Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

Chương 71: Đêm ba mươi



Edit by Bếp Tô Lam

Beta by anh Cún

______________________________

Liễu Sùng ra ngoài nửa năm rốt cuộc cũng về nhà, rõ ràng tối qua mới nói với đám Trình Ương là có thể qua năm mới về, thế mà bây giờ đột nhiên xuất hiện ngoài cửa nhà, cũng đủ để bọn họ vui mừng một trận. Nhưng vui nhất không ai khác bằng Màn Thầu, cậu nhóc nhìn thấy Liễu Sùng, đầu tiên là ngẩn người ra, sau khi nhận ra được là Liễu Sùng thì mếu máo hô một tiếng cha, từ vòng tay Trình Ương nhào tới trong lòng anh, không ồn không quậy, chỉ yên lặng ôm chặt cổ Liễu Sùng nằm trên vai anh. Sau mấy giây cứ như cảm thấy không chân thật thì lại nhổm dậy nhìn Liễu Sùng, sau khi xác nhận lại thì kêu một tiếng cha, mặt bỗng đầy lưu luyến lại vùi vào lòng Liễu Sùng, đặt đầu lên vai Liễu Sùng nghiêm trang nói với Trình Ương: “Ba ơi cái này là thật, không phải hình.”

Trình Ương bật cười: “Màn Thầu vui không?”

Màn Thầu an lòng nói: “Vui ạ.”

Liễu Sùng bị hai câu của con trai làm hơi chua xót lại vô cùng vui vẻ, nhìn con trai cưng trong lòng đã lớn hơn không ít thì không khỏi dịu dàng hôn mấy cái, làm mấy người ở một bên ghét bỏ không thôi. Sau đó chuyển qua một tay ôm Màn Thầu, đi tới lần lượt duỗi tay ôm Hoàng Thừa đến Phó Dương, anh cố ý để Trình Ương cuối cùng, sau khi ôm lấy Trình Ương thì không chịu buông tay.

Màn Thầu bị hai người nhóc thích nhất kẹp ở giữa thì càng trở nên ngoan ngoãn hơn. Một tay bé còn nắm chặt ống tay áo của Trình Ương, biểu đạt sự yêu thích đối với hai ba. Hoàng Thừa với Phó Dương tự giác xoay người, Liễu Sùng rất phối hợp với cơ hội hai người tạo ra, cùng với Trình Ương ăn ý chạm môi một cái, sau đó mới khàn giọng nói: “Anh về rồi, sau này sẽ không đi xa nữa.”

“Ừm.” Trình Ương: “Muốn đi xa cũng được, phải dẫn theo bọn em.”

“Nhất định.”

Cả đám mè nheo ở ngoài cửa một hồi lâu, lúc này mới phát hiện còn đứng ở ngoài cửa, vội vàng lấy chìa khoá ra mở cửa vào nhà.

Hoàng Thừa rất hiểu chuyện, nó đi đun nước tắm, xong đi giúp Phó Dương nấu cơm, để lại không gian cho ba người bọn họ.

Hai người ngồi cạnh lò sưởi ấm áp, Màn Thầu ngồi trên đùi Liễu Sùng tựa vào ngực anh, chơi người máy Liễu Sùng mua cho nhóc. Còn Trình Ương thì dưới sự thúc giục của Liễu Sùng mở hộp quà nhỏ mắc tiền ra, bên trong là một đôi nhẫn cùng kiểu khác một lớn một nhỏ. Trình Ương có chút bất ngờ, nhướng mày nhìn về phía Liễu Sùng thì nghe thấy anh nói: “Đây là quà chú Sâm mua tặng cho chúng ta. Không nghĩ tới lão nhân gia ngần ấy tuổi rồi còn rất tinh mắt phong cách như vậy, đây là bản giới hạn đó, không chỉ chấp nhận chuyện của chúng ta, còn biết chúc phúc nữa? Nếu Liễu Hoa Cường có thể sáng suốt như chú ấy thì thế giới này sẽ thanh tịnh biết bao.”

