Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 175: Lễ phục này tặng anh



Ân Viêm không giận mà còn bật cười. Dáng vẻ vừa mới tắm xong của hắn muốn có bao nhiêu mê hoặc liền có bấy nhiêu. Ánh mắt của Sở Nghinh vì vô tình chạm vào người hắn mà vội vàng nghiêng đầu né tránh một cách xấu hổ và ngượng ngùng, cô vẫn chưa thử soi gương, nếu không thì phải nhìn thấy mặt mình bây giờ đỏ ửng hệt như đang phát sốt vậy.

Vì mất tự nhiên cô cứ cầm chiếc hộp đựng lễ phục của Ân Viêm mà chưa biết nên cất ở đâu, mà cũng không đặt xuống trở lại. Cho đến khi người đàn ông đã bước đến thật gần, cơ ngực săn chắc cùng làn da màu đồng nam tính như ẩn như hiện phía sau lớp áo choàng tắm, còn có vài giọt nước đọng trên lớp da thịt đập thẳng vào mắt của Sở Nghinh. Giống như bị điểm phải tử huyệt, cô đứng bất động quên cả phản ứng, cảm giác nhiệt độ cơ thể cứ như thế mà tăng lên không kiểm soát. Chỉ đến khi Ân Viêm vươn tay tới muốn lấy lại chiếc hộp mà cô đang cầm trong tay thì cô mới giật bắn mình tranh cùng hắn. Cô đem chiếc hộp đẩy ra phía sau lưng của mình, tỏ ý không muốn để hắn cầm được.

Mà hành động này của cô càng khiến Ân Viêm khó hiểu lẫn khó tin, nghi hoặc hỏi lại.

- Tiểu Nghinh, em đây là đang muốn chơi trò gì đây? Đột nhiên lại muốn giấu quần áo của anh, anh không thể không nghĩ là em đang có ý đồ gì đó đâu nhé?

Thấy nụ cười đen tối, mờ ám hiện lên trên mặt người đàn ông, Sở Nghinh cũng biết hắn đang cố tình đề cập đến chuyện gì, cô càng xấu hổ không dám nhìn thẳng vào hắn. Để không bị hắn xoay vòng vòng mãi như vậy nên cô phải hít thở một hơi thật sâu để nhanh chóng xốc lại tinh thần, cô chóng một tay lên ngực hắn rồi dứt khoát đẩy hắn sang một bên. Sau khi thoát khỏi được người đàn ông rồi, Sở Nghinh mới đi tới chỗ để bức tượng manocanh được che phủ bởi tấm vải lớn.

- Tôi giấu đồ của anh làm gì chứ? Chẳng qua là tôi chỉ muốn cất nó đi trước thôi. Nếu không công sức chuẩn bị của tôi cũng bỏ phí.

Cô không hề phát hiện ra những câu chữ mà mình đang nói ra có biết bao nhiêu là lúng túng. Vừa nói xong thì cô đưa tay kéo tấm vải che bức tượng manocanh xuống.

Nhìn bộ lễ phục trên người bức tượng, Ân Viêm nhất thời cũng phải kinh ngạc. Hắn không nghĩ cô đã âm thầm thiết kế một bộ lễ phục nam như vậy. Một người như hắn cũng không phải trẻ con lần đầu tiên được nhận quà, hơn nữa những món quà giá trị hơn nữa cũng không thiếu người mang đến tận cửa. Nhưng khi nhìn thấy bộ lễ phục được thiết kế hoàn mỹ trước mặt, cảm xúc của hắn trong phút chốc liền trở nên hỗn loạn, đây được gọi là hạnh phúc đến phát điên sao?

- Tiểu Nghinh, lễ phục này, là em thiết kế cho anh sao?

Sở Nghinh lại không hiểu được tâm tư hiện tại của hắn nên thấy hắn đứng ngây người ra thế kia thì tưởng rằng lễ phục mà mình thiết kế không vừa ý hắn nên cô liền có chút ngại ngùng, còn muốn dùng tấm vải che lại như cũ.

- Nếu anh không thích thì coi như chưa thấy gì đi vậy.

Thấy Sở Nghinh đang muốn lấy lại quà đã tặng nên Ân Viêm phản ứng vô cùng nhanh. Hắn bước vội tới giữ lấy tay của cô, cười rất phấn khích khi cố gắng giải thích với cô.

