Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 411: Xích Diễm Tiên Vương



Edit: OnlyU

Lâm Kiều cầm hai viên đan dược, mừng rỡ như điên rời đi.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nhìn theo bóng lưng của cô.

Diệp Đình Vân nói: “Xem ra cô ta rất vui sướng.”

Hắn gật đầu tán thành, cô ta có vẻ như nhặt được của hời vậy.

“Đan dược đó sắp hết rồi.” Cậu nói tiếp.

“Bán hết những viên còn lại đi.” Giang Thiếu Bạch đã dùng mấy chục viên Tiểu Thiên Tôn Đan rồi, dù đan dược này không dễ sinh ra kháng tính, nhưng dùng nhiều như vậy, dược hiệu của nó càng lúc càng giảm.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Chúng ta không còn nhiều, xem ra phải thu thập thêm hư không lưu huỳnh.”

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Giá cả hư không lưu huỳnh hơi đắt, nhưng chỉ cần trả giá cao là có thể mua được.”

“Có lẽ vậy.”

Diệp Đình Vân lắc đầu, e là không mua được hư không lưu huỳnh ở thương hội bình thường, cần phải đi cửa sau.

Hắn nhìn cậu nói: “Có phải ngươi sắp tiến giai hậu kỳ Tiên Vương?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Chắc là vậy.” Thời gian gần đây cậu luôn dùng nguyên thạch trung phẩm tu luyện, hấp thu vô sô nguyên khí, ẩn ẩn có cảm giác đột phá lằn ranh.

“Tính ra cũng sắp rồi.”

Giang Thiếu Bạch thử vận chuyển nguyên khí, mặc dù mấy năm nay hắn dùng không ít đan dược tinh tiến tu vi, nhưng thể chất của hắn lại như cái động không đáy, muốn tiến giai e là phải chờ thêm mấy năm nữa.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Ngươi đừng sốt ruột, ta có thể chờ ngươi.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Chờ ta làm cái gì, yên tâm đi, thực lực của ngươi càng cao thì ta càng vui mừng.” Hắn sờ sờ mũi, có hơi xấu hổ.

***

Tin tức Lâm Kiều mua hai viên Đại Bổ Nguyên Đan từ Diệp Đình Vân nhanh chóng lan truyền khắp nơi, mọi người hiểu ra Diệp Đình Vân luôn ở trong Hắc Thạch Vực, không lặng lẽ chuồn êm hay bị yêu thú ăn thịt.

Mấy ngày tiếp theo cậu gặp vài đan sư muốn mua đan dược, đáng tiếc đan dược gần như không còn. Bọn họ không mua được đan dược, ai cũng vô cùng thất vọng, có người nhanh nhạy đưa ra hư không lưu huỳnh.

Diệp Đình Vân vốn đang nghĩ xem phải mua hư không lưu huỳnh ở đâu, không ngờ có người đưa tới cửa bèn hứa hẹn nếu luyện chế ra đan dược, có thể ưu tiên giao dịch với hắn trước.

Tin tức truyền đi, mọi người đến mua đan dược đều mang theo hư không lưu huỳnh.

Trong lúc nhất thời, Diệp Đình Vân thu được không ít hư không lưu huỳnh.

Vì quá đông người muốn mua đan dược, cậu bèn mở một phòng luyện đan ngay trong Hắc Thạch Vực, bắt đầu luyện chế đan dược.

Luyện đan trong Hắc Thạch Vực sẽ bị tiêu hao nguyên khí và linh hồn lực cao hơn bên ngoài rất nhiều, vả lại tỷ lệ luyện đan thành công cũng thấp hơn.

Hắc Thạch Vực không phải là địa điểm thích hợp để luyện đan, nhưng vì để tiện cho Giang Thiếu Bạch hấp thu tử khí, nên dù tỷ lệ luyện đan thành công thấp, Diệp Đình Vân cũng không so đo.

Cậu phát hiện nếu cố sức luyện đan ở đây thì có thể mài giũa kỹ năng luyện đan. Vả lại dù tỷ lệ thành công thấp, nhưng một khi luyện đan thành công thì chất lượng đan dược rất cao, đồng thời còn tăng khả năng điều khiển linh hồn lực.

Luyện đan hơn nửa tháng trong Hắc Thạch Vực, Diệp Đình Vân ngạc nhiên phát hiện cậu vận dụng linh hồn lực càng lúc càng trôi chảy.

Cậu là luyện đan sư cấp năm, mà ở Hắc Thạch Vực này, tu sĩ Tiên Vương rất nhiều nhưng đúng là không nhiều tiên đan sư. Dựa vào Đại Bổ Nguyên Đan mà tiếng tăm của cậu vang xa, sau khi thường trú lại Hắc Thạch Vực, ngược lại thu hút không ít tu sĩ đến nhờ luyện đan.

