Em Trai Tự Dâng Mình Tới Cửa

Chương 2



9.

“Lát nữa mẹ cậu tới đấy, cậu đi tắm trước đi.”

Tôi cố gắng thương lượng với cậu.

Bùi Kỳ vẫn còn chút men say, quăng khăn lông đi rồi cúi xuống nhìn tôi, không lên tiếng, bắt đầu cởi áo ngay tại chỗ, tôi bị dọa sợ lập tức bỏ chạy.

Tôi:…

Nghe tiếng cười trong phòng tắm. Tôi không nhịn được nghiến răng, thằng nhóc này cố ý!

Lần đầu tiên tôi có cảm giác bị thằng nhóc chèn ép, nhưng hết lần này đến lần khác không thể phân cao thấp với cậu, dù sao tôi cũng lớn hơn cậu tận bốn tuổi.

Chờ đến khi dì Bùi đến, Bùi Kỳ cũng đã tắm xong, mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng bước ra, lúc nhìn thấy dì Bùi, cậu chỉ liếc nhìn một cái rồi đi đến tủ lạnh lấy sữa bò.

“Bùi Kỳ…“

"Con không muốn uống canh."

Bùi Kỳ từ chối thẳng.

Tôi bĩu môi, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của dì Bùi, bưng đồ ăn đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn, nhẹ giọng nói:

“Qua đây ăn chút đậu hũ cuộn nhé?”

Bùi Kỳ nhìn tôi chằm chằm, coi như là nể tình, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.

Thấy vậy dì Bùi không nhịn được cười, quay sang nhìn tôi, vẻ mặt dịu dàng vui vẻ.

Tôi không biết trong cái đầu nhỏ của Bùi Kỳ đang nghĩ cái gì, vội vã lùa hai miếng cơm rồi nhanh chóng trở về phòng, không muốn nói thêm lời nào nữa, cũng không dám hỏi.

Dù sao đây cũng là chuyện của nhà bọn họ.

"A Viên?"

“Dạ?” Tôi cắn một miếng nhỏ đậu hũ cuộn, nghi ngờ nhìn về phía dì Bùi.

Dì Bùi híp mắt cười, có hơi xấu hổ hạ thấp giọng nói: "Khoảng thời gian này, thật sự là làm phiền cháu rồi."

Tôi lắc đầu, nói lí nhí: “Không phiền phức, không phiền phức đâu ạ.”

Dì Bùi bật cười: "Thằng nhóc này gần đây bị người ta đá, nên tâm trạng không tốt lắm, nó có nói cái gì, cũng cứ mặc kệ nó."

"Khụ khụ."

Tôi suýt nữa thì bị sặc ch.ết vì nghe thấy câu này, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của dì Bùi, kinh ngạc nói: “Thật hay giả vậy ạ?”

Dì Bùi: "Đương nhiên là thật rồi."

Tôi:…

Hóa ra, ban đầu Bùi Kỳ cũng được coi là một chàng trai ngây thơ.

Cậu có thích một cô gái, vốn định vừa trưởng thành là sẽ đi tỏ tình, ai ngờ sau khi nói chuyện với cô gái đó được một tuần, lại phát hiện ra cô bé đó đã mang thai hai tháng.

Suýt chút nữa thì cậu thành người đổ vỏ...

Xin lỗi, tôi thực sự không muốn cười, trừ khi... không thể nhịn được.

Rầm, cửa phòng mở ra.

“Mẹ!"

Bùi Kỳ nghiêm mặt, ánh mắt giống như đăng xuất ngay tại chỗ, trên mặt không còn gì luyến tiếc.

Tôi cố nhịn cười, cố gắng duy trì ánh mắt dịu dàng, yên lặng nhìn cậu.

Chà, vừa thấy đáng thương vừa thấy buồn cười.

Cách đó mấy mét, Bùi Kỳ có hơi thẹn quá hóa giận, mím chặt môi, bắt gặp ánh mắt của tôi.

Tôi lặng lẽ nhét miếng đậu hũ vào miệng.