“Thanh tịnh quá cũng không có ý nghĩa gì.” Trình Ương cười lấy một chiếc nhẫn khá lớn ra, duỗi tay về phía Liễu Sùng: “Đưa tay nào, em đeo cho anh?”

Liễu Sùng hết sức tự nhiên duỗi tay trái ra, nhìn Trình Ương đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay, anh giơ tay lên ngắm một chút, vẻ mặt hết sức hài lòng. Xong liền cầm một cái nhẫn khác lên đeo cho Trình Ương, hài lòng nắm tay Trình Ương trêu: “Chỉ còn thiếu một cuốn sổ nhỏ với tiệc mừng thôi, ngày nào đó chúng ta tự làm một từ giấy hôn thú, sau đó làm một hộ khẩu hoàn chỉnh của mình.”

“Mình tự làm bộ tính hả.” Trình Ương dở khóc dở cười, lại hỏi: “Ngày nào đi.”

“Ngày mai?” Liễu Sùng nói: “Ở ngoài không tính, ở nhà tính là được rồi.”

Tâm trạng Trình Ương rất tốt, cảm thấy như vậy cũng được, nghĩ một chút thì nói: “Nhưng mà tiệm chụp hình chắc đóng cửa rồi.”

Liễu Sùng nói: “Không sao, dùng điện thoại mình chụp, chờ tiệm chụp hình mở lại thì chúng ta đi chụp bộ khác.”

“Ừm.”

Kể từ lần cuối đến thành phố A ăn sinh nhật của Màn Thầu, thì bọn họ đã mấy tháng không gặp nhau. Sau khi cơm nước xong liền tụ lại một chỗ tán gẫu, nói đến nửa đêm mới thoả mãn về phòng ngủ.

Liễu Sùng ôm Màn Thầu cùng với Trình Ương vào phòng, sau khi đóng cửa phòng thì anh tò mò hỏi: “Tiểu Dương không về ăn tết hả.”

“Vốn tính là về đó, mà Hoàng Nhi nhõng nhẽo làm khó muốn hắn ở lại nên không đi được.”

“Nhõng nhẽo làm khó?” Liễu Sùng có chút kinh ngạc: “Em đừng có nói với anh là Hoàng Nhi thông suốt rồi nha.”

Trình Ương sắp xếp lại nôi, trải chăn bông bên trong, nghe vậy thì xoay người cười như không cười nhìn anh: “Nếu vậy thì sao.”

“…..” Liễu Sùng bật cười: “Nhà này toàn đàn ông, mà bọn họ lại cứng rắn ở chung một phòng, bộ không tính tìm một em dâu về sinh một bé chơi với Màn Thầu sao.”

“Màn Thầu có bạn chơi rồi.” Trình Ương nói: “Nhà Triệu Giác ấy, năm tuổi, quan hệ rất tốt với Màn Thầu.”

Liễu Sùng bất ngờ, thả Màn Thầu vào trong nôi, sau khi đắp kín mền cho Màn Thầu thì ôm Trình Ương vào trong ngực, khẽ vuốt sống lưng cậu, thấp giọng nói: “Ở đâu vậy, con trai hay con gái.”

“Con trai.”

Liễu Sùng chậc, giọng có chút ghét bỏ: “Sao lại là con trai.”

Trình Ương ngạc nhiên hỏi: “Sao thế, ghét bỏ con trai à?”

“Cái đó thì không có.” Liễu Sùng nói: “Nhưng mà xung quanh chúng ta toàn đàn ông con trai, thị giác có hơi mệt mỏi. Vợ à, hay là mình sinh một đứa con gái cho vui nhà được không?”

Trình Ương ngẩn ra, lúc phản ứng lại thì đã bị Liễu Sùng bế lên đi tới mép giường.

“….. Lỡ như lại là con trai thì sao.” Trình Ương căng thẳng trong lòng, âm thanh có hơi run rẩy. Cậu kháng cự chuyện sinh con, cái cảm giác thật sự không tốt chút nào, nhưng lại không hiểu sao lại tình nguyện phối hợp với Liễu Sùng. Nếu như đối phương thật sự muốn, thì cậu cũng nguyện ý sinh cho anh thêm một đứa.

