Em Yêu Anh Hoành Vũ Phong

Chương 29



Cô ngước mắt lên nhìn anh cô nhẹ nhàng đưa tay khỏi cổ anh, cứ lấn át từ từ lên bầu ngực vạm bỡ ấy gở bỏ từng chiếc cúc áo một nhẹ nhàng cởi hết chiếc áo sơ mi của anh ra khỏi cơ thể.Một thân hình to lớn với làn da ngăm vô cùng quyến rũ, múi nào ra múi đó chuẩn đét từng chút một,6 múi cơ cứ hững dưng trước mặt cô.Người đàn ông trước mặt cô ngay lúc này toát lên vẽ điển trai thực sự phải nói thân hình ấy quá xuất sắc. Bây giờ cô nên bắt đầu từ đâu đây, phải làm thế nào bây giờ, chắc có lẽ cô phải mở lời với anh thôi!!! thật sự không biết thì phải hỏi anh chứ biết làm sao đây bây giờ... sao cô lại có chút ngu ngốc đến cơ chứ 20 tuổi đầu rồi chứ có nhỏ nhặt gì nữa đâu mấy cái giường chiếu thế này thiệt tình bó tay.com luôn ik.

Thấy khuôn mặt cô đang có vẽ hơi rồi bời anh ngầm hiểu chắc chắn cô sẻ không biết nên làm gì tiếp theo. Đây là có lẽ là cô gái có tâm hồn trong sáng nhất anh từng gặp, khuôn mặt đang tỏ vẽ kia thực sự đáng yêu tuyệt đối.

- Sao em lại đáng yêu thế cớ Anh sắp không chịu nổi mất rồi..

Anh lao vào hôn cô tới tấp đôi môi ấy thực sự đã bị anh cấu nghiến cho sưng đỏ hết cả lên. Anh luồn tay thật nhanh chóng gỡ bỏ thật nhanh chiếc áo lót đang làm cản trở công việc của anh ngay lúc này..Một tấm thân trần trụi hiễn dưng trước mắt anh. Anh nhẹ nhàng hôn lên quả bồng đào kia một tay thì không ngừng xoa nắn chúng, liếm từng chút một anh cắn nhẹ một phát khiến cô điêu đứng cả người.

- A ưm ưm....

Cô lúc này nóng rực hết cả lên cái cảm giác rung rinh khó tả.Anh làm cho cô rơi vào cái khoái cảm miên man lần đâu tiên cô cảm nhận được cơ thể cô cứ lưng lưng một cảm giác thích thú khó hiểu nhưng không hiểu sao cô lại thích cái cảm giác này.Cô cắn nhẹ vào vai anh thì thầm. Truyện Kiếm Hiệp



- Đồ đáng ghét!!

- Vậy vợ có yêu đồ đáng ghét này không?

- yêu rất yêu là đằng khác

- vk...phía dưới cứng hết rồi cởi ra giúp chồng đi.

Đôi mắt kia cứ liên tục liếc nhìn cô nhìn về bên dưới như muốn cô làm thật nhanh. Còn cô lúc này khuôn mắt đầy e thẹn cứ nhìn vào mặt anh tỏ vẽ đang thương tội nghiệp muốn anh bỏ qua cho cô đi.Nhưng mà cô biết rằng lần này nếu cô không làm anh sẻ giận cô mất cái gì cũng có giới hạn nhất định của nó. Cô từ từ cởi chiếc thắt lưng kia rồi đến chiếc quần tây kia trong bộ dạng đầy lúng túng,mắt nhắm mắt mở không giám đối diện chúng một chút nào. Cứ loay hoay mãi cuối chiếc quần tây cũng gỡ bỏ xong xuôi cô không giám tin vào mắt mình trước mặt cô thực sự có cái gì đó cứ dựng hẳng cả lên bên trong như một con quái thú muốn xong ra vồ lấy cô, cô ước chừng tỉ lệ đó cái đó của anh thực sự rất to,một phen hú hồn không tưởng mặc dù đã được che bởi lớp quần sờ líp kia rồi nhưng với khoảng cách gần thế này ngại không tưởng khuôn mặt lúc này cứ đỏ rực hẳn lên...