Em Là Hũ Mật Của Anh

Chương 115: Diệt trà



Bí mật mở ra, câu hỏi của cô dường như đã có lời hồi đáp.

Lâm Y Loan sao? Cô ta muốn chia rẽ tình cảm giữa cô và Phó Tử Sâm cũng được. Đã đến lúc, cô cần đi dọn rác rồi.

Dựa vào vài mối quan hệ, Tống Cẩm Đan đã hẹn gặp được Lâm Y Loan. Thoắt cái đã qua hai ngày kể từ khi Tống Cẩm Đan gặp cô ta ở quán bar.

Cô ta mặc lên mình bộ váy có chút rườm rà và xuất hiện trước mặt cô. Lâm Y Loan vốn là kẻ có tính hơn thua, cô ta sẽ chẳng bao giờ cho phép kẻ khác đẹp hơn mình. Nhưng như vậy thì đã sao? Tống Cẩm Đan dù ăn vận giản dị, điểm thêm chút son cũng đã có thể xinh đẹp hơn cô ta gấp nhiều lần.

Cô ta đặt chiếc túi xách lên mặt bàn giống như đang khoe khoang vậy.

"Thấy sao? Đây là mẫu túi xách mới nhất hiện nay. Trên thế giới cũng chỉ có mười cái! Người như cô chắc cả đời cũng chưa từng thấy nó, đúng không?" - Lâm Y Loan đứng khoanh tay trước ngực, hất cằm một cách kiêu ngạo.

Tống Cẩm Đan nhìn cái túi trên bàn cô ta một cái rồi lại rời mắt đi, khoé mắt cô cong lên thể hiện ý cười.

Lâm Y Loan nhìn cái ghế nhưng không chịu ngồi xuống, cô ta ghét bỏ rồi vẫy tay kêu phục vụ.

"Này! Cậu kia! Qua đây!"

Người phục vụ vội vã chạy lại: "Có chuyện gì sao thưa quý khách!''

"Ghế này của các người có sạch sẽ không vậy? Nếu làm hỏng bộ đồ này của tôi thì đừng có trách! Một kẻ nghèo hèn này sao có thể mời quý cô như tôi đến một nơi nào sang trọng hơn được chứ!" Lâm Y Loan nhếch miệng nhìn về phía Tống Cẩm Đan: "Cậu còn đứng đấy làm gì? Mau lau sạch ghế đi!"

Người phục vụ ngây ngốc ra một lúc rồi mới kịp hiểu. Cậu ta lấy giấy ướt để lau qua một lượt ghế ngồi.

"Lau thêm lượt nữa!" - Lâm Y Loan ra lệnh.

Ghế được lau hết ba lần thì cô ta mới dám ngồi xuống. Lâm Y Loan bĩu môi chê bai: "Đúng là một quán trà tầm thường! Nói đi, hôm nay cô kêu tôi ra đây làm gì?''

"Cũng chẳng có chuyện gì lớn lao! Cô và Phó Tử Sâm quen nhau từ khi nào?''



"Anh ấy rơi xuống vực, trôi dạt đến một con suối nhỏ. Chính tôi đã cứu anh ấy! Cũng chính từ lúc đó, tôi và anh ấy đã bên nhau đến tận bây giờ!" - Cô ta bắt đầu nói dối không chớp mắt.

Tống Cẩm Đan trả vờ ngạc nhiên, cô "Ồ" lên một tiếng.

"Vậy Phó Tử Sâm hiện đang ở đâu? Mấy hôm nay tôi chưa gặp anh ấy!" - Cô lại hỏi.

Lâm Y Loan bật cười, cô ta lấy điện thoại của mình ra. Mấy ngày vừa qua, cô ta đã bỏ ra không ít tiền chỉ để mua lịch trình kín của Phó Tử Sâm, giờ thì cũng đến lúc cô ta lật bài rồi.

Cô ta gọi điện cho một số điện thoại lạ. Theo như thoả thuận, người kia sẽ giúp cô ta giả giọng Phó Tử Sâm và cố tình nói ra những lời yêu thương với Lâm Y Loan.

Loa ngoài được mở lên.

Phải công nhận, giọng của tên đàn ông kia giống thật.

"Tử Sâm, người bạn gái hờ của anh đang bắt nạt em nè!''

"Là kẻ nào to gan dám chọc công chúa của anh khóc chứ? Chờ anh, vài ba ngày nữa anh về! Lúc đó, anh nhất định sẽ chia tay với cô ta.''

Lâm Y Loan nhìn cô với vẻ mặt đắc thắng. Nhưng bây giờ, kịch hay mới chính thức bắt đầu.

Phó Tử Sâm đã ngồi ở phía sau chờ đợi khá lâu. Khi con mồi đã cắn câu, anh mới xuất đầu lộ diện.

Phó Tử Sâm ngồi xuống cạnh cô, chiếc điện thoại trên bàn vẫn đang phát ra giọng của người đàn ông kia.

Lâm Y Loan tay chân run lẩy bẩy vội tắt điện thoại. Cô ta không biết tại sao Phó Tử Sâm lại xuất hiện ở đây! Hai người bọn họ lại còn tình tứ như vậy trước mặt cô ta.

"Anh Tử Sâm! Anh còn nhớ em không?"

"Xin lỗi cô, tôi chỉ nhớ được bạn gái của mình. Còn việc ngày trước, để thay lời cảm ơn tôi đã giúp đỡ cô rất nhiều. Giúp cô đi học, kiếm việc… thậm chí giúp cô thay đổi cả ngoại hình. Vậy nên, không hiểu vì lý do gì cô lại liên tục phá đám hạnh phúc của chúng tôi!" - Phó Tử Sâm vừa nói vừa vòng tay ra sau lưng ôm chặt lấy cô.

"Anh nhìn đi! