Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 394: Diệp Đình Vân ra tay



Edit: OnlyU

Đấu giá kết thúc, Giang Thiếu Bạch ngồi yên trong phòng đấu giá, lát sau quản sự đẩy cửa đi đến.

“Diệp đan sư, Giang đạo hữu, đây là 360 triệu nguyên thạch đấu giá được.”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Đa tạ.”

Giang Thiếu Bạch nghe chủ quản báo con số mà trong lòng hơi kích động, hắn sống từ đó đến giờ, đây là lần đầu tiên tiếp xúc số tiền lớn như thế.

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ một lúc lại cảm thấy bình thường, không nói đến những yếu tố khác, chỉ những đan dược mà Diệp Đình Vân luyện chế đã tốn bao nhiêu tâm huyết, dù là dược liệu đã có giá trị không nhỏ, thế nên bán được nhiều nguyên thạch như vậy không kỳ quái.

“Diệp đan sư, sau này ngài muốn bán đan dược chất lượng cao như vậy, nhất định phải chọn phòng đấu giá của chúng ta đó nha.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Đương nhiên rồi.”

Không có phòng đấu giá tuyên truyền thì đan dược đã không bán được giá này, có điều tổ chức buổi đấu giá chất lượng cao thì phòng đấu giá cũng có lợi rất lớn trong việc tăng danh tiếng.

Diệp Đình Vân sờ sờ nhẫn không gian trên tay, cậu chỉ giao cho phòng đấu giá một phần nhỏ đan dược mà cậu luyện chế trong Vạn Phương Cốc mà thôi. Chỉ một số lượng nhỏ đã gây ra tiếng vang lớn như vậy, nếu cậu mang tất cả đan dược ra, có lẽ sẽ đấu giá được một số tiền khổng lồ.

Có điều nhiêu đây đan dược đã gây ra sóng to gió lớn như vậy, nếu mang hết tất cả ra sợ là sẽ có người không kiềm chế được mà đến cướp của họ.

Chủ quản giao nguyên thạch xong rồi thức thời lui ra ngoài.

Diệp Đình Vân kiểm ra một lượt nguyên thạch vừa nhận, sau đó cậu chia ra, đưa 300 triệu nguyên thạch cho Giang Thiếu Bạch, cậu chỉ giữ lại 60 triệu nguyên thạch.

Hắn nhíu mày hỏi: “Đây là sao?”

Cậu cười cười: “Ta tu luyện không cần nhiều nguyên thạch như ngươi, ngươi giữ mà dùng đi. Ngươi muốn tiến giai trung kỳ Tiên Vương cần có nguyên thạch.”

Giang Thiếu Bạch thở dài: “Trung kỳ Tiên Vương sợ là vẫn còn xa vời lắm.”

Diệp Đình Vân cau mày: “Là hoàn cảnh tu luyện không tốt sao?”

Hắn gật đầu: “Ừ.”

Cậu bất đắc dĩ thở dài: “Nếu vậy chúng ta phải cân nhắc đi đến tinh vực cấp bảy. Bây giờ tu vi của hai chúng ta đã tăng lên, có thể thử đi đến đó.”

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu này: “Việc này không gấp, trước tiên cứ ở lại đây một thời gian. Nếu muốn đến tinh vực cấp bảy thì tốt nhất nên chuẩn bị đầy đủ.”

Lỗ mãng xông đến tinh vực cấp bảy, nếu gặp phiền phức là gay go.

Diệp Đình Vân cười cười: “Ta cũng nghĩ vậy.”

Cậu hít sâu một hơi, cao thủ ở tinh vực cấp bảy nhiều hơn tinh vực cấp sáu, nghe nói Tiên Tôn cũng rất nhiều. Với tu vi của cậu và Thiếu Bạch, muốn vùng vẫy ở tinh vực cấp sáu không thành vấn đề, nhưng muốn hoành hành bá đạo ở tinh vực cấp bảy thì khá khó khăn.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Hình như Đan Đỉnh Các có phi thuyền có thể đi đến tinh vực cấp bảy, có điều không thể dừng lại đó lâu.”

“Chuyện này không gấp, nghe ngóng tin tức rồi tính sau.”

“Ừ.”

Buổi đấu giá đan dược đã kết thúc, nhưng sau đó vẫn có nhiều người đến thăm, đa số là vì đan dược. Bọn họ không cạnh tranh được trong buổi đấu giá bèn đi cửa sau thửxem có thành công hay không.

Diệp Đình Vân từ chối đa số lời đề nghị, có vài người không từ chối được thì đưa ra giá cao.

Sau buổi đấu giá, danh tiếng của cậu vang xa, địa vị trong Đan Đỉnh Các cũng tăng lên rất nhiều.

***

“Diệp đan sư!”