Hắc Thạch Vực vẫn chém giết kịch liệt như cũ, nhưng các thế lực đều tìm đến Diệp Đình Vân nhờ luyện đan, trong lúc nhất thời, cậu nhanh chóng phát triển các mối quan hệ tại Hắc Thạch Vực.

Các thế lực không ngừng xung đột, bọn họ đối địch với nhau nhưng đều có giao tình với Diệp Đình Vân. Cậu thì bận rộn luyện đan cả ngày, việc giao dịch đan dược giao cho Giang Thiếu Bạch xử lý.

“Giang đạo hữu, ta muốn mua một trăm viên Đoàn Thể Đan.” Triệu Can lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch trợn mắt: “Một trăm biên, số lượng nhiều quá nha.”

Triệu Can cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Nào có, đều tại đám thuộc hạ không ra hồn quá phế, không có Đoàn Thể Đan là không đi đường nổi.”

Diệp Đình Vân bán Đoàn Thể Đan ở đây giá cả phải chăng, dược lực lại không tồi, được cư dân Hắc Thạch Vực khen ngợi rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Triệu lão đại còn trẻ đã lập được đội ngũ lớn như vậy, lợi hại.”

Triệu Can cười cười: “Làm gì được thế. Diệp đan sư tuổi còn trẻ đã là đan sư cấp  năm mới là lợi hại, sau này ta còn phải nhờ Diệp đan sư chiếu cố.”

Giang Thiếu Bạch tiếc nuối thở dài: “Ngươi mua Đoàn Thể Đan số lượng quá nhiều, tạm thời chỉ có một nửa giao ngươi.”

Đối phương gật đầu: “Một nửa cũng được.”

Hắn nghiêng đầu, thầm nghĩ Triệu Can đến không khéo, vừa rồi người của Lưu Hỏa Dong Binh mua một trăm viên đan dược, vì nhóm kia đến sớm một bước nên mới không đủ bán cho Triệu Can.

“Quả nhiên thuật luyện đan của Diệp đan sư cao siêu, ở nơi thế này mà vẫn luyện đan được.”

Trước kia từng có không ít đan sư đến Hắc Thạch Vực luyện đan, nhưng vì tỷ lệ thành công khá thấp, đa số đã bỏ cuộc.

Diệp Đình Vân lại bố trí phòng luyện đan ngay tại đây, không biết là do tài cao gan lớn hay là không sợ thất bại nữa.

Dù thế nào đi nữa, Hắc Thạch Vực có một luyện đan sư là chuyện tốt, ít nhất muốn mua đan dược không cần liên hệ với bọn gian thương bên ngoài.

***

Giang Thiếu Bạch đi vào phòng, Diệp Đình Vân vừa từ phòng luyện đan đi ra.

“Luyện đan thuận lợi không?”

Cậu khẽ gật đầu: “Tạm được.”

Lúc vừa bắt đầu, cậu không khống chế tốt, tỷ lệ thất bại khá cao, nhưng gần đây tỷ lệ thành công đã tăng lên rồi. Cậu đoán chừng một thời gian nữa cậu sẽ thích ứng với hoàn cảnh ở đây hơn, đến lúc đó tỷ lệ thành công sẽ không kém so với bên ngoài.

“Đúng rồi, ngươi xử lý dược liệu không tồi.”

Giang Thiếu Bạch phất tay áo: “Dễ ợt ấy mà.”

Gần đây rất nhiều người đến mua đan dược và đưa dược tài.

Hắc Thạch Vực có không ít thế lực, trước kia bọn họ thu thập dược liệu rồi trao đổi tài nguyên với thương hội, hiện tại đã có Diệp Đình Vân, bọn họ trực tiếp giao dịch với cậu. Tuy tốc độ luyện đan của Diệp Đình Vân nhanh hơn đan sư bình thường rất nhiều, nhưng dù sao cậu chỉ có một mình, vẫn không làm kịp, thế là Giang Thiếu Bạch san sẻ công việc với cậu. Tinh thần lực của hắn rất mạnh, lại có hỏa diễm không tồi, xử lý dược liệu dễ như trở bàn tay.

Kỳ thật xử lý dược liệu phải tiêu hao nguyên khí cũng không ít, nhưng trong Hắc Thạch Vực liên tục có tranh chấp, thỉnh thoảng sẽ có tử khí thổi tới, nguyên khí tiêu hao nhanh chóng được bổ sung.

