Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 45



Vu Hàn Châu ôm mèo nhỏ, cảm nhận được cả người meo meo đều nóng ấm, nàng thấy cõi lòng đều sắp tan chảy.

Nàng thật sự rất vui vẻ, ôm con mèo nhỏ cưng nựng hồi lâu, mới nhớ tới mình quên cảm ơn Hạ Văn Chương.

“Cám ơn Chương ca.” Nàng ngẩng đầu, giọng nàng vô cùng nhẹ nhàng.

Hạ Văn Chương thấy nàng lễ vật mình tặng, tất nhiên hắn cũng vui vẻ. Nhưng mà, hình như nàng rất thích con mèo nhỏ kia, nàng chưa từng nhìn hắn như vậy, điều này làm cho hắn có cảm giác bị ngó lơ.

“Nàng thích là tốt rồi.” Hắn nói rồi đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống,”Sức khỏe của ta càng ngày càng tốt, cũng không bị bệnh nữa, ta đã nói với mẫu thân ta muốn ôm mèo nhỏ, mẫu thân đồng ý rồi.”

Nói cách khác, chuyện nuôi mèo đã được Hầu phu nhân đồng ý. Vu Hàn Châu càng vui hơn, nhìn hắn nói: “Ngươi thật tốt.”

Một câu, đánh thẳng vào trong tim Hạ Văn Chương, làm cho hắn khựng lại trong chốc lát mới áp chế được tình cảm không thể khống chế, nhưng khóe miệng hắn vẫn cong lên, làm thế nào cũng không khép lại được: “Chỉ là một con mèo nhỏ mà thôi, không đáng để nàng nói như vậy.”

Vu Hàn Châu rất thích những loại động vật nhỏ có lông, vừa yếu ớt lại vừa cao ngạo như này, nàng rất muốn nuôi một con, bởi vậy thực lòng nói: “Đáng giá, thực sự đáng giá, ngươi không biết ta thích đến mức nào đâu.”

Nàng rất thích.

Gãi gãi đầu mèo nhỏ, lại sờ sờ tai mèo nhỏ, xoa xoa cổ của mèo nhỏ, rồ nựng nựng cằm mèo nhỏ. Còn vuốt lông cho nó, vuốt từ đầu đến đuôi nhỏ.

Mèo nhỏ quấn ở trên đùi nàng, cả người nó như chảy ra trở thành cái thảm lông, đắp ở trên đùi của nàng, không hề nhúc nhích, chỉ ngẫu nhiên giật giật lổ tai.

Vừa thấy đã biết nó đang rất thoải mái.

Hạ Văn Chương đột nhiên cảm thấy có chút mất vui có. Đùi của nàng vối là cái gối của hắn.

Hắn mím môi nhìn, thấy nàng hầu hạ hạ mèo nhỏ như hầu hạ chủ tử, lại nhìn động tác tay của nàng hắn đột nhiên cảm thấy động tác kia thật quen mắt.

Động tác kia, sao lại giống như động tác lúc trước nàng mát xa đầu cho hắn vậy?

Ngoại trừ không có nựng cổ hắn, sờ tai hắn, gãi cằm hắn. Những động tác khác quả thực quá giống! Cách nàng vuốt lông cho mèo nhỏ nhìn thấy như thế nào cũng thấy giống động tác vuốt tóc của hắn vậy.

Hắn vô thức nâng ngón tay lên, cổ họng căng thẳng, cẩn thận quan sát động tác của nàng, hồi tưởng lúc ấy nàng làm như thế nào với hắn.

Dần dần hắn phát hiện, thật sự giống nhau.

Trong lúc nhất thời, tâm tình hắn phức tạp. Cuối cùng thê tử xem hắn thành mèo hay xem mèo như hắn?

Hắn cũng muốn nghĩ là thê tử xem mèo nhỏ này thành thế thân của hắn, yêu không buông tay. Nhưng mà nhớ tới lần đầu nàng mát xa đầu cho hắn, động tác đã rất thành thạo, rốt cuộc hắn không có cách nào lừa chính mình, nàng xem hắn thành mèo.

Nàng thật sự xem hắn như mèo.

