Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 26



Hạ Văn Chương hy vọng lưu lại ký ức cảm động, xinh đẹp và ấm áp đối với thế giới này càng nhiều càng tốt.

Hắn không nhớ những chuyện không tốt, sẽ không nhớ, chúng chẳng hề quan trọng chút nào, cũng chẳng có ý nghĩa.

Hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhì Vu Hàn Châu, thoáng cái chạm mắt với Vu Hàn Châu, nàng nghiêm túc gật đầu một cái: “Được, sau này còn có chuyện như thế này nữa thì ta sẽ nói với ngươi.”

Hạ Văn Chương nở nụ cười: “Được.”

“Vậy ngươi làm chuyện như vậy lại không nói với ta?” Vu Hàn Châu hỏi ngược lại, rồi lại cầm hầu bao mà lắc lư trước mặt hắn.

Hạ Văn Chương sững sờ, cúi đầu nói: “Sau này cũng sẽ nói với nàng.”

Không, hắn căn bản sẽ không nói với nàng. Hoặc là làm mười chuyện thì chỉ nói hai chuyện thôi. Tóm lại là không thể để cho nàng biết được, vậy mà hắn lại thích nàng.

Bởi vì thích thầm một người, trong khi người kia chẳng hay biết gì, mà hắn cũng cảm nhận được một chút hạnh phúc.

Chính viện lúc này.

Hầu phu nhân đang suy nghĩ nên tặng Đại nhi tức cái gì mới tốt. Châu báu, thưởng rồi. Vải vóc, cũng thưởng rồi. Lần này thưởng cái gì mới tốt đây?

Bà chuyên tâm nhặt lựa mấy cái hộp mới lấy trong nhà kho ra, bà đang phân vân rằng con dâu sẽ thích cái nào đây, chọn đi chọn lại mà vẫn không đưa ra được quyết định.

Hầu gia đã ở trên giường chờ bà từ trước, thấy bà mãi mà vẫn chưa lên giường nên nói: “Nàng đừng có lúc nào cũng thưởng cho nó. Nó mới gả cho Chương Nhi được bao lâu? Nàng hay thưởng cho nó như vậy, nó ỷ vào sự cưng chiều của nàng mà sinh kiêu ngạo thì sao?”

Con người đều tham lam, nhất là người trẻ tuổi lại càng dễ thay đổi tính nết.

“Hơn nữa, Cảnh Nhi cũng lớn tuổi, trông hai năm này cũng phải cưới vợ rồi. Nàng đối đãi với tức phụ của Chương Nhi như vậy thì sau này tức phụ của Cảnh Nhi vào cửa thì nàng đối đãi với nó như thế nào? Phải luôn đối xử công bằng.” Hầu gia nhắc nhở.

Hầu phu nhân nhíu mày nói: “Không sai, Cảnh Nhi cũng nên cưới vợ rồi.” Nhắc tới Tiểu nhi tử thì bà lại hơi đau đầu, “Không phải là chưa đề cập chuyện này với nó, mà bản thân nó không vui.”

Đầu năm ngoái, bà đã lo liệu cưới vợ cho Tiểu nhi tử, nhưng bà vừa thử nói cho Tiểu nhi tử nghe thì vẻ mặt của hắn trở nên không thông suốt ngay lập tức, khiến Hầu phu giân tức giận không thôi.

Bà luôn yêu thương con cái, sinh được hai người con, muốn bọn họ được như tâm như nguyện. Vậy nên Tiểu nhi tử không thông suốt thì bà cũng không vội, muốn chờ hắn ta thông suốt rồi nói sau.

“Thôi bỏ đi, nó đang còn hồ đồ, đợi một thời gian nữa rồi sắp xếp cho nó.” Hầu phu nhân nói, trước mắt thì việc khen thưởng cho Đại nhi tức mới quan trọng.

Hầu gia khuyên một lần nhưng không khuyên được bà nên bất lực mà ngã ra giường.

“Chàng không biết đâu, hôm nay tức phụ của Chương Nhi rất lợi hại.” Bà thấy ông không nói gì nên nói với ông, “Đứa nhỏ này trong nhà khôn ngoan, ra ngoài thì bảo vệ được. Người khác ăn hiếp Chương Nhi, nó chẳng nói lời nào mà nâng tay hắt chén trà qua đó, đúng là tâm ý của ta.”