- Đương nhiên là thích rồi. Em cũng không thể nói tặng rồi lại lấy lại được. Lễ phục này bây giờ là của anh rồi.

Bây giờ thì hắn cũng đã tự lý giải được những hành động kỳ lạ trong thời gian qua của cô. Có lúc cô cố tình đứng rất gần hắn, thậm chí còn vờ như tìm kiếm gì đó, hóa ra là muốn kiểm tra lại số đo của hắn. Có lúc hắn vào phòng thì vừa chớp nhoáng thấy cô vội vàng giấu gì đó, hắn biết đó là một sản phẩm thiết kế của cô trên bức tượng manocanh, lúc đó hắn cũng không nghĩ gì nhiều, càng không nghĩ rằng vì lễ phục đó là chuẩn bị cho hắn.

Sở Nghinh nghe hắn nói rất thích bộ lễ phục này mà trong lòng đã tràn ngập một cảm giác hạnh phúc không thể nào diễn tả rõ ràng được, thế nhưng cô cũng không biểu lộ cảm xúc gì trước mặt hắn cả, chỉ nhẹ nhàng lấy bộ lễ phục ra khỏi bức tượng rồi đưa cho hắn.

- Vậy anh mặc thử xem có vừa người không.

Lúc nói chuyện mà cô còn không dám nhìn thẳng vào mặt hắn khiến hắn không giấu được nụ cười đầy cưng chiều trên môi. Cầm lấy bộ lễ phục, Ân Viêm xoay người đi vào trong phòng thay đồ.

Nghe tiếng bước chân cùng tiếng đẩy cửa, Sở Nghinh chắc chắn hắn đã vào trong rồi nên mới dám ngẩng đầu thở mạnh một hơi.

Trong lúc đợi hắn ra, Sở Nghinh tranh thủ dọn dẹp lại dụng cụ vẽ trên bàn. Sau đó ngồi xuống ghế chuẩn bị gọi điện thoại, vừa uống xong một ngụm nước thì Ân Viêm đã thay đồ xong và đi ra. Hắn đi tới trước mặt cô, còn đưa tay lên xuống hai cái để cô thấy bộ lễ phục rất vừa vặn.

- Thế nào? Có đẹp không?

Sở Nghinh nhìn không chớp mắt, điện thoại trên tay còn không cầm vững nữa. Cô gật đầu lia lịa giống như bị ai điều khiển vậy. Khi nghe người đàn ông bật cười thì cô mới giật mình tìm lí do giải thích.



- Không phải, ý tôi là lễ phục của tôi rất đẹp.

Âu phục màu đen rất hợp với khí chất vương giả cao cao tại thượng của hắn, bộ lễ phục được khoác trên người hắn càng tôn lên thêm biểu tượng của quyền lực. Nhưng hắn vẫn chưa mặc hoàn chỉnh bộ lễ phục mà còn thiếu vài bước sau cùng nữa.

Sở Nghinh nhìn chiếc nơ hắn đang cầm trong tay, cô liền đoán được ngay của hắn. Cô chủ động đưa tay tới cầm lấy chiếc nơ, vì chênh lệch chiều cao nên cô phải nhón gót mới vòng sợi dây qua cổ áo của hắn được. Còn hắn có lẽ vì sợ cô bị ngã nên đã vòng tay ôm phía sau lưng của cô, dùng sức vừa đủ, không phải siết chặt để giữ cô mà vừa có thể đỡ lấy cô trong tình huống khẩn cấp.

Sau một hồi chật vật thì cuối cùng Sở Nghinh cũng đã đeo được chiếc nơ qua cổ áo của Ân Viêm. Nhưng cô vẫn tỉ mỉ ngó nghiêng qua lại hai bên để kiểm tra cho cân đối. Cũng không biết người đàn ông này là đang cố tình hay chỉ là vô ý mà cô nghiêng ở bên nào thì hắn lại quay sang bên đó, cho nên khoảng cách vốn đã rất gần giữa hai người lại càng gần hơn nữa, dường như chẳng còn chút khe hở nào, hơi thở nóng ấm có mùi thuốc lá hòa cùng mùi nước hoa quen thuộc của người đàn ông phả vào từng tấc da thịt mỏng của Sở Nghinh, còn hòa quyện với hơi thở của cô. Cô buông lỏng thêm một chút nữa thôi là ngay lập tức mũi hay trán của hai người có thể chạm vào nhau rồi.