Thế nên dù xử lý dược liệu không ngừng nghỉ, Giang Thiếu Bạch vẫn bảo đảm nguyên khí đầy đủ như cũ.

Diệp Đình Vân thấy tình trạng như vậy bèn giao hết việc xử lý dược liệu cho hắn.

Giang Thiếu Bạch có linh hồn lực mạnh mẽ, lại có Không Không hỗ trợ, xử lý dược liệu có khó hơn nữa cũng không tốn sức.

Diệp Đình Vân cười nói: “Trình độ xử lý dược liệu của ngươi lại tăng lên, ở phương diện này có lẽ đã vượt qua ta rồi.”

“Có thể giúp được ngươi là tốt rồi.”

Hai người đang nói chuyện thì có tiếng chuông truyền đến.

Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn ra ngoài cửa: “Hình như có khách đến.”

“Còn là người quen.”

Hắn cười cười: “Đúng vậy. Ngươi mệt rồi, đi nghỉ trước đi, ta ra tiếp khách là được.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Cũng được.”

Giang Thiếu Bạch đi ra ngoài, lên tiếng chào hỏi: “Phục đạo hữu, đã lâu không gặp.”

Phục Lệ cười cười: “Chào Giang đạo hữu, mấy ngày không gặp, tu vi của đạo hữu lại tiến bộ nữa rồi.”

“Như nhau thôi.”

“Ta tới mua Đoàn Thể Đan.” Phục Lệ nói.

Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ xòe tay: “Mấy chục viên cuối cùng vừa được Triệu Can Tiên Vương mua rồi, có lẽ Phục đạo hữu phải đợi mấy ngày nữa.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu, Diệp Đình Vân luyện chế đan dược tuyệt đối không tính là chậm, thậm chí có thể so với nhiều đan sư một lúc, có điều Hắc Thạch Vực quá đông tu sĩ, mà các đại thế lực đều mua một lần từ chục đến trăm viên đan dược, thế nên hai người luôn thiếu đan dược bán.

Cứ tiếp tục như vậy không được, phải có giới hạn mua.

Phục Lệ gật đầu nói: “Thôi vậy. Diệp đạo hữu luyện chế Đoàn Thể Đan, hiện tại rất có tiếng tăm tại Hắc Thạch Vực này.”

“Đều là Đoàn Thể Đan bình thường, là mọi người tâng bốc quá thôi.”

Đoàn Thể Đan do Diệp Đình Vân luyện chế ở Hắc Thạch Vực đều từ Mặc Huyết thú bình thường, hiệu quả kém hơn từ Mặc Huyết vương thú rất nhiều. Có điều nhu cầu Đoàn Thể Đan quá lớn, trong các loại đan dược cùng loại, hiệu quả của đan dược này khá được.

“Đây là Mặc Huyết thú chúng ta săn được lần này.” Phục Lệ lấy thi thể Mặc Huyết thú ra.

Giang Thiếu Bạch nhìn chất lượng Mặc Huyết thú, khẽ gật đầu nói: “Có thể đổi mười viên Đoàn Thể Đan, để yêu thú lại đây, năm ngày sau các ngươi đến lấy đan dược.”

“Đa tạ.”

Hắn tiếc nuối nói: “Mặc Huyết thú bình thường luyện chế ra Đoàn Thể Đan có công hiệu hơi kém, nếu là vương thú sẽ có đan dược cao cấp hơn.”

Phục Lệ cười khổ: “Mặc Huyết vương thú nào dễ bắt như vậy.”

Bọn họ từng bắt được một con vương thú, thực tế hoàn toàn nhờ vào may mắn. Chuyện may mắn như vậy chỉ có thể gặp một lần mà thôi.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy, vương thú quá ít.”

Thời gian gần đây nhiều người bắt được Mặc Huyết thú đều đưa thẳng đến chỗ hai người, Mặc Huyết thú còn sống có hiệu quả càng tốt, nhiều tu sĩ mang Mặc Huyết thú bị thương tới lấy máu. Đã có hơn ba mươi con Mặc Huyết thú được mang đến đây, nếu không phải Diệp Đình Vân yêu cầu nghiêm ngặt chất lượng Mặc Huyết thú thì yêu thú được đưa đến sẽ còn nhiều hơn nữa.

Giang Thiếu Bạch đã ở Hắc Thạch Vực lâu như vậy mà vẫn không nghe nói ai bắt được vương thú.

Hắn đang trò chuyện với Phục Lệ, bỗng cảm nhận được khí tức hỏa diễm từ xa đến gần, khí tức này vô cùng cuồng bạo.

Không Không trong người hắn cũng cảm nhận được, nó lập tức trở nên sôi nổi, ẩn ẩn có xu thế bay ra.