10

Mười giờ tối

Cả ngày hôm nay, Bùi Kỳ chỉ ăn một miếng đậu hũ cuộn, dựa vào ghế sô pha, không phải đọc tạp chí, thì chính là uống rượu, không nói một lời nào.

"Cậu mới 18 thôi, sau này còn có nhiều cơ hội yêu đương mà."

Tôi bưng một đĩa bánh ngọt ra, giơ tay dời bình rượu đi, ngồi bên cạnh Bùi Kỳ cười cười, cố gắng an ủi cậu.

Trong mắt Bùi Kỳ đã ngấm men say, vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười vô hại: "Chị yêu đương với em à?"

Tôi bĩu môi, chỉ coi cậu đang say quá rồi, dùng một ngón tay giặt nắp chai giấm táo* đặt ở góc bàn đưa cho cậu, không hề có ý định đáp lại.

*Giấm táo này là một loại đồ uống được làm từ giấm lên men từ nước táo, sau đó trộn với nước táo và các nguyên liệu thô khác. Không phải là một gia vị trong nhà bếp. Giấm táo trộn với nước táo tạo nên vị chua chua ngọt ngọt, không những khử được vị chua của giấm mà còn có mùi thơm dịu của nước hoa quả, uống rất ngon.

Tôi không có hứng thú chơi đùa với em trai nhỏ.

Bùi Kỳ mím môi nhìn tôi, không có ý tiếp nhận ý đấy, chỉ cười nói: "Không dám à?"

Tôi cố nhịn cười, cong môi, khẽ gật đầu: “Ừ, chị sợ cậu trap chị.”

Bùi Kỳ bật cười, đột nhiên nhích lại gần tôi, tôi không hề trốn tránh, cứ như vậy bị cậu đè lên ghế sô pha, hầu kết cậu nhô lên, ngược lại còn có thêm cảm giác đàn ông, chỉ tiếc là nét trẻ con trên mặt vẫn còn.

Tôi khẽ nhíu mày, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng của cậu.

Hầu kết Bùi Kỳ nhấp nhô, cong môi gọi: "Chị à."

Tôi đối diện với đôi mắt đen láy của cậu, không biết cậu lại đang có tính toán gì, nhưng tôi biết cậu không có ý đó với tôi, trong đôi mắt cậu tràn đầy sự trêu chọc.

Quả nhiên, thằng nhóc này vẫn cực kỳ ngây thơ, lại bắt đầu uy hiếp người khác: "Nếu như chị nói chuyện hôm nay mẹ em kể cho người khác, chị biết kết quả sẽ như thế nào không?"

Tôi mím môi.

Bùi Kỳ nhắm mắt lại, gục đầu vào vai tôi, nhếch mép cười ranh mãnh.

Tôi:...

Sau cuộc nhậu nhẹt này, Bùi Kỳ đã say đến mức bất tỉnh nhân sự.

Tôi nhìn đèn led trong phòng khách, khẽ thở phào.

Không biết vì sao, vừa nhìn thấy cậu, tôi tựa như lại nhớ đến chính mình của trước đây, khóc lóc thảm thiết vì một mối tình, cuối cùng cũng bị thời gian làm phai nhạt, nên làm gì thì làm cái đó.

Chỉ là dần dần, đã hình thành thói quen uống rượu để giải sầu.

11

"Cô có thể giải thích cho tôi không?"

Người đại diện Trâu Miên giơ tay lên, một xấp ảnh Bùi Kỳ bước vào nhà tôi rơi ra khỏi túi.

Tôi dựa vào ghế sô pha, tiện tay cầm lên hai ba bức ảnh, không nhịn được cười: "Chậc, ngành giải trí gần đây không có drama à, tôi mờ nhạt thế này, mà cũng có người chụp lén ư?”



Vẻ mặt Trâu Miên nghiêm túc.

Tôi ngừng cười, bĩu môi nói: "Đây là em trai tôi."

Trâu Miên thở phào, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, cười nói: "Em trai à? Chà, cô thật sự làm tôi sợ chết khiếp đấy, cô có biết thời điểm Kế Thước vừa về nước, đã chỉ đích danh cô đóng vai nữ chính trong bộ phim mới của cậu ấy không?”

