Em Thích Nắng, Anh Thích Mưa

Chương 30: Vẫn không buông tha



“Bản tin thời sự. Sáng nay, theo cục cảnh sát, cơ quan điều tra, đã tìm được hung thủ của cuộc thảm sát. Theo thông tin được cấp, hiện tại danh tính của hung thủ vẫn chưa được tiết lộ, danh tính là một người phụ nữ có thù oán với ba nạn nhân…”

Người đàn ông dẫn dắt chương trình thái độ cẩn thận, nghiêm trọng. Tuy nhìn bên ngoài trông anh ta có vẻ hiểu rất rõ sự tình nhưng thực tế chưa hẳn là vậy.

Hoa Châu lặng lẽ nhâm nhi tách trà còn nóng hổi trên tay, dáng vẻ yên tĩnh xem tin tức cập nhật mới nhất trên những trang báo điện tử thông qua chiếc điện thoại thông minh.

Tạm đặt tách trà xuống bàn, mắt hướng về bóng dáng nhỏ bé dường như muốn trốn chạy.

Tiểu Ngạn giật thót, run sợ ngoảnh đầu lại nhìn Hoa Châu vì kế hoạch tẩu thoát thất bại. Mặc dù không biết lí do của nguồn cuồng phong, bão táp xung quanh Hoa Châu là gì nhưng linh tính mách bảo phải chạy thật nhanh tránh gặp nguy hiểm.

Đối diện với cặp mắt sắc lạnh, nụ cười quái dị nhưng vẫn không làm biến chất vẻ đẹp của khuôn mặt, Tiểu Ngạn hiện giờ tái mét. Chạy thì chắc chắn không vấn đề nhưng đường trở về thì tất nhiên không có.

Bày bộ dạng khóc lóc ỉ ê, Tiểu Ngạn lao tới quỳ xuống dưới chân Hoa Châu cầu xin để biết lỗi sai của mình.

Thấy Tiểu Ngạn như thế nhưng Hoa Châu vẫn không có ý định tra khảo cô ngay, vẫn còn cơ hội đó, Hoa Châu mỉm cười thánh ghiện. Nhưng ai đó vẫn không biết mà nhận lấy.

“Tiểu Ngạn nhà ta dạo này thật biết lo chuyện bao đồng mà.” Hoa Châu chỉ mỉm cười, nhìn chằm chặp như muốn nắm thóp con ngươi của cô gái bày bộ dạng yêu ớt sượng trân trước mặt.

Nửa hiểu ra vấn đề, Tiểu Ngạn nhanh chóng biện hộ cho mình. Dù bất kể chuyện gì cũng được, thà sai còn hơn là rơi vào thế bị động.

“Em xin lỗi mà, từ giờ em sẽ không liên lạc với anh ấy sau lưng chị nữa. Tha cho em đi (trả lại Hoa Châu thường ngày dễ bắt nạt cho tôi).”

Nhận được lời thú tội đúng ý, Hoa Châu thay vì tha thứ, cô lại càng phải khắt khe hơn tránh hậu quả người rơi vào thế bị động trong mọi hoàn cảnh luôn là cô.



“Có vẻ hai người cũng được thời gian dài rồi nhỉ. Từ lúc nào?”

Ánh mắt vô cảm, giọng nói lạnh tanh không chút cảm xúc, đầy tính đe dọa. Có thể tưởng tượng hàng loạt tia sét dữ dội đánh xuống làm phông nền tuyệt hảo cho hoàn cảnh lúc này.

Vì không thể ngờ Hoa Châu lại giận dữ với chuyện này như vậy, Tiểu Ngạn có dự cảm chẳng lành. Chẳng nhẽ Hoa Châu tốt bụng hiện giờ đang hắc hóa sao? Nguy to rồi. Cảnh báo bão giật cấp 100000xxxxx.!!!

“Tha em, chị Châu. Từ giờ không dám nữa! Em thề, em chỉ mới biết anh ấy về nước từ lúc chị đi quay quảng cáo hôm nọ thôi.” Thân hình run rẩy cúi rạp xuống nền đất.

Nhìn thấy Tiểu Ngạn như vậy, Hoa Châu đành bất lực vỗ trán. Người ngoài không biết lại bảo cô đối xử với quản lí như người hầu. Không ngờ chỉ dọa chút xíu thôi mà con bé làm đến nhường này.

Dỡ bỏ mọi cảm xúc xuống, Hoa Châu nắm lấy tay đỡ Tiểu Ngạn dậy. Nhưng cánh tay ai đó lại rất cứng cáp ương bướng, nhất quyết không chịu theo lên khiến ngọn lửa tức giận trong Hoa Châu bùng nổ.