Hầu gia nói: “Nó bằng lòng bảo vệ Chương Nhi khi ở bên ngoài là rất tốt.”

“Đúng vậy.” Hầu phu nhân nghĩ tới đây thì thở dài, lại nhìn vào mấy cái hộp trên bàn, bà cũng không chọn nữa, tính đưa cả cho Đại nhi tức. Đứa trẻ ngoan, thưởng như thế nào cũng không quá đáng.

Bà không do dự nữa, sau đó đi tới mép giường rồi vừa bò lên vừa nói: “Ta vốn nghĩ rằng nếu nó ra ngoài bị chọc giận rồi khi về nhà không khiến cho Chương Nhi tức giận là ta đã thỏa mãn rồi. Nhưng đâu ngờ đứa nhỏ này lại không chịu thua kém như vậy.”

Những người con gái bình thường đều coi thường con trai của bà, muốn bọn họ gả vào thì còn khó hơn cả chết. Nhưng Đại nhi tức lại không giống vậy, nàng chủ động gả tới đây.

Hầu phu nhân không biết nguyên nhân trong đó, cứ nghĩ rằng Đại nhi tức có con mắt tinh đời, nhìn ra được cái tốt của con trai của bà, vậy nên bà cực kỳ đắc ý: “Luôn có người biết được cái tốt của Chương Nhi.”

Hầu gia có thể nói gì đây? Ôm lấy bà rồi nói: “Nàng vui là được rồi.”

“Cái gì gọi là ta vui chứ? Chàng không vui sao?” Hầu phu nhân nói.

Hầu gia nói ngay: “Bây giờ đã đâu vào đâu chứ?  Lâu ngày thấy lòng người, nàng đừng vui mừng quá sớm.”

“Hừ, chàng chỉ nói lâu ngày thấy lòng người, nhưng ta lại nói thấy mầm biết cây đấy.” Hầu phu nhân hất hàm nói, “Chàng chờ xem đi, tối nay Nhan Nhi chắc chắn sẽ dỗ Chương Nhi.”

Hầu gia ngạc nhiên nói: “Nàng lại biết rồi?”

“Sáng mai là biết ngay thôi.” Hầu phu nhân nói, “Thân thể của Chương Nhi ổn rồi, tất nhiên là nó muốn tới thỉnh an. Chỉ cần chàng nhìn trên mặt nó có cười hay không là biết.”

Con trai của bà, bà biết. Lúc không vui thì có thể không nhìn ra nhưng lúc hắn vui thì ánh mắt tỏa sáng, khóe miệng cong lên thì rõ ràng là hết không vui rồi.

“Được rồi.” Hầu gia nói, “Nếu sáng mai đúng như nàng nói thì nàng muốn thưởng cho nó cái gì thì cứ theo ý nàng đi.”

“Khẳng định sẽ nói với ta như vậy.” Hầu phu nhân nói.

Bà tin tưởng con trai của bà như vậy.

Nhưng con trai của bà lại muốn khiến bà thất vọng.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Hạ Văn Chương tỉnh lại như thường lệ, hắn không dậy ngay mà cứ nằm ở trên giường như vậy, chẳng hề động đậy.

Mãi một lúc sau, khi hắn cảm nhận được hơi thở đều đều của người bên cạnh thì hắn mới thoáng buông lỏng một chút, nhẹ nhàng quay đầu mà nhìn sang bên cạnh.

Hắn nhìn thấy một khuôn mặt đang say ngủ.

Gò má đỏ bừng, ánh lên ánh sáng khỏe mạnh. Hắn nhìn nàng ngủ ngon như vậy thì không khỏi mềm lòng.

Hắn không cử động mà im lặng nhìn nàng. Nhìn một hồi thì phải dời tầm mắt đi chỗ khác, chứ mình nhìn một lúc nữa, hắn sợ ánh mắt của mình sáng quá khiến nàng tỉnh giấc.

Nhưng Vu Hàn Châu vẫn nhanh chóng tỉnh dậy.