Liễu Sùng đè người dưới thân, nhìn vẻ mặt có chút căng thẳng của cậu thì không khỏi đau lòng. Anh vốn cũng không định cho Trình Ương sinh con nữa, chẳng qua chỉ đùa một chút thôi. Cũng không phải là cái máy nối dõi tông đường, Trình Ương có thể cho anh một Màn Thầu cũng đã đủ lắm rồi. Anh liền hôn lên trán cậu, bảo: “Vậy thì không sinh, nhưng mà cứ dùng vật kia siết có hơi khó chịu. Xem ra vì chất lượng vận động sau này thì phải đi thắt rồi.”

“…. Ừm.”

Ngày hôm sau, cả đám đi mua đồ tết quay về, Liễu Sùng gọi điện thoại hỏi thăm bạn bè đã lâu không gặp, mới biết được hai nhà Trương Hoa Trương Hạo đã sớm về nhà ăn tết, còn Trương Uyên thì bảo muốn đến tìm anh ôn chuyện một chút. Nhưng mà nhìn chỉ còn hai ngày là hết năm, bọn họ dù không có quê để về gì nhưng vẫn phải chuẩn bị đầy đủ đồ tết để đón năm mới. Liễu Sùng nghe vậy dứt khoát mời hai anh em Trương Hạo Trương Hoa và nhà Trương Uyên đến nhà anh ăn tết, vừa hay tụ họp luôn. Trương Uyên cũng không đồng ý liền, mà nói để suy nghĩ một chút.

Liễu Sùng còn tưởng hai người không tới, ai ngờ sáng ba mươi hôm đó, Trương Uyên Triệu Giác thật sự xách đồ tết mới mua đến, còn dẫn theo cháu đến tận cửa.

Một nhóm tám người, còn có hai đứa trẻ líu ríu cả ngày, nhà vốn náo nhiệt thì càng náo nhiệt hơn.

Bọn Trương Uyên căn bản không xem mình là khách, vừa vào nhà Trương Uyên liền túm Liễu Sùng đi, vô cùng thâm sâu bảo vào nấu cơm giao thừa cho vợ. Hoàng Thừa vừa nghe vậy thì cũng điên cuồng chạy theo vào bếp. Trong phòng khách chỉ còn lại Trình Ương, Triệu Giác, Phó Dương cùng với Màn Thầu và cháu Triệu Giác là Ngô Giản ngồi xổm một bên chơi mô hình. Phó Dương nhìn một chút thì bảo: “Tôi đi hỗ trợ.”

“Cậu đừng đi.” Triệu Giác trêu ghẹo: “Không phải Tiểu Hoàng chuẩn bị phần cậu rồi sao, chúng ta chỉ cần nhặt rau là được rồi.”

Sắc mặt Phó Dương vẫn như cũ, cũng không nghe ra ý trong lời nói của Triệu Giác, ngoan ngoãn ngồi xuống nhặt rau.

Tivi đang phát ca khúc mừng xuân, Trình Ương với Triệu Giác thì luôn trao đổi nói chuyện với nhau về kinh nghiệm chăm trẻ, Phó Dương yên tĩnh nhặt rau. Trong phòng khách là một mảng yên bình vui vẻ, còn trong phòng bếp ngược lại truyền đến tiếng ồn ào, châm chọc không thống nhất được ý kiến của mấy người kia. Hoàng Thừa mấy lần bị Liễu Sùng đá ra khỏi bếp, tên này lại ngoan ngoãn chạy vào bếp nhận sai, nhưng sau mấy phút khiến người ta nghẹn họng.

Trình Ương có hơi bất đắc dĩ đối mắt với hai người khác, nói: “Liệu bọn họ có thể quậy tung cái bếp lên không.”

“Dù sao cũng là nhà thuê, quậy tung thì mua lại.” Triệu Giác nói: “Cho Trương Uyên trả một nửa.”

“Được đó.” Trình Ương nói: “Vậy thì ba nhà chúng ta một nhà chia ra, mua căn hộ lớn một chút ở cùng nhau luôn.”