Chỉ mất vài giây ngắn ngủi để căn chỉnh dây nơ hai bên cổ Ân Viêm mà Sở Nghinh cứ ngỡ như vừa trôi qua một kiếp người vậy. Cuối cùng cũng có thể thay đổi tư thế mờ ám đầy nguy hiểm này. Thế nhưng bây giờ cô đứng trước mặt hắn, ngay dưới mí mắt của hắn để cột nơ giúp hắn thì cũng không thể tránh được kiếp nạn tiếp theo. Cô cứ nín thở mà nhẩm đếm từng giây trôi qua, chỉ tập trung làm cho xong việc trước mắt và cầu mong khoảnh khắc khó thở này nhanh chóng trôi qua.

- Tiểu Nghinh, em đang mang thai, nín thở không tốt cho cả em và con đâu. Thở ra đi.

Bầu không khí vừa tĩnh lặng vừa ám muội bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại càng khiến cho Sở Nghinh lúng túng càng thêm mất tự nhiên, cảm giác nhịp tim đập loạn bây giờ càng không có dấu hiệu ổn định lại.

Nhìn cô như vậy, nụ cười bên khóe môi của Ân Viêm càng đậm hơn nữa, đáy mắt lại tràn ngập sự yêu thương chỉ dành riêng cho cô. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào sau lưng cô, nhẹ nhàng vuốt xuống hai cái, tiếp tục cất giọng dịu dàng.

- Ngoan, từ từ thở lại bình thường, bác sĩ nói em không nên để bản thân rơi vào trạng thái căng thẳng.

Những động tác ân cần đến quá mức gần gũi thế này mới là nguyên nhân khiến Sở Nghinh không dám hít thở đấy. Vậy mà bây giờ hắn còn đổ thêm dầu vào lửa nữa, tên đàn ông này là đang cố tình đùa cô đấy sao?

Cuối cùng cũng vượt qua được một kiếp nạn, vừa thắt nơ xong cho hắn thì cô liền lùi lại hai người để thoát khỏi vòng vây của tên ôn thần này. Nhưng vừa quét mắt nhìn lên giường thì mới nhớ ra vẫn còn áo khoác mà hắn chưa mặc vào nữa. Trong đầu đã gào thét muốn bỏ chạy gấp rồi nhưng vẫn phải cố gắng kìm nén thêm một chút nữa, cầm áo khoác lên rồi bước lại gần hắn, đưa một ống tay áo ngay sát một bên tay của hắn.

Lần này hình như tên đàn ông lưu manh đó không còn định trêu chọc cô nữa mà vô cùng phối hợp. Nhưng dù hắn không cố ý làm khó thì Sở Nghinh vẫn không có can đảm để nhìn thẳng vào mắt hắn, động tác cũng vụng về đến kỳ lạ, đây là do cô chứ đâu thể trách hắn được chứ.

- Của anh, xong, xong rồi đấy.

Chuyện gì thế này chứ? Chẳng lẽ cô bị bệnh gì rồi sao? Sao tim cứ càng đập càng loạn thế này? Càng ở gần Ân Viêm thì tình trạng này càng nghiêm trọng hơn. Không phải hắn lại âm thầm dở trò cho cô dùng loại thuốc chết người gì đó chứ?

- Nếu anh không còn việc gì nữa thì mau ra ngoài đi. Tôi còn phải chuẩn bị sửa soạn một chút nữa.

Nghe cô đuổi mình như vậy, trên mặt Ân Viêm liền lộ vẻ không hài lòng. Hắn nhíu mày hơi khó chịu, sau đó còn cố tình bước đến gần cô để ôm lấy cô từ phía sau, ghé môi thì thầm vào tai cô.

- Anh là khách của em sao? Vừa thử lễ phục xong liền phải đi ngay?

Sở Nghinh bị hắn ôm bất ngờ như vậy vẫn chưa biết nên đáp lại hắn như thế nào. Cô đứng bất động nãy giờ, cũng may là tiếng gõ cửa của Châu Vũ ở bên ngoài đã giúp cô thoát được một trận.