Tôi ngả người vào ghế sô pha, uống mấy ngụm nước trái cây, liếc nhìn vẻ mặt tràn ngập hưng phấn của Trâu Miện, ​​trong lòng không có gợn sóng, thậm chí còn muốn bật cười.

Đây đúng là miếng bánh lớn nhất mà tôi có được khi lăn lộn ở ngành giải trí bấy lâu nay, nhưng lại đến từ người đã từng vứt bỏ tôi.

"Hạ Viên!! Đây chính là cơ hội của cô!"

"À, ừm, tôi biết."

Tôi tiện thể gật đầu.

Trâu Miên liếc tôi, có lẽ thấy tôi cũng không có phản ứng gì quá lớn, nhịn không được nói một câu:

“Cô phải có chút lòng cầu tiến đi chứ, qua thêm mấy năm nữa, thì cô chỉ có thể đóng vai mẹ người khác thôi.”

Tôi nhướng mày, không nói câu gì.

Thật ra trước khi quen biết Trâu Miên, tôi đã từng đóng vai người mẹ, hơn nữa lại còn là mẹ của Kế Thước đấy.

Đó cũng là lúc, Kế Thước càng nổi tiếng hơn đứa diễn vai nhân vật chính như tôi đây.

Dựa vào mấy mối quan hệ này, anh ta càng lăn lội được ở trong cái giới này, cũng lập tức kéo xa khoảng cách với tôi, cuối cùng lại lặng lẽ đi ra nước ngoài khi đang là người nổi tiếng.

Khi đó tôi mới hai mươi tuổi.

Vì việc này, tôi đã từng cảm thấy, không nổi tiếng chính là nguồn gốc của tai họa.

Tôi đã từng thử tạo dựng mối quan hệ. Nhưng tôi vẫn là một người mờ nhạt, ngoại trừ thân thể, không có thứ gì có thể lấy để trao đổi với người khác.

Cũng may lúc về nhà ăn tết, dì Bùi kịp thời phát hiện tôi không ổn, đưa tôi đi dạo ở trường đại học, sau đó sắp xếp tôi tham gia lớp học ở đó trong mấy tháng.

Sau đó tại buổi lễ quan trọng của trường, tôi gặp được đàn chị Trâu Miên.

12

Nhận miếng bánh lớn này, đáng nhẽ nên vui mừng, nhưng tôi lại không thấy vui vẻ, mặt mày ủ rũ trở về nhà.

Cửa nhà vừa mở ra, Bùi Kỳ đang đang mặc quần áo vào, vòng eo trắng nõn săn chắc đột nhiên lọt vào tầm mắt tôi.

Tôi:…

"Anh Kỳ, anh nhất định muốn đi đua xe à? Anh không sợ chị gái mách với ba anh sao?"

"Chị ấy không quản tao đâu."

Đi ngang qua cửa phòng Bùi Kỳ, không biết tật xấu này của thằng nhóc là từ đâu tới, lúc nào cũng thích bật loa ngoài khi gọi điện, một mình ngồi xổm ở đó chơi đùa với mũ bảo hiểm.

"Anh Kỳ, nếu không thì thôi bỏ đi, vốn dĩ anh cũng không thích người phụ nữ đó lắm, đừng có đối chọi với bọn nó nữa, anh quên lần trước ba anh suýt chút nữa đã đ.ánh ch.ết anh sao?"

“Chỉ cần còn một hơi thở, tao nhất định phải khiến tên khốn đó cút ra khỏi giới đua xe.”

Tôi:…

Nhìn một cái thái độ kiêu ngạo này, tôi nghe xong thấy có hơi ghen tỵ với thằng nhóc này, tuổi còn trẻ, mạnh miệng thật.

Thấy Bùi Kỳ đã chuẩn bị xong.

Tôi do dự một giây, vẫn là nên trốn đi, nhìn bóng lưng cậu rời đi, lặng lẽ đi theo.

Đêm tối bao phủ.