Rất nhanh một tu sĩ tóc đỏ xuất hiện trước mặt Giang Thiếu Bạch.

“Ngươi chính là Giang Thiếu Bạch?”

Hắn nhìn người vừa tới, lành lạnh nói: “Đúng vậy. Không biết các hạ là ai?”

Diệp Đình Vân có thanh danh không tồi tại Hắc Thạch Vực, thế nên các tu sĩ sẽ nể mặt cậu một chút, còn người này có linh lực dao động kịch liệt, thái độ khiêu khích, xem ra người đến không có ý tốt.

“Xích Diễm Tiên Vương, đây là nơi ở của Diệp đan sư, ngươi đừng làm loạn.” Phục Lệ đứng bên cạnh ngập ngừng nói.

Xích Diễm Tiên Vương khinh miệt nhìn Phục Lệ: “Chuyện không liên quan tới ngươi, đừng chõ mõm vào.”

Phục Lệ cau mày, Xích Diễm nổi tiếng hung ác, y vừa tiến giai hậu kỳ Tiên Vương, vẫn chưa phải là đối thủ của hắn ta.

Xích Diễm Tiên Vương quay qua nhìn Giang Thiếu Bạch: “Giang đạo hữu, Độc Cô môn chủ muốn gặp ngươi, sai ta tới mời Giang đạo hữu đến Bích Đan Môn hàn huyên một chút.”

Giang Thiếu Bạch cười nhạt: “Thật có lỗi, ta không có hứng thú gặp ông ta. Có điều nếu ông ta muốn gặp ta thì có thể tự đến đây, ta sống tại Hắc Thạch Vực không tồi, tạm thời chưa muốn rời đi.”

“Giang đạo hữu quá tự cao tự đại rồi đó. Muốn Độc Cô môn chủ đích thân đến gặp ngươi?”

“Là ông ta muốn gặp ta chứ không phải ta muốn gặp ông ta. Độc Cô môn chủ muốn gặp thì tự mà đến.”

“Không phải do ngươi quyết định.” Hắn ta lạnh lùng nói.

Phục Lệ nhìn Xích Diễm, vội nói: “Xích Diễm Tiên Vương, có chuyện gì từ từ nói.”

Hắn ta vung tay lên: “Ngươi tránh ra cho ta.”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Phục Lệ, phất tay nói: “Phục đạo hữu, đúng là chuyện không liên quan tới ngươi, Phục đạo hữu đừng để ý, đi trước đi.”

Xích Diễm khá bất ngờ: “Giang đạo hữu can đảm lắm.”

“Không dám.”

“Giang đạo hữu từ chối đi gặp Độc Cô môn chủ, là chột dạ chăng?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ta không muốn đi chỉ là bởi vì không muốn, liên quan gì đến chột dạ.”

“Ta phụng mệnh mời Giang đạo hữu đến gặp Độc Cô môn chủ một lần, sợ là phải đắc tội.”

“Có mời được ta hay không phải xem bản lĩnh của ngươi.”

Phục Lệ đứng một bên khẩn trương nhìn Giang Thiếu Bạch, Xích Diễm có tu vi đỉnh Tiên Vương, rất nổi tiếng tại Hắc Thạch Vực này, người chết trong tay hắn ta hơn mười người. Giang đạo hữu có lá gan không nhỏ!

Phục Lệ không rõ tại sao Giang Thiếu Bạch lại khiêu khích Xích Diễm như vậy.

Xích Diễm Tiên Vương giang hai tay, chín con hỏa long bay ra đánh tới Giang Thiếu Bạch. Hỏa diễm lập tức bốc lên trên người hắn, chín con hỏa long bị cản lại dễ như trở bàn tay.

Tinh Không Diễm bao bọc cả người Giang Thiếu Bạch, lực hỏa diễm của hỏa long vẫn còn kém Tinh Không Diễm một chút.

Thể chất Giang Thiếu Bạch đã được Tinh Không Diễm rèn luyện nhiều lần, chút lực hỏa diễm không làm gì được hắn.

Không Không đã muốn bay ra ngoài từ lâu, chẳng qua trước kia luôn bị trói buộc, lần này Giang Thiếu Bạch chủ động thả nó ra, Không Không vô cùng kích động. Nó hóa thành một con yêu thú bằng hỏa diễm cực lớn, bay khỏi người Giang Thiếu Bạch, đánh mạnh vào chín hỏa long kia.

Hai hỏa diễm va chạm vào nhau, mây đen bốc lên tận trời, mặt đất thoáng chốc bị cháy đen một mảng.

Hết chương 411