- Tiên sinh, lão gia đang tìm anh đấy.

Quả nhiên là vừa nghe Châu Vũ thông báo xong thì Ân Viêm cũng không thể ở đây trì hoãn thêm nên dù hắn không muốn thì cũng phải buông tay ra, tranh thủ đi xuống đại sảnh.



- Vậy anh đi trước, lát nữa gặp.

Trước khi rời đi, còn không quên kéo cô đến gần để đặt một nụ hôn lên trán của cô.

Đến khi hắn rời đi được một lúc rồi, Sở Nghinh vẫn thẩn thờ đứng yên tại chỗ, hơi thở nóng ấm của người đàn ông vẫn còn phảng phất quanh cánh mũi. Cô bất giác đưa tay đè chặt ngực trái đang khuấy đảo không yên.

….…

Sở Nghinh vừa mới sửa soạn xong thì đã được Ân lão thái phu nhân gọi đến phòng của bà. Lý do chính cũng là vì bà muốn khoe với cô bà mặc bộ lễ phục mà cô thiết kế sẽ trông như thế nào.

Sau lần nhận được bộ lễ phục đầu tiên mà Sở Nghinh thiết kế thì tất cả lễ phục của bà đều chỉ có thiết kế của Sở Nghinh, ngoài ra không còn thiết kế nào có thể khiến bà hài lòng hơn nữa.

- Tiểu Nghinh, đúng là chỉ có đồ cháu thiết kế mới đúng ý của bà nội thôi. Cháu xem, bà mặc vào liền có cảm giác trẻ lại hơn mười tuổi đấy.

Mối quan của Sở Nghinh và Ân lão thái phu nhân đã thân thiết đến mức như người nhà thực sự rồi, trên dưới Ân gia ai cũng biết lão thái phu nhân thương Sở Nghinh không khác gì cháu ruột trong nhà, cho nên có thể nói lão thái phu nhân chính là chỗ dựa rất chắc của Sở Nghinh ở Ân gia, điều này cũng khiến không ít người không vừa mắt rất lâu rồi.

- Bà nội, bà nói quá rồi ạ. Cháu cũng chỉ cố gắng hết khả năng của mình thôi, thấy bà thích trang phục cháu thiết kế là cháu đã rất vui rồi.

Hai bà cháu trò chuyện đến say sưa mà không hề biết Lý Huệ Tử đã đến trước cửa phòng được một lúc rồi. Đến khi Sở Nghinh vô tình ngước mắt nhìn lên thì mới phát hiện ra sự xuất hiện của bà. Cô vội vàng cất tiếng chào hỏi.

- Mẹ, mẹ đến lúc nào vậy ạ?

Lý Huệ Tử cũng bước vào chào hỏi lão thái phu nhân.

Nhìn ra là Lý Huệ Tử đến đây vì muốn nói chuyện với Sở Nghinh nên lão thái phu nhân cũng khéo léo tìm lý do rời đi trước. Và sự chú ý của bà sớm cũng đã rơi vào bộ lễ phục mà con dâu đang mặc, không thể không cất lời khen.

- Con mặc đồ trắng đúng là rất đẹp.

Sau đó bà lại quay qua nói với Sở Nghinh một câu.

- Tiểu Nghinh, bà nội xuống sảnh trước, cháu cứ thư thả đi nhé.

Sau khi lão thái phu nhân ra khỏi phòng, Sở Nghinh mới hoàn toàn tập trung đối diện với Lý Huệ Tử. Cô không ngờ Lý Huệ Tử đã mặc lễ phục mà cô gửi tặng, nhưng cô lại không thể nào xác nhận được tâm tư hiện tại của bà, nên mới nhìn bà với thái độ rụt rè như vậy.

- Mẹ, mẹ thích bộ lễ phục này chứ ạ?

Nhìn Sở Nghinh vẫn e dè đứng trước mặt mình như vậy, Lý Huệ Tử lại cười nhẹ trách móc, đồng thời cũng liếc mắt qua chiếc ghế trống đối diện.

- Ngồi đi.

- Đã có gan suy đoán tâm tư của ta rồi còn không có gan đối diện với ta à?