Trong lòng Hạ Văn Chương chua xót, hắn lại nhớ đến, ngay từ đầu nàng đã nói nàng thích động vật nhỏ có lông nhung, đáng tiếc trong phủ không có, cũng không đi cưng nựng nha, nên nàng mượn hắn cho đỡ thèm.

Nàng chưa bao giờ lừa gạt hắn cái gì cả, là tự hắn hiểu lầm. Nghĩ như vậy, tim hắn dần dần khó chịu. Vốn vì lấy lòng nàng, mới tặng nàng một con mèo con đáng yêu, kết quả biến thành mình không vui.

“Tiểu Quai, sao mày lại như vậy ngoan?” Vu Hàn Châu thấp giọng dỗ mèo nhỏ, trong giọng nói tràn ngập yêu thích.

Hạ Văn Chương nghe hai chữ “Tiểu Quai”, hắn giật mình một cái, như có cái gì theo xương sống chạy lên trên não hắn, sau đó nổ tung, khiến cho tóc gáy hắn đều dựng thẳng lên. Con ngươi hắn mở to, hắn nhìn chằm chằm gương mặt của nàng, cả người run rẩy, khắc chế nhẹ giọng hỏi: “Nàng gọi nó là gì?”

“Gọi là Tiểu Quai.” Vu Hàn Châu cười nói, “Ngươi xem nó đáng yêu ngoan ngoãn như vậy.”

Trước kia nàng cũng có một con mèo. Con mèo kia đã rất vất vả, cũng không ngoan ngoãn, thậm chí còn hơi hung hăng. Vì trấn an nó, nàng thường gọi nó là Tiểu Quai, để cho nó ngoan một chút, nàng sẽ không ức hiếp nó.

Hiện tại Vu Hàn Châu cũng đặt tên cho con mèo nhỏ này là Tiểu Quai. Nàng cảm thấy đây là món quà trời tặng, ở một thời không khác, ông lại tặng cho nàng một người bạn. Đây là Tiểu Quai của nàng ở thế giới này, nàng sẽ nuôi nó thật tốt, chơi đùa cùng nó.

Nhưng khi trong lòng nàng tràn đầy vui mừng cúi đầu hôn mèo nhỏ, cả người Hạ Văn Chương như bị sét đánh! Cái tên này, hắn rất quen thuộc, bởi vì hắn từng nằm mơ, mơ thấy mình là một con mèo ba chân nhỏ, cũng là tên này!

Sao có thể trùng hợp như vậy?

Nàng vừa gọi “Tiểu Quai”, vừa dùng động tác quen thuộc nựng nựng mèo con, làm cho cả người Hạ Văn Chương cực kỳ không được tự nhiên, giống như bị gãi, bị xoa, bị nựng, bị vuốt không phải con mèo nhỏ mà là hắn.

Hắn ngồi không yên, nên quyết định đứng dậy, rồi nói một câu: “Ta đến thư phòng.”

Sau đó hắn như bị ai đuổi, vội vã đi mất.

Hắn từng là một đứa nhỏ, bị một tiểu cô nương cùng tuổi ôm lấy, điểm chú ý đều là sao nàng lại thảm như vậy thảm. Lòng tràn đầy sự đồng tình.

Nhưng hiện tại, hắn là một nam tử trưởng thành, người ngồi bên giường đất cũng không phải tiểu cô nương nữa mà là thê tử hắn đã cưới hỏi đàng hoàng, là người trong lòng của hắn.

Tay nàng trắng như vậy, hắn đã từng được cảm nhận lực ấn kia, sự mềm dẻo của nàng. Bàn tay nàng  xen kẽ trong bộ lông của mèo nhỏ, chỗ nào cũng không buông tha mà vu.ốt ve, hắn thầm tưởng tượng cả người đã như bị lửa đốt.

Ngồi ở trong thư phòng hắn cũng khó lòng khắc chế, trong đầu luôn có ý niệm xấu xa hiện lên, hắn nhịn không được đứng lên, vội vàng đi ra ngoài.

“Chương ca, đi đâu vậy?” Vu Hàn Châu phát hiện hắn vội vàng sải bước, ngẩng đầu hỏi một câu.

