Em Là Ngoại Lệ: Ông Chồng Yêu Nghiệt Của Em

Chương 14: Dụ dỗ



Biệt thư riêng

Mấy nay Hình Lẫm không đưa rước Giản Ninh như mọi khi mà đều để a Chân đi thay.

Hôm nay cũng vậy nhưng lúc này đến hơn 9 giờ Giản Ninh mới về tới.

“Sao về trễ vậy?” Hình Lẫm nói ngồi chéo chân ở sofa mặt cúi xuống cũng không rõ biểu cảm.

“Còn không phải tại anh, đang không lại muốn em làm giám đốc làm gì. Dự án vất vả cả tuần nay đột nhiên lại có vấn đề, em phải cùng mọi người chỉnh sửa lại. Còn chưa ăn uống gì mệt muốn chết luôn rồi.”

“Còn không phải do em rảnh rỗi quá không có chuyện làm theo kiếm chuyện chọc tức tôi sao.”

Giản Ninh lườm anh chu môi ghét bỏ một mạch trở về phòng tắm rửa.

Hình Lẫm liếc mắt nhìn theo Giản Ninh cũng không nói thêm gì. “Chuẩn bị bữa tối cho bà chủ, thanh đạm thôi.” Hình Lẫm truyền lời đến người giúp việc rồi cũng quay người lên phòng.

“Vâng ạ!” Thím Trương đáp lời nhanh chân vào bếp chuẩn bị không dám chậm trễ.

 

Lúc này Giản Ninh đã tắm xong bước ra thấy anh đang đọc sách liền mím môi cười với vẻ mặt đầy ý đồ.

"Lay, có muốn làm thư ký cho em không?"

"Em mơ hả? Không có cửa đâu." Hình Lẫm không mặn không nhạt nói vẫn ngồi tựa lưng trên giường ung dung đọc sách, mắt lười phản ứng cũng không nhìn cô.

“Anh cho người theo giữ em như thế tại sao không trực tiếp..”Giản Ninh nói khoé môi khẽ cong lên, vừa thoa dầu dưỡng da tay xong, từ bàn trang điểm cô đi qua giường ngồi bắt ngang chân Hình Lẫm, tư thế khá ái muội.

Hình Lẫm liền đứng hình nâng mắt lên nhìn cô.



Giản Ninh không nhanh không chậm, rút quyển sách từ tay anh ném sang một bên, áp sát ngực mình lên người anh. Ngón tay đặt trên môi anh mớn trơn dịch xuống dần xương quai xanh của anh tha tới tha lui, rõ là đang dụ hoặc.

“Mấy hôm nay trốn em..” bàn tay không an phận cứ di chuyển xuống chỗ không nên xuống.

“Em bận tôi không biết bận à? Tôi bảo thím Trương nấu bữa tối cho em rồi, đi xuống dưới ăn đi.” Hình Lẫm liếm môi nói giữ tay cô lại, ánh mắt cũng không nhìn cô.

Giản Ninh không đáp lời rút tay lại hai tay áp lên mặt anh, chớp chớp đôi mắt phòng má với vẻ mặt đầy mong đợi.

Bầu ngực nhấp ngô căn tròn trong chiếc áo ngủ hai dây lụa mỏng manh được phủ thêm một lớp áo ngủ bao bọc bên ngoài nửa kín nửa hở, mà Hình Lẫm nuốt một ngụm nước bọt.

Đã dặn lòng là phải kìm chế với con tiểu hồ ly này nhưng thật sự là không thể, nửa thân dưới đã không yên phận từ lâu. Cơ thể luôn luôn thành thật nhất...

Từ ngày chạm vào người con gái này anh không còn hứng thú nào với bất kỳ ai, dù họ có nằm phơi ra anh cũng chẳng muốn nhìn, còn người không muốn nghĩ tới thì cứ luôn bay lượn ở trong đầu. Cá cược cái quái gì, không biết Giản Ninh đã động lòng được bao nhiêu, nhưng với anh ngay từ đầu đã thua triệt để, thiệt là không nhịn nổi mà.

Hình Lẫm liền ấn cô xuống giường, nằm dưới thân người anh. Còn chưa kịp hôn đã bị Giản Ninh giữ đầu ngăn lại.

"Ninh Ninh, em chăm ngòi thì em phải dập, buông ra.."

"Ông xã, anh có muốn làm thư ký cho em không? "Giọng nói ma mị đầy mùi dụ dỗ.

"Đây là lúc nói chuyện đó à?" Hình Lẫm một tay cố định tay cô trên đỉnh đầu, ngấu nghiến lấy đôi môi cô mà càng quấy. Bàn tay còn lại càng không an phận mơn trớn mân mê khắp cơ thể cô, chiếc váy vừa được vén lên chiến thần hùng vĩ đã tiến vào..

"Hự.. Lẫm.. nhẹ thôi anh.." Giản Ninh thì thào bên tai anh gương mặt hiện rõ mùi hồ ly đang hưởng thụ khiến Hình Lẫm càng phát điên.

"Ninh Ninh, cái miệng nhỏ của em thành thật một chút đi, âm thanh câu dẫn của em khiến tôi phát điên đây này.."

“Hự.. anh không làm thư ký cho em thì anh nhất định sẽ hối hận.”

“Em muốn chết hả?”



Hình Lẫm vừa dứt lời Giản Ninh liền vòng tay câu cổ khóa chặt môi anh, xoa dịu cơn giận trước khi bị anh hành.

 ..

Sáng mở mắt ra, Giản Ninh vẫn lười chưa muốn dậy, nhìn người đàn ông với nét đẹp rõ là của yêu nghiệt cô không thể cầm lòng mà véo má anh một cái.

Hình Lẫm bất ngờ ghì sát cô vào mình, đặt cô nằm trên người anh.

“Lẫm, thả em xuống.” Giản Ninh chống tay lên ngực anh cố giữ ra khoảng cách.

“Muốn khởi động buổi sớm..” Hình Lẫm không mặn không nhạt nói ánh mắt rơi trên bầu ngực Giản Ninh.

Giản Ninh nhìn xuống thân người trống trơn như nhộng, hái má ửng hồng liền nằm xuống, bưng mặt trốn.

“Còn chỗ nào tôi chưa thấy đâu mà xấu hổ, biết câu dẫn tôi lắm mà?”

“Không nói chuyện với tên xấu xa nhà anh, buông em ra.”

“Không buông.” Hình Lẫm siết chặt lấy cô, hôn lên làn tóc.

“Em còn phải đi làm. Anh Hình Vỹ bảo sáng nay phải thuyết trình dự án, em cũng không chắc mình sẽ làm được, đi sớm một chút xem lại mới yên tâm.”

Hình Lẫm liền cười ha hả. “Có nghe nhầm không đó. Đây là Giản Ninh không biết sợ trời sợ đất sao?”

“Anh còn nói. Cũng tại cái tên yêu nghiệt không máu không tim không phổi như anh, thấy người ta đi sớm về khuya như vậy cũng không chịu giúp.” Giản Ninh cốc tay lên trán anh, nhanh chóng thoát thân mặc cho thân người trần trụi chạy một mạch vào phòng tắm.

Hình Lẫm nâng mày nhìn theo thân người nhỏ nhắn mà thở dài, trùng chăn tiếp tục nằm nướng.