Diệp Đình Vân nhìn người vừa chạy vào hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì mà hấp tấp như vậy?”

“Lôi Nghị Tiên Vương đến, nói rõ muốn gặp Giang tiền bối.”

Diệp Đình Vân khép quyển sách trên tay lại: “Thiếu Bạch bế quan rồi, sợ là không ra được.”

“Thái độ của Lôi Nghị Tiên Vương rất kiên quyết, có vẻ không có ý tốt.”

Cậu híp mắt hỏi: “Thật sao?” Thân là tiên đan sư cấp bốn, bình thường những người tới cửa phần lớn là cung cung kính kính, nếu đối phương không có ý tốt, chẳng lẽ chuyện Giang Thiếu Bạch giết Lôi Kiêu đã bị bại lộ.

Diệp Đình Vân hít sâu một hơi, sau khi giết chết Lôi Kiêu, Giang Thiếu Bạch xử lý khá qua loa, có khả năng Lôi Nghị Tiên Vương phát hiện được manh mối gì rồi.

“Diệp đan sư, bây giờ nên làm gì?”

Cậu bình thản nói: “Ta đi ra xem sao.”

Diệp Đình Vân đi ra khỏi biệt viện, trông thấy Lôi Nghị Tiên Vương đang hùng hùng hổ hổ.

“Lôi Nghị Tiên Vương, nghe danh đã lâu.” Cậu khách sáo nói.

“Quả nhiên Diệp đan sư là nhân tài hiếm có, trong thời gian ngắn đã tiến giai trung kỳ Tiên Vương.” Lôi Nghị Tiên Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Đình Vân, thái độ không tính là tốt đẹp.

Diệp Đình Vân cười cười: “Lôi Nghị Tiên Vương quá khen, so với các Tiên Vương thì ta chỉ là người mới mà thôi, còn rất nhiều điều phải học hỏi: “

Lôi Nghị Tiên Vương nhìn chằm chằm Diệp Đình Vân một lúc rồi hỏi: “Diệp đạo hữu có từng gặp nhi tử vô dụng của ta trong Vạn Phương Cốc không?”

Cậu cưới đáp: “Tại hạ kiến thức nông cạn, không biết công tử nhà các hạ là ai nên không biết có từng gặp qua chưa.”

Ông ta híp mắt nói: “Giang đạo hữu đâu, sao không thấy hắn?”

“Thiếu Bạch đang bế quan, Lôi Nghị Tiên Vương có chuyện gì có thể nói với ta.”

“Ta nghe nói Giang đạo hữu có tinh võ hồn và lôi võ hồn, lần này cố ý đến để thỉnh giáo.”

Diệp Đình Vân híp mắt, quả nhiên Lôi Nghị Tiên Vương đã phát hiện được manh mối. Ông ta từng giao chiến lung tung trong bí cảnh vì không có manh mối, hiện giờ đã phát hiện được gì đó, mặc dù hơi chậm chạp nhưng vẫn tìm ra.

Lôi Nghị Tiên Vương nhìn cậu nói tiếp: “Không thấy bóng dáng Giang đạo hữu đâu, hay là chột dạ?”

Diệp Đình Vân thản nhiên nói: “Thiếu Bạch đang ở trong phòng tu luyện, nếu Tiên Vương muốn tìm người luyện một chút thì ta đây vui lòng phụng bồi.”

Lôi Nghị Tiên Vương cười lạnh: “Diệp đan sư thật mạnh miệng.”

Cậu chỉ cười mà không nói gì, khi còn ở trong Vạn Phương Cốc, lão thụ yêu đã dạy cho cậu không ít sát chiêu, cậu còn chưa có cơ hội thử nghiệm.

Diệp Đình Vân cười nhạt: “Mong Lôi Nghị Tiên Vương hạ thủ lưu tình.”

***

“Tiểu trưởng lão, Diệp đan sư và Lôi Nghị Tiên Vương đang giao chiến.”

Mục Đông đang chuẩn bị tu luyện thì nghe thuộc hạ chạy đến bẩm báo.

“Lôi Nghị Tiên Vương? Tại sao?”

“Không phải Tiểu Tiên Vương đã chết rồi sao? Hình như Lôi Nghị Tiên Vương nghi ngờ Tiểu Tiên Vương là do hai tiền bối Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân giết chết.”

Mí mắt Mục Đông giật một cái, y có nghe nói chuyện của Tiểu Tiên Vương.

Mục Đông biết rất rõ về Tiểu Tiên Vương. Có vài người ngồi lê đôi mách đã liệt kê ra một bảng danh sách các tu sĩ Hư Tiên, trong đó có gần một trăm nhân vật Hư Tiên nổi tiếng, những người đứng đầu bảng đều là nhân vật nổi tiếng trong số các Hư Tiên. Người có tên trong bảng này có tỷ lệ tiến giai Tiên Vương cao hơn người khác một chút.