Đường đua rộng lớn tràn ngập tiếng reo hò, nhìn cả đám đông với những khuôn mặt trẻ tuổi, tôi tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống, lại không ngờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ở phía xa xa.

Là Kế Thước.

Kế Thước dựa vào trên ghế, hơi ngồi thẳng lưng, nhìn xung quanh một vòng. Tôi hơi sững sờ, lấy khẩu trang ra đeo lên mặt, lấy tay che trán, tránh né ánh mắt của anh ta.

Tôi vẫn đang chờ đợi Bùi Kỳ lên sân khấu thi đấu, lại không ngờ, tôi chạy đến nhầm chỗ, nhận được một cuộc điện thoại.

Thời điểm vừa nhấc máy, đầu bên kia là mấy tiếng la hét ầm ĩ.

“Alo, chị ơi, Bùi Kỳ bị thương rồi…”

"Đừng gọi điện cho chị ấy!"

Bùi Kỳ hét lên, những người xung quanh bối rối không biết làm sao.

"Mọi người tản ra, tản ra đi, xe cấp cứu tới rồi…"

"Có chuyện gì vậy, bây giờ cậu đang ở đâu? Chị tới ngay."

Tôi vội vàng đứng dậy, nhìn cả đám đông, hoảng hốt chạy bừa đi, ánh mắt chạm nhau, liếc mắt đã thấy Kế Thước đang đi về phía tôi.

Tôi không do dự, quay người bỏ chạy.

13

Phòng cấp cứu của bệnh viện.

Tôi vội vã chạy tới cửa, còn chưa kịp nhìn Bùi Kỳ, đã nghe thấy có người kêu: “Chị dâu.”

"Phương Cách! Mày..." Giọng nói khó chịu của Bùi Kỳ vang lên.

Một chàng trai với vẻ mặt vô tội đứng bên giường bệnh, gãi gãi đầu, cười nói: "Không phải anh không cho em gọi là chị gái à?"

Bùi Kỳ:...

Bùi Kỳ dựa vào trên giường bệnh, trên trán quấn băng gạc, còn có thể thấp thoáng nhìn thấy vết máu.

Cho dù là đang bị thương, còn phải truyền nước, nhưng vẻ mặt thằng nhóc vẫn không phục, đối diện với ánh mắt của tôi, mất tự nhiên dời ánh mắt đi.

"Này, cũng đã muộn rồi, cậu trở về đi, tôi ở đây trông là được rồi.”

Phương Cách dời đi, phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh.

Tôi ngồi ở mép giường, nhìn đôi mắt Bùi Kỳ vẫn đang cố ý tránh né ánh mắt tôi, thờ ơ nói: “Thi đấu thắng rồi à?”

Bùi Kỳ sửng sốt, không ngờ tôi sẽ hỏi cái này, bĩu môi nói: "Thắng."

“Vui vẻ không?"

Tôi nhướng mày nhìn cậu, biết kiểu thằng nhóc như cậu chỉ có thể thuận theo.

Đôi mắt Bùi Kỳ đen láy nhìn tôi, ngả người nằm xuống giường, nhỏ giọng nói: "Ừm."

"Vui vẻ là được rồi."

Tôi tiện thể lại gần đắp chăn cho cậu ta, rót một chén trà nóng, nói khẽ: "Chỉ là lần sau có thể chú ý an toàn một chút được không, chị thật sự lo lắng cho cậu đấy."

Ánh mắt Bùi Kỳ liếc nhìn tôi, khẽ nhắm mắt lại, như có như không ừ một tiếng.



14

Bùi Kỳ trả lời rất nhanh, nhưng là tôi biết rõ thằng nhóc này là đứa được nuông chiều, giây trước vừa đồng ý, giây sau sẽ quên ngay.

So sánh với những người cùng tuổi, dáng vẻ và gia thế của Bùi Kỳ đều không thiếu thứ gì, cuộc sống trôi qua thuận buồm xuôi gió, nếu cậu không chủ động gây chuyện, cuộc sống cơ bản sẽ không bạc đãi cậu, càng đừng nói đến việc bị cắm sừng.