Triệu Giác tán thành: “Cái này được đấy, Tiểu Dương cậu thấy thế nào.”

“Tôi?” Phó Dương có chút mờ mịt.

“Đúng vậy, để Tiểu Hoàng bỏ ra chút tiền, ba nhà chúng ta mua một căn hộ lớn ở chung, cậu cảm thấy thế nào.”

Biểu tình của Phó Dương trở nên hơi khó hiểu, xem ra vẫn không nghe ra ám chỉ của Triệu Giác.

Trình Ương nhìn không nổi nữa, nói: “Sau này Hoàng Nhi sẽ cực lắm đây.”

“Anh cũng thấy vậy.”

Phó Dương: “??” Hoàn Toàn không hiểu hai người đang nói gì.

Hoàng Thừa thông suốt, nhưng Phó Dương thì chưa.

Thời gian từng chút trôi qua dưới sự nháo nhào quậy tung của ba người trong bếp kia. Vốn tưởng ba người kia quậy ồn thành như vậy thì sẽ không có món ăn nào ra hồn, chờ đến khi bưng lên bàn thì phát hiện cũng không tệ lắm.

Náo nhiệt ăn xong bữa cơm giao thừa, thu dọn sạch sẽ xong thì cả đám ra ngồi ở ghế sofa, ôm bụng xem Gala đêm xuân. Xem một chút thì nhớ ra vẫn còn pháo bông chưa dùng, thế là cả đám lại mặc quần áo vào, cầm bọc pháo hoa que một tệ một cây đi xuống lầu đốt.

Công viên trong tiểu khu yên tĩnh, nhưng bầu trời đêm không ngừng nở rộ sáng chói vô số pháo hoa, đi đôi với nó là nhiều âm thanh đặc biệt to. Từng chùm pháo hoa biến hoá thành nhiều kiểu dáng tuyệt đẹp trên bầu trời. Liễu Sùng chia ra đưa những que pháo hoa cho bọn họ, ngay cả Màn Thầu và Ngô Giản cũng có. Hai cậu nhóc mang bao tay vừa hưng phấn vừa căng thẳng cầm que pháo hoa chờ Liễu Sùng đốt cho bọn nó. Nhưng mà đốt lên rồi thì hai cậu nhóc lại biết sợ ném que pháo đi, bụm lỗ tai trốn vào trong lòng người lớn.

Trong công viên rất nhanh lóe lên những chùm ánh sáng pháo hoa màu bạc. Trương Uyên với Triệu Giác đã hơn ba mươi tuổi rồi, thế mà vào giờ phút này bọn họ không còn vẻ rành đời nữa, không chỉ nhìn rất dịu dàng mà còn rất ngây thơ. Hai người cùng với bọn Liễu Sùng quơ que pháo hoa chạy loạn ầm ĩ trong công viên, vô cùng thỏa thích. Tuy nó nhỏ không đẹp mắt, nhưng thân thiện với môi trường, chơi cũng rất vui nữa.

Đây là đêm giao thừa tươm tất nhất của bọn họ.

Đốt pháo hoa xong cũng không về nhà, cả một đám ngược lại chạy đến chợ đêm ăn đồ nướng, sau khi ăn xong lại tiếp tục lang thang ngoài đường. Cho đến khi người trên phố giảm dần, bọn họ mới chịu về nhà.

Ba người Triệu Giác Trương Uyên hoàn toàn đem nhà Liễu Sùng như nhà mình, đầu năm tết nhất chưa bao giờ nói chuyện ai về nhà nấy, cho nên khiến bọn Liễu Sùng rất ấm lòng. Có thể qua lại như vậy, không phải là người thân nhưng lại tốt hơn người thân của mình, rất khó có được.

Ngoài việc về nhà để ngủ, một nhóm người về cơ bản ban ngày ra ngoài chơi, đi chơi công viên, đi công viên giải trí, du ngoạn đến nông trại các nơi khác nhau, định chơi một bữa cho thống khoái thì quay về nhà chăm chỉ kiếm tiền.

Mục tiêu đầu tiên của Liễu Sùng trong năm mới là mở một chi nhánh.