Giang Thiếu Bạch từng được xếp vào bảng này, nhưng vì hắn không có hậu trường nên thứ tự xếp hạng không cao. Diệp Đình Vân còn chưa kịp có tên trong bảng đã trở thành tu sĩ Tiên Vương.

Mục Đông và Tiểu Tiên Vương là nhân vật nổi danh trong bảng danh sách, thế nên y hiểu khá rõ về địch thủ ngang tài ngang sức này.

Thiên phú của Tiểu Tiên Vương cũng khá, từng giao chiến với tu sĩ Tiên Vương mà không rơi xuống thế yếu nên được gọi là Tiểu Tiên Vương.

Mục Đông không quá bất ngờ việc Giang Thiếu Bạch có thể giết chết Tiểu Tiên Vương. Đối phương chỉ ngang sức với tu sĩ Tiên Vương, còn Giang Thiếu Bạch từng giết chết tu sĩ Tiên Vương khi còn ở tu vi Hư Tiên.

So sánh với Tiểu Tiên Vương thích làm lớn thích công to thì rõ ràng thực lực của Giang Thiếu Bạch mạnh hơn, lại khiêm tốn hơn rất nhiều.

“Diệp đan sư giao chiến với Lôi Nghị Tiên Vương, vậy còn Giang trưởng lão đâu?” Mục Đông hỏi

“Giang trưởng lão đang bế quan.”

Y ngờ vực hỏi: “Lúc này rồi mà Giang Thiếu Bạch còn rảnh rỗi bế quan?”

Mục Đông thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch không phải người tham sống sợ chết, huống chi quan hệ giữa hắn và Diệp Đình Vân cực kỳ thắm thiết, Giang Thiếu Bạch không giống loại người sẽ nấp sau lưng đạo lữ.

“Đã có người đi thông báo cho Giang trưởng lão rồi, là Diệp trưởng lão chủ động đề nghị so tài với Lôi Nghị Tiên Vương.”

Mục Đông không kiềm được đen mặt, sau buổi đấu giá kia, y vô cùng coi trọng năng lực luyện đan của Diệp Đình Vân,  nhưng lại không có lòng tin nhiều vào lực chiến của cậu. Lực chiến của các đan sư thường thấp hơn tu sĩ bình thường một chút, vả lại cấp bậc của Diệp Đình Vân không cao bằng Lôi Nghị Tiên Vương.

“Nhanh đi thông báo cho tổ gia gia.”

Mục Đông nhíu mày, sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tiến giai Tiên Vương thì lực thực phe cánh y tăng mạnh, khiến các phe phái khác nhìn mà ngứa mắt, một khi Diệp Đình Vân đại chiến với Lôi Nghị Tiên Vương, rất có thể các tu sĩ Tiên Vương khác của Đan Đỉnh Các sẽ sống chết mặc bây.

Mục Đông hít một hơi lạnh, nếu Diệp Đình Vân chết dưới tay Lôi Nghị Tiên Vương, chắc chắn Giang Thiếu Bạch sẽ không để yên.

“Tiểu trưởng lão, hình như đã đánh nhau rồi.”

Y nhìn thấy nguyên khí ngút trời từ xa, ánh chớp và tia kiếm màu xanh đan vào nhau.

“Thật sự đánh nhau rồi.”

Mục Đông rõ biết tính tình của Lôi Nghị Tiên Vương, ông ta là một người vô cùng ngang ngược càn rỡ, nhưng Diệp Đình Vân cũng nóng nảy như vậy thì đúng là ngoài dự đoán của y.

Mục Đông hít sâu một hơi: “Ta đi qua xem sao.”

“Tiểu trưởng lão, cẩn thận một chút.”

Mục Đông lờ đi: “”Không sao, dù sao đang trong địa bàn Đan Đỉnh Các của ta.”

Y thầm nghĩ Lôi Nghị Tiên Vương không thèm nể mặt Đan Đỉnh Các bọn họ mà đến cửa gây chuyện, không biết là do bi thương quá độ, đau đớn mất con, hay là nội bộ Đan Đỉnh Các cố ý dung túng.

Lúc Mục Đông chạy đến nơi thì Diệp Đình Vân và Lôi Nghị Tiên Vương đã đánh nhau long trời lở đất, chỉ thấy ánh chớp đầy trời, sấm sét ầm ầm nổ vang, cảnh tượng rất đáng sợ…

Mộc Kiếm Thiên Võng của Diệp Đình Vân vững vàng ngăn cản đòn tấn công của Lôi Nghị Tiên Vương, xem ra ngang tài ngang sức với lôi điện sát chiêu của ông ta.

Không ít ngươi tụ tập xem trận chiến, ai cũng chậc chậc lấy làm lạ.

