỉ là để hù dọa gia đình họ?

Có cô gái đã bắt đầu tìm một cái cớ cho y.

Mộc Như Lam quan sát y, tóc đen dài đến hông, mặc đồ tây đen, đeo mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt, cằm thon, môi mỏng và đỏ, diện mạo hẳn là rất đẹp. Tuổi này làm gì có ai không dưng đeo mặt nạ? Vì vậy trong mắt vài người, vẻ ngoài của y quả thật rất cá tính.

Nhưng so với khuôn mặt y, Mộc Như Lam tò mò về cái máy quay và giá đỡ máy quay trên tay y hơn.

“Đại ca! Bắt đầu được chưa ạ?” Lũ đàn em có vẻ hưng phấn sốt sắng.

Khóe môi y vẽ một đường cong đẹp đẽ, sắp xếp máy quay xong xuôi, y nói, “Lấy một đứa ra thử nghiệm trước, tôi muốn bắt được khoảnh khắc hoa nở đẹp nhất.”

“Dạ!” Gã đàn ông túm đại một cậu con trai đeo kính trông có vẻ mọt sách rồi lôi cậu ta tiến về trước mấy bước. Cậu con trai hoảng hốt giãy dụa nhưng lại không dám giãy quá mạnh, sợ sệt không biết cái gì đang chờ đợi mình. Còn đám con gái, sau khi nhìn thấy vẻ ngoài anh tuấn của tên đàn ông kia thì đã chẳng mấy ai hoảng loạn như trước nữa.

Cậu con trai bị kéo ra giữa cái sân trống, tới chỗ một dấu “X” màu đỏ, đối diện một cỗ máy hình thù quái lạ.

“Không được nhúc nhích, lộn xộn tao đánh chết!” Gã thả người xong thì lui ngay về sau, bỏ lại một câu uy hiếp hung tợn.

Tên đàn ông tóc dài đi đến cạnh cỗ máy, mở ra nắp che phía trên, cho tay vào trong làm gì đấy, sau đó y đậy nắp, ấn cái nút màu đỏ.

Nhất thời có thứ gì đó bắn ra từ cỗ máy, mọi người còn chưa hiểu gì thì cậu con trai đeo kính đã bị cắt làm ba, máu me phun tung toé, nội tạng lòi cả ra ngoài, đầu cậu ta lăn long lóc trên mặt đất, cặp mắt vẫn còn mở to, như thể không hề biết mình đã chết.

“A a a a a!” Nhóm nữ sinh hét toáng lên, khiếp đảm lùi về sau, thậm chí có người còn sợ tới mức lao ra ngoài để rồi chẳng mấy chốc bị tóm lại và lôi về phía thi thể cậu con trai.

“Không! Không! Cứu với! A a a a...” Cô gái bị kéo sợ tới nỗi trắng bệch cả mặt, giãy dụa không muốn lại gần đống bầy nhầy kia, không muốn đứng ở đó, sợ rằng người chết tiếp theo chính là cô ta.

Các nam sinh cũng sợ hãi không thôi, sự việc xảy ra quá đột ngột, tuy họ biết mình có thể sẽ chết nhưng không ai ngờ sẽ là kiểu chết này, sẽ là hình ảnh này!

Quả nhiên là một kẻ biến thái.

Mộc Như Lam vẫn bình tĩnh, tuyệt nhiên không run chút nào, bỗng cảm giác được cái gì đó ấm ấm dán vào người mình, cô cúi đầu, thấy tên lùn đã nhích lại gần và đang ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm.

“Hừm... Góc độ có vẻ chưa đủ hoàn hảo.” Tên đàn ông đứng sau máy quay xem cảnh quay chậm, lắc đầu thất vọng bảo, “Thử lại một lần nữa đi, đợt này là để tham gia cuộc thi quốc tế, phải tanh máu và hoàn hảo đến tột cùng lãng mạn mới được.”

“Dạ!” Gã đàn ông hưng phấn đáp, tiếp tục lôi cô gái đang khóc kêu sợ hãi sang bên kia. Vừa chạm chân vào vũng máu, cô ta lập tức ngất xỉu.

“Nó xỉu rồi, đại ca!”

“Không sao, để nó nằm đi, phái nữ luôn có chút đặc quyền.” Mặc dù bị đứng cắt với bị nằm cắt cũng không khác nhau mấy.

“Này!” Tô Bắc Thiệu nhăn mặt lên tiếng, nắm tay siết chặt, ngực phập phồng kịch liệt, mở miệng vào thời điểm này đồng nghĩa việc việc trở thành người chết tiếp theo, nhưng hắn không thể nào trơ mắt nhìn chuyện này tiếp diễn được.

“Hử?” Tên đàn ông nhìn về phía Tô Bắc Thiệu.

“Anh muốn cái gì chúng tôi cũng có thể cho anh, cần gì phải làm những chuyện thừa thải này?” Tô Bắc Thiệu tưởng đối phương chỉ muốn trả thù, nào biết rằng đây không phải trả thù, mà là biến thái đang tìm vật thí nghiệm, trong mắt y, bọn họ chỉ là những con thỏ con chuột tùy ý hắn muốn giết muốn cắt muốn giải phẫu hay là muốn nuôi thôi.

Mộc Như Lam nhìn Tô Bắc Thiệu, ánh mắt nửa tán thưởng nửa tiếc nuối. Về phần tên lùn đang nhìn cô chằm chằm, cô hoàn toàn không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng thể nào cũng không phải chuyện tốt lành.

Tên đàn ông kia lại nở nụ cười, y không trả lời Tô Bắc Thiệu, thay vào đó là nói với đàn em, “Đưa nó vào phòng số hai, nhất định ta sẽ có một tác phẩm đẹp.”

Tô Bắc Thiệu lập tức bị lôi tới một gian phòng trống khác.

“Bắc Thiệu!”

“Tô thiếu!” Có người lo lắng kêu.

Căn phòng trống không, chỉ có một cái lỗ hình lập phương ở giữa, phía trên treo một khối hình vuông màu bạc trông như một cái nắp, nhìn tỉ lệ thì có vẻ nhỏ hơn cái lỗ một cỡ.

Tô Bắc Thiệu bị ném xuống, người nọ gài thứ gì đó vào đầu gối hắn làm hắn không thể khom lưng mà chỉ có thể đứng thẳng. Gã ta bước sang bên, mở một cái chốt, vật ở phía trên đi xuống từ từ như muốn lăng trì tinh thần hắn, bây giờ thì rõ ràng rồi, hắn sắp bị nghiền nát bấy.

Tang Hạm Nhi nóng ruột nhưng không dám lên tiếng, sợ người tiếp theo chính là mình. Chợt thấy Mộc Như Lam đứng đằng trước, cô ta bất ngờ lấy tay đẩy một cái, đi chôn cùng Tô Bắc Thiệu đi! Không hiểu sao, cô ta ngứa mắt con nhỏ này cực, từ hồi ở thành phố K là đã ngứa mắt rồi.

Mộc Như Lam đề phòng không kịp, loạng choạng về trước hai bước rồi mới đứng vững lại được, tên lùn nhìn cô nãy giờ liền hô, “Đại ca, em thấy con nhỏ này rất hợp để đại ca chụp một tấm ảnh đẹp!” Lúc chạm mắt nhỏ này ở ngoài là hắn đã thấy siêu cấp xinh đẹp rồi, còn tưởng mình nhìn nhầm nữa chứ, tuy chưa thấy hết mặt nhưng phỏng chừng sẽ không xấu đâu, nhà giàu hầu như không có con gái xấu!

“Hả?” Tên đàn ông nhìn về phía Mộc Như Lam, ngón tay nhợt nhạt không quên ấn cái nút màu đỏ, đẩy cô gái nằm xỉu trên mặt đất rơi vào kết cục bị những lưỡi dao tròn khuyết tâm bay ra cắt làm ba. Các nữ sinh kinh hoàng ôm đầu ngồi rạp xuống, cứ như thể làm thế thì họ sẽ bớt được cảm giác tồn tại, sẽ không sẽ bị lôi ra cắt như cắt cải trắng.

Tên đàn ông tới sau máy quay mở lại đoạn băng vừa quay được rồi chỉnh cho tốc độ chậm xuống. Trong đoạn băng quay chậm, ba lưỡi dao từ từ xoay tròn cắt nát da thịt, máu đỏ bắn tóe ra xung quanh, tựa như một đóa hoa đang bung cánh.

Y nhìn đến si mê, tuyệt đẹp, quả nhiên bông hoa màu này mới là đẹp nhất, thật quá tuyệt vời! Nhiệt lượng nóng hổi xộc ra từ mạch máu làm y thấy ấm áp như được ngâm trong suối nước nóng... Thế nhưng vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ hoàn hảo!

Vì thế y dời mắt sang Mộc Như Lam, cô đang mặc một chiếc áo khoác màu trắng, trên cổ quàng khăn len đỏ, chiếc khăn được kéo lên cao che đi một nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ ra đôi mắt. Đôi mắt ấy, vừa trong veo tựa thủy tinh lại vừa đen thuần túy, thần thái đó làm y sững cả người, ánh nhìn toát ra vẻ phấn khích.

“Thật đáng kinh ngạc! Đưa cô ta vào chỗ cho tôi!” Hoa máu nở rộ từ cơ thể đồng loại, nhất định sẽ diễm lệ hơn đám dê con phiền phức này gấp bội!