Đồng hồ sinh học của nàng rất chuẩn, ngủ nướng là ngủ nướng, còn đến giờ là sẽ tỉnh. Nàng mở mắt ra thì thấy Hạ Văn Chương cũng đã tỉnh thì không bất ngờ, nàng chớp mắt để cho tỉnh rồi nói: “Ngươi tỉnh rồi? Đói không? Có cảm giác được không? Muốn rời giường không?”

Nàng vừa tỉnh giấc thì đã thăm hỏi sức khỏe của hắn một trận như vậy, khiến Hạ Văn Chương cảm thấy ấm áp, vậy nên hắn ôn tồn nói: “Không đói. Cực kỳ tốt. Không muốn dậy, muốn ngủ nướng một hồi nữa.”

Ánh mắt Vu Hàn Châu dừng một chút rồi rơi trên mặt hắn, nàng cười nói: “Ngươi muốn để ta ngủ nướng đúng không?”

“Ta cũng muốn ngủ nướng.” Hạ Văn Chương nghiêm túc nói.

Vu Hàn Châu không nhịn được mà cười mấy tiếng, nàng cũng không khăng khăng muốn dậy, chỉ nói: “Vậy là ngươi nói đó nhé, là ngươi muốn ngủ nướng. Nhưng mà ngươi cũng đừng ỷ lại quá lâu, muốn sức khỏe vừa đủ thì vẫn phải ăn cơm đúng giờ.”

“Ừm.” Hạ Văn Chương gật đầu một cái, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng mà nói: “Thường đại phi nói rằng có thể dậy trễ một khắc hoặc hai khắc cũng không sao cả.”

Vu Hàn Châu thấy hắn không động đậy, dáng vẻ không muốn dậy nên nàng cũng nằm ổn định trong chăn, ngáp một cái rồi nói: “Vậy ta cũng không dậy.”

Không có chuyện gì có thể tuyệt vời hơn việc được nằm trong chăn nệm mềm mại như vậy cả.

Nàng nhắm mắt lại, chưa được bao lâu thì lại ngủ tiếp.

Hạ Văn Chương gần như nín thở, hắn lặng lẽ quay đầu nhìn nàng. Bỗng nhiên ánh mắt của hắn dừng lại một chút.

Lúc nàng vừa vươn tay thì có một lọn tóc nhỏ rơi ra ngoài, lọn tóc dài đen óng, uốn lượn tùy ý mà rơi trên mặt chăn.

Trông nó rất óng ả mềm mại, xúc cảm khi sờ vào rất dễ chịu.

Hắn vẫn không thể hiểu được rằng tại sao nàng lại thích sờ tóc của hắn, lúc này thấy lọn tóc rơi ra bên ngoài chăn của nàng thì hắn không nhịn được mà nắm lấy rồi sờ một cái.

Ánh mắt của hắn sáng lên ngay lập tức. Mềm mại, mượt mà và óng ả. Cho dù chỉ vê bằng đầu ngón tay thôi thì hắn cũng biết đây là lọn tóc có mùi hương thoang thoảng.

Hắn sờ rồi lại sờ, không nỡ ngừng lại, dần dần hắn lại cảm thấy không đủ, dời ánh mắt lên trên rồi rơi vào mái tóc dài đen óng trên đầu của nàng.

Hắn muốn sờ một cái, muốn nắm đầy tay, giống như lúc nàng sờ tóc hắn vậy.

Hầu phu nhân và Hầu gia thức dậy như thường lệ, còn sai người đến Trường Thanh viên để xem thử Đại gia và Đại nãi nãi đã dậy chưa.

Theo như suy nghĩ của Hầu phu nhân, nếu sức khỏe của trưởng tử đã ổn, dựa theo tính cách của hắn thì hắn nên dậy từ sớm rồi, sau đó cố chấp tới thỉnh an.

Nhưng bà ăn điểm tâm xong rồi mà vẫn chưa thấy Đại nhi tử và Đại nhi tức tới nên không khỏi hoài nghi: “Chẳng lẽ tối qua Chương Nhi lại ốm rồi sao?”

Thúy Châu chắc chắn sẽ bẩm báo chuyện đó lại cho Hạ Văn Chương, Hầu phu nhân rất rõ điều này, cho nên, bà nhìn lầm con trai mình rồi, con tai bà không cảm động bởi sự bảo vệ của con dâu mà lại bị tổn thương do sự hãm hại của người khác.