“Tiểu trưởng lão, lực chiến của Diệp trưởng lão rất cao!”

Mục Đông khẽ gật đầu, tu vi của Diệp Đình Vân tiến bộ quá nhanh, y vốn suy đoán vì tu vi tiến bộ nhanh mà nguyên khí của cậu phập phồng không ổn định. Bây giờ xem tình hình này thì có lẽ y không cần phải lo lắng.

Mộc ảnh bay đầy trời, Lôi Nghị Tiên Vương phóng sấm sét tấn công, lại bị linh mộc thiên võng của cậu hấp thu.

Mục Đông trông thấy Diệp Đình Vân điều khiển chín thanh kiếm gỗ linh hoạt xuyên qua, uy lực linh kiếm rất đáng sợ dễ dàng xuyên thấu qua vòng bảo hộ lôi điện của Lôi Nghị Tiên Vương.

“Tiểu trưởng lão, Diệp trưởng lão dùng pháp khí gì vậy?”

Mục Đông lắc đầu: “Không biết.”

Diệp Đình Vân dùng pháp khí là một bộ linh mộc kiếm, đây là lão thụ yêu tặng cậu. Kiếm gỗ thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, là lão thụ yêu dùng bản thể của ông rèn thành, uy lực kinh người.

Mục Đông hít sâu một hơi, trong lòng hơi ngờ vực. Nhiều Tiên Vương cường giả tiến giai xong sẽ mất thời gian rèn pháp khí cho mình, nhưng Diệp Đình Vân vừa tiến giai, chưa kịp rèn pháp khí mới đúng, vậy mà cậu có một bộ kiếm pháp vô cùng phù hợp với bản thân, uy lực còn vượt xa phỏng đoán của người khác.

Lâu Cẩn nhìn trận chiến, không thể tin nổi nói: “Diệp đan sư thế mà chịu nổi đòn tấn công của Lôi Nghị Tiên Vương.”

“Quả nhiên đạo lữ của Giang đạo hữu không đơn giản.”

Lâu Cẩn gật đầu: “Không phải người một nhà, không tiến vào một cửa.”

Giang Thiếu Bạch có năng lực khiên chiến vượt cấp, Diệp Đình Vân thì thoạt nhìn ôn hòa nhã nhặn, không ngờ vừa ra tay đã dữ dội như vậy, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài.

Diệp Đình Vân phất tay, Ma Huyết Đằng hóa ra ngàn vạn dây mây, phóng về phía Lôi Nghị Tiên Vương.

Ma Huyết Đằng cũng thuộc về Mộc tộc, lão thụ yếu hết sức hài lòng cả người đầy sát khí của nó. Lúc còn ở trong Vạn Phương Cốc, Ma Huyết Đằng cũng được ông lão dạy bảo, thực lực tiến bộ rất nhanh.

Lôi Nghị Tiên Vương kích động phóng sấm sét tấn công, tất cả rơi xuống người Ma Huyết Đằng, lại bị Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm quấn quanh nó hấp thu. Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm của Diệp Đình Vân được sinh ra trong sấm sét, có năng lực miễn dịch sấm sét cực cao.

Hai người giao chiến hừng hực khí thế, cậu học được rất nhiều sát chiêu từ lão thụ yêu, chẳng qua không có cơ hội thực chiến, hiện giờ đối đầu với Lôi Nghị Tiên Vương, Diệp Đình Vân áp dụng toàn bộ sát chiêu đã học được.

Lôi Nghị Tiên Vương thì càng đánh càng phẫn nộ. Trước khi đến đây, ông ta đã nghe được chuyện của hai người, biết Diệp Đình Vân tiến giai trung kỳ Tiên Vương trong thời gian mấy năm ngắn ngủi. Ông ta vốn không thèm để ý đến Diệp Đình Vân, cho rằng cậu là tu sĩ vừa tấn cấp, còn là đan sư, dù tu vi trung kỳ Tiên Vương nhưng thực lực sẽ không cao cường.

Ông ta chú ý đến Giang Thiếu Bạch hơn, vì hắn có lôi võ hồn, bản thân từng giết tu sĩ Tiên Vương khi còn là Hư Tiên, vô cùng ăn khớp với đặc điểm của hung thủ giết chết con trai ông ta.

Thế nhưng Lôi Nghị Tiên Vương không ngờ lực chiến của Diệp Đình Vân lại cao như vậy, căn bản không giống tu sĩ Tiên Vương vừa tiến giai.

Thấy tu sĩ xung quanh càng lúc càng đông, ông ta kích động sử dụng đại chiêu.

Diệp Đình Vân trông thấy ánh chớp đủ mọi màu sắc đan vào nhau, xông thẳng đến trước mặt cậu, sát chiêu sấm sét có lực công phá vô cùng khủng bố.

Hết chương 394