Hạ Văn Chương vội vàng nói một tiếng: “Ta đến chỗ Văn Cảnh, có chút việc.”

“Biết rồi.” Vu Hàn Châu lên tiếng, rồi lại cúi đầu.

Hạ Văn Chương chỉ muốn đi nhanh ra ngoài.

Đi đâu đây? Kỳ thật chỉ muốn đi hóng gió làm lạnh đầu óc một chút. Nhưng mà đứng ở bên ngoài Trường Thanh viện bị gió lạnh một thổi, hắn bỗng nhiên hối hận.

Trời lạnh như vậy, hắn ở bên ngoài hứng gió, chẳng phải tự tìm bệnh à? Nhưng mà hắn lại không muốn trở về, nàng một tiếng hai tiếng “Tiểu Quai”, hắn nghe mà cả người không được tự nhiên. Vậy bảo nàng sửa tên? Nhưng mà đổi thành cái tên nào mới được?

Tâm phiền ý loạn gian, hắn quyết định đi một chuyến đên chỗ Thường đại phu.

Thường đại phu đang ở trong phòng ăn đồ ăn. Trên bếp lò có một cái nồi, bên trong nồi tỏa ra mùi hương rất nồng, ông ấy đang nấu các loại nguyên liệu nấu ăn vừa nhìn đã biết rất thơm. Hạ Văn Chương đi vào, hắn lập tức cảm nhận được mùi hương bao trùm.

Nhưng thứ trong nồi này hắn không thể ăn. Bởi vì hắn không thể ăn, nên rất ít có người ăn ở trước mặt hắn, sợ hắn thèm.

Nhưng mà Thường đại phu không lo lắng chuyện này, ông ấy cầm một đôi chiếc đũa lên ăn rất tự nhiên, còn bớt thời giờ nhìn hắn một cái: “Có chuyện gì vậy?”

Hạ Văn Chương do dự một chút, hắn vươn tay ra: “Muốn mời ông xem mạch giúp.”

“Hôm qua mới bắt mạch mà?” Thường đại phu nói xong, cũng vươn tay ra ấn lên mạch của hắn, ông xuy một tiếng, “Ai lại làm cho Đại gia không thoải mái?”

Huyết khí bốc lên, quả thực làm cho người ta không nỡ nhìn.

Nhưng nhiều năm như vậy, Thường đại phu coi Hạ Văn Chương như nửa tri kỷ. Bọn họ đều nói Hạ Văn Chương ổn trọng trưởng thành, hiểu chuyện có hiếu, nhưng mà Thường đại phu lại biết, trai tim của hắn mẫn cảm đến mức nào.

Nhưng bởi vì ông ấy không trực tiếp chọc thủng việc này nên Hạ Văn Chương rất tin tưởng ông ấy.

“Cũng không có gì.” Hạ Văn Chương rút tay về nói, hắn nhìn nhìn Thường đại phu, muốn hỏi hắn có thể tốt lên hay không, nhưng nhớ tới lần trước Thường đại phu không trả lời, do dự một lát, hắn không hỏi.

Mà Thường đại phu lại chủ động mở miệng: “Cảm giác không bị bệnh, thế nào?”

“Rất tốt.” Hạ Văn Chương trả lời tự đáy lòng.

Không còn lúc nào cũng ho khụ khụ, nhịn đau, nhẫn mệt, sau đó ẩn đi sự chán ghét và lo lắng của bản thân.

“Ừm.” Thường đại phu gật đầu, sau đó cúi đầu ăn rau, không lên tiếng nữa.

Hạ Văn Chương còn tưởng rằng ông ấy sẽ chủ động nói về bệnh tình của hắn, không ngờ đợi chốc lát, Thường đại phu không nói gì nữa.

“Không quấy rầy tiên sinh nữa.” Hạ Văn Chương nói xong, thi lễ xong liền lui xuống.

Trong phòng nồng đậm mùi thức ăn thật sự làm người khác nhịn không được.