Bà vừa nghĩ như vậy thì chợt có chút lo lắng.

Chỉ trong chốc lát, đầy tớ quay trở lại, nói: “Đại gia và nãi nãi vẫn chưa dậy ạ.”

“Chưa dậy?” Hầu phu nhân hơi bất ngờ, bà hỏi tiếp: “Tối qua Đại gia có yên ổn không?”

“Không nghe thấy tối qua Đại gia gọi người ạ.” Đầy tớ đáp.

Hầu phu nhân nghe vậy thì cảm thấy Đại nhi tử có thể là không thoải mái hoặc là đang ngủ nướng.

“Ha, tiểu tử.” Bà nghĩ tới vế sau thì không nhịn được mà suy nghĩ. Phu thê hai người tỉnh rồi nhưng lại không chịu dậy, coi như là có tình ý.

Gì mà con trai được phép ngủ nướng còn con dâu thì không được, phải tới thỉnh an đủ kiểu, lúc còn trẻ Hầu phu nhân đã phải chịu đựng những quy củ này rất nhiều, cực kỳ chán ghét, cũng không thể làm chuyện như vậy.

Dù sao thì con trai vui là được rồi.

“Ta ra ngoài đây.” Hôm nay Hầu gia có việc, không rảnh để ở cùng bà, sửa sang y trang thì đi ra ngoài.

Hầu phu nhân nhìn ông một cái rồi nói: “Vậy chàng đi đi. Lát nữa ta gặp cái gì thì chờ chàng quay về sẽ nói cho chàng biết.”

“Ừm.” Hầu gia gật đầu một cái rồi cất bước đi.

Hầu phu nhân đợi trong phòng, đợi rồi đợi.

Người được bà chờ lúc này đang cầm lược mà đứng khư khư sau lưng Vu Hàn Châu, hắn nói: “Nhan Nhan, hôm nay ta chải tóc cho nàng nhé?”

Vốn dĩ hắn không dám nói nhưng khi nhìn nàng ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc mềm mại bóng mượt rũ xuống như thác, đẹp như vậy, khiến hắn không nhịn được mà bàn tay ngứa ngáy, thế nên đánh bạo đi tới.

Chính nàng đã nói, nàng xem hắn như tỷ muội.

Giữa tỷ muội với nhau, sờ đầu nhau thì có sao? Hạ Văn Chương cảm thấy không sao cả, còn rất bình thường.

“Đại gia, để nô tỳ làm đi ạ.” Nha hoàn ngày thường chải tóc cho Vu Hàn Châu đứng bên cạnh, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Đại gia đâu biết chải tóc đâu? Đừng chải đau người khác là được.

Vu Hàn Châu nhìn dáng vẻ đứng khư khư ở đó của Hạ Văn Chương, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy được rồi, ngươi chải đi.”

Nàng cũng đã sờ tóc hắn rồi, bây giờ hắn muốn sờ tóc của nàng thì nàng cũng không từ chối nữa.

“Được.” Hạ Văn Chương nở nụ cười rồi đi lại sau lưng nàng, bắt đầu chải tóc cho nàng.

Hắn dáng cao nên phải thật khom lưng xuống mới dễ dàng bắt đầu được. Vu Hàn Châu nói: “Mang ghế tới cho Đại gia.”

Nha hoàn mang ghế tới ngay lập tức để cho Hạ Văn Chương ngồi xuống.

Lúc này Hạ Văn Chương mới cầm lược, cực kỳ cẩn thận mà giơ lược l.ên. đỉnh đầu của Vu Hàn Châu rồi từ từ chải vào trong tóc, nhẹ nhàng mà chải cho đến đuôi tóc.

Tóc nàng rất dài, dài xuống tận quá eo. Hạ Văn Chương cần phải nắm lấy tóc của nàng mới có thể chải được hết.

Hắn cảm nhận được cảm giác mềm mượt đó, rõ ràng là hắn chải tóc cho nàng nhưng cũng không biết tại sao mà đỉnh đầu của hắn lại hơi tê, thậm chí lưng cũng tê, giống như không phải hắn chải tóc cho nàng mà là nàng chải tóc cho hắn vậy.

Hắn cảm thấy toàn thân xấu hổ.