“Cái con bé này, có đứng lên không thì bảo?! không thì ở im đấy chờ chết đi!”

“Em sẽ không đứng dậy trừ phi chị tha thứ cho em!”. Nhất quyết không chịu thua, đấu khẩu đôi ba câu hai người cuối cùng cũng chịu quay lại bình thường.

Đứng thẳng người, đôi chân khép lại, bàn chân chếch hình chữ V, gương mặt nghiêm trang giống hệt những người lính, tay giơ lên trước trán chuẩn bị thể hiện sự trung thành tuyệt đối.

“Tôi, Tiểu Ngạn, xin hứa! Từ nay về sau, không có sự cho phép của sếp Châu, tôi tuyệt đối không tự ý liên lạc với nhân viên bị sa thải. TRUNGTHÀNH!”

Bầu không khí quay trở lại như lúc trước, tiếng cười tràn ngập căn phòng sau tiếng hô to đầy vang dội cuối cùng của Tiểu Ngạn.

Màn đêm đen kít phủ xuống khắp khoảng trời, kết hợp với làn sương mù khiến ánh đèn đường mờ ảo, không đủ sáng để nhìn thấy rõ, kể cả đối với người ở trên cao.



Tại căn phòng tối mịt không ánh đèn nọ, một người đàn ông cao ráo, vạm vỡ. Dù ánh điện không thể soi rõ nhưng nhờ ánh trăng sáng tỏ chiếu qua cửa kính lớn, gương mặt anh tuấn góc cạnh như được nên bởi sự rèn giũa khốc liệt qua từng năm tháng phản chiếu hoàn hảo lên tấm cửa kính.

Khóe môi nhếch lên, tâm trạng vui vẻ khi đọc dòng tin nhắn vừa được gửi đến. Anh xoay người lại, động tác uyển chuyển với lấy chai rượu vang, tựa lưng vào ghế hướng ngược lại với ánh trăng tròn. Quả thực trong đầu hiện giờ, mọi thứ đều rất hỗn loạn nhưng chỉ duy nhất một điều khiến anh bận tâm lúc này. Có lẽ thời gian qua chỉ mỗi mình anh là thay đổi.

*Ting*

“Đại ca, chị nhà hôm nay rất nhiều cảm xúc luôn. Việc liên lạc bí mật bị bại lộ. Nhưng chị ấy vẫn rất dễ thương và dễ bị lừa. Hy vọng thời gian tới mọi chính sách công lược của đại ca hiệu quả. Chờ tiệc rượu ăn mừng*. •-<”

Trong làn sương mù ngày càng dày đặc dưới đêm đen, một diễn biến khác có vẻ nghiêm trọng xảy ra.

Thanh tra Sở lặng lẽ cầm chiếc hoa tai giả mà hôm nọ ông dày công vất vả mới kiếm được bản nhái ở chợ đen. Cùng với những viên thanh tra khác quy tụ tại chiếc bàn tròn làm việc. Tất cả đều hướng về tấm hình chụp vội, tuy chưa thể xác minh người gửi lẫn người trong hình là ai nhưng bóng lưng và góc mặt của người đó hoàn toàn khớp với Hoa Châu,đã từng bị đưa đến.

“Mọi người, tất cả đều nghĩ giống tôi đúng chứ? Lời của cô minh tinh kia khả năng cao là bịa đặt.” Thanh tra Sở bằng tất cả lòng nhiệt huyết, niềm đam mê và sự chuyên nghiệp ông ta nói với mọi người bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

“Sáu người các anh, hãy tin tưởng và sát cánh cùng tôi cho đến khi chân tướng được sáng tỏ.!!!”

Ông ta giơ cao cánh tay cùng sự quyết tâm sắt đá khó mà đổ vỡ, hướng mắt lên trần nhà tối tăm. Dường như không có gì có thể cản nổi sự dâng trào mãnh liệt, máu nóng thanh tra cuồn cuộn trong người.

“Thanh tra Sở, có phải ông thắp nến để làm tăng thêm kịch tính không? Nhìn giống như cuộc họp của mấy tên mafia.” Bỗng một viên thanh tra lên tiếng.

Thanh tra Sở vẫn giữ vững vẻ điềm đạm cùng ánh mắt rực cháy nhiệt huyết, ông ta hướng về phía người vừa nói.

"Bị cắt điện rồi. " Tên khốn SSS.(Cái này ổng sợ không dám nói nên chỉ chửi thầm trong đầu thôi nha mọi người)*