Sau khi rời khỏi, hắn lại bị gió lạnh thổi, ngược lại nỗi phiền muộn không nói nên lời trong lòng đã tan biến. Hắn nhớ tới lời Thường đại phu vừa nói, hắn cảm nhận được một tia cổ vũ.

Hiện tại hắn đã tốt hơn nhiều, đây là dấu hiệu tốt. Đợi đến sang năm, hắn nhất định còn có thể tốt hơn.

Nghĩ như vậy, hắn lại thật sự đi đến viện của Hạ Văn Cảnh.

Sắp đến lễ mừng năm mới, Thái học cũng nghỉ tết rồi, gần đây Hạ Văn Cảnh đều ở nhà. Lúc Hạ Văn Chương đến, hắn ta đang ở trong phòng viết chữ, thấy ca ca đến, hắn ta vui vẻ gác bút: “Ca ca!”

“Ừ.” Hạ Văn Chương gật đầu, “Ta đến xem, ta lại nặng thêm được mấy cân rồi?”

Hạ Văn Cảnh lập tức cho đầy tớ lui ra ngoài, sau đó hai tay ôm lấy ca ca nâng lên, hắn ta nói: “Khoảng nửa cân.”

Nói xong, hắn ta thả Hạ Văn Chương xuống.

Đây là bí mật của hai huynh đệ bọn họ.

Sau khi Thường đại phu nói mình phải tăng hai mươi cân, hắn đã nghĩ làm sao mới đo được. Vì không để Vu Hàn Châu biết, hắn liền tìm đệ đệ.

Lúc đầu hắn muốn mua cân, nhưng phải dùng dây thừng quấn trên lưng mới cân được, rất mất thể diện. Hạ Văn Cảnh không nỡ để ca ca chật vật như vậy, cho nên bắt đầu luyện tập nắm chắc cân lượng. Vì thế mà hắn ta còn đi theo Lục Tuyết Dung thỉnh giáo một phen.

Hiện tại, hắn đã có thể cân chuẩn xác, không chênh lệch so với thực tế bao nhiêu.

Hạ Văn Chương nghe xong, không phải rất vừa lòng. Lần trước tìm đến đệ đệ ước lượng, là mười ngày trước. Mười ngày bồi bổ chỉ tăng nửa cân?

“Không quấy rầy đệ viết chữ nữa.” Đạt được câu trả lời không mấy vừa lòng, Hạ Văn Chương muốn đi.

Hạ Văn Cảnh giữ hắn lại: “Ca ca khoan hãy đi, chúng ta bàn đến cờ đi? Ta viết chữ cũng mệt mỏi.”

Hạ Văn Chương xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Viết chữ há có thể bỏ dở nửa chừng?”

Hạ Văn Cảnh: “… Ca ca đi thong thả.”

Lúc này Hạ Văn Chương mới xoay người rời đi.

Tuy rằng về Trường Thanh viện có chút khó xử, nhưng có thê tử, trong phòng cũng ấm áp vui vẻ, so với bên ngoài gió lạnh tốt hơn nhiều.

Khóe miệng Hạ Văn Chương cong lên, trở về Trường Thanh viện. Vừa về đã thấy thê tử còn đang gãi mèo, mà ngoài nàng ra còn một nhóm tiểu nha hoàn đều đang đùa với mèo.

Hắn ở cửa đứng trong chốc lát, đều không có ai phát hiện ra hắn, hắn ho nhẹ một tiếng: “Khụ!”

“Đại gia đã trở lại!” Lúc này mới có nha hoàn phát hiện ra hắn, lập tức bước đến hầu hạ.

Hạ Văn Chương chậm rãi đi vào trong phòng, khóe mắt hắn vẫn nhìn thấy Vu Hàn Châu đang làm gì, đã không còn tiểu nha hoàn vây quanh, hắn có thể nhìn thấy nàng đang cúi đầu đút đồ ăn cho mèo nhỏ.

Nàng ngón tay thon dài tinh tế của nàng cầm lấy mẫu bánh, không rõ tay nàng trắng hay là mẫu bánh trắng hơn. Mèo nhỏ cũng ăn từng chút bánh trên đầu ngón tay của nàng.

Hạ Văn Chương bỗng dưng rũ mắt xuống.