Nghĩ đến dáng vẻ tức giận lần trước của Bùi Kỳ, tôi không nhịn được cười, định đứng dậy đi thuê một chiếc giường nhỏ, lại không ngờ vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một người đội mũ đi ngang qua cửa.

Thân hình kia, rất giống Kế Thước.

Có tin nhắn gửi tới.

[Trâu Miên]: Cô đang ở đâu?

Tôi liếc nhìn thời gian, không định trả lời, nên tắt chuông điện thoại đi, lại nhìn thấy Trâu Miên gọi điện thoại tới, bèn để điện thoại sang một bên.

Ban đêm gió lớn, tiếng gió rít qua cửa kính, tôi ngồi yên cạnh giường, chống tay lên thành tủ đầu giường, có hơi thất thần.

Tôi không nghĩ người trong quá khứ, lại cứ chen chân vào cuộc sống hiện tại của tôi.

Nhưng tôi không còn là đứa trẻ nữa, cho dù là vì thù lao đóng phim hay vì mặt mũi, tôi cũng phải cho Kế Thước chút thể diện.

Cho dù lúc trước anh ta rời đi, đối với tôi mà nói, đúng là như một cái tát vang dội.

Tôi ở bên cạnh Bùi Kỳ đến rạng sáng, sờ trán cậu, sau khi xác định được cậu không phát sốt, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi biết, nếu không phải bởi vì ba mẹ của cậu, căn bản là cậu sẽ không ở chung với tôi. Nhưng mà cậu đã đến đây rồi, tôi làm chị, vẫn phải chăm sóc cậu thật tốt.

Dù cho tôi lờ mờ cảm giác được, cậu sống rất hỗn loạn, về sau có khi còn mang đến phiền toái cho tôi hay không, cũng rất khó nói.

Nhân lúc Bùi Kỳ còn chưa có tỉnh, tôi định về nhà tắm rửa, thay quần áo khác, kết quả vừa mới đứng dậy, thằng nhóc này đã mở mắt ra, ngơ ngác nhìn tôi.

“Chị định đi đâu vậy?"

"Ấy, cậu không ngủ à?"

Tôi thu chân lại, nhìn dáng vẻ ngái ngủ của cậu, nói khẽ “Có phải thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Bùi Kỳ chớp mắt, hiếm khi lộ ra vẻ trẻ con, đáy mắt rưng rưng, đỡ trán nói: "Đau đầu. Khó chịu."

"Hả, vậy, để chị đi gọi bác sĩ."

"Không cần đâu, chỉ là vết thương hơi đau..."

Bùi Kỳ khẽ nhắm mắt lại, hàng mi đẹp ngoan ngoãn rũ xuống, có lẽ là thật sự thấy khó chịu, cuộn người lại, buồn bực nói: "Chị có việc thì về trước đi, em ở đây một mình không có vấn đề gì đâu."

Tôi nhìn bộ dáng yếu đuối của cậu, cảm giác có gì đó không ổn, nhếch môi đáp: "Được, vậy chị về đây, cậu có việc gì thì gọi cho chị nhé."

Bùi Kỳ bỗng dưng mở mắt ra.

Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, thì biết thật ra cậu không khó chịu, nên thờ ơ nói: “Chị đi một lát rồi sẽ về.”

15

Lúc về đến nhà, thì trời đã tờ mờ sáng, nước mưa hòa với gió lạnh bay ào ào.

Bước tới cửa, tôi ngáp một cái, thật sự thấy khá mệt, chỉ muốn về nằm một lát.

"Viên Viên."

Trước đây đã nghe thấy xưng hô này vô số lần, tôi lập tức tỉnh táo lại. Chỉ là khi nhìn Kế Thước ở trước mặt, vẫn cảm thấy hơi lạ lẫm.

Bóng tối lờ mờ che khuất tầm nhìn, khi anh ta đến gần, tôi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nói:

"Chào anh Kế."

"Viên Viên."

Kế Thước cúi xuống nhìn tôi, vô thức đưa tay về phía tôi, nhưng tôi đã nhanh tay đút tay vào túi trước, nắm chặt thành nắm đấm.

Đúng như tôi đoán, Trâu Miên này, đã bán địa chỉ nhà tôi rồi.

Cánh tay của Kỷ Thước cuối cùng cũng buông xuống, nhìn tôi chằm chằm, nhỏ giọng nói: “Viên Viên…”

"Viên Viên."

Câu này là bắt chước giọng điệu của Kế Thước, nhưng lại kèm theo một chút hàm ý trêu tức.

Là Bùi Kỳ.

Cậu trực tiếp kéo thẳng tôi vào trong lồng ngực, kéo dài khoảng cách với Kế Thước, nhướng mày hỏi Kế Thước: "Anh là ai?"

Kế Thước theo bản năng dán chặt ánh mắt vào mặt tôi, giống như đang đợi tôi giải thích cho anh ta một lời giải thích.

"Đây là bạn cùng ngành của chị."

Tôi cụp mắt xuống đáp lại thay cho Kế Thước, nắm lấy cổ tay Bùi Kỳ, còn thờ ơ nói: "Anh Kế này, trời mưa càng ngày càng lớn đấy, tôi về nghỉ ngơi trước đây."

Nói xong, tôi không đợi Kế Thước có bất kỳ phản ứng gì, đã kéo Bùi Kỳ vào nhà.

"Sao cậu lại trốn ra khỏi bệnh viện?"

Tôi thấy băng gạc trên đầu cậu đã bị dính nước mưa, ấn cậu xuống ghế sô pha, xoay người đi lấy hòm thuốc.

Bùi Kỳ ngả người vào ghế sô pha, bắt chéo chân, tiện tay giật băng gạc xuống, vừa giật vừa nói: "Em mà không trở về, làm sao biết chị vừa về là đã có người đàn ông khác chứ?"

Tay đang cầm băng gạc của tôi khưng lại lại, vô thức liếc nhìn cậu, cười nói: "Cái đồ bệnh tật như cậu mà muốn quản cả tôi à?"

Bùi Kỳ nhướng mày: "Em lớn rồi, cũng không phải là không hiểu."

Tôi thực sự bị cậu chọc cười, cậu thì biết cái gì, nghĩ đến đống đồ cậu mang theo, tôi thở dài, đi về phía cậu.

Bùi Kỳ thấy tôi im lặng, ngả người ra sau, không cho tôi chạm vào.

Tôi đứng cạnh ghế sô pha, cúi người đối diện với ánh mắt của cậu, cười nói từng chữ một: "Em à, đừng có nghịch nữa được không, nếu không chữa trị vết thương cho tốt, để phát sốt, thì sẽ lớn chuyện đấy."

"Người đàn ông đó là ai?"

Bùi Kỳ hoàn toàn phớt lờ lời nói của tôi, đột nhiên nghiêng người lại gần, khiến tôi theo bản năng ngửa cổ ra đằng sau, giữ một khoảng cách nhất định với cậu.

Bùi Kỳ nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt đen láy, không đợi tôi trả lời, đã hỏi: "Bạn trai cũ à?"

Tôi:...

Tôi không muốn nói về chủ đề này, cúi đầu xé băng gạc, dùng tăm bông châm một ít cồn, đưa tay giữ trán Bùi Kỳ lại.

Bùi Kỳ: "Vóc dáng còn không cao bằng em."

Tôi:...

Tôi không nhịn được cong môi, cúi đầu nhìn hàng mi đen nhánh của cậu, vuốt mấy sợi tóc rối ở trước trán, cảm giác trong giọng nói của cậu có vẻ ghét bỏ, bèn nhỏ giọng chiều theo ý cậu: “Ừ ừ, không cao bằng cậu.”

Thằng nhóc này, luôn muốn mọi người thuận theo.

Thật sự không biết với cái tính tình này của cậu, lúc huấn luyện quân sự có xảy ra mâu thuẫn với thầy huấn luyện hay không...

Tôi sợ điện thoại của mình sẽ bị người hướng dẫn gọi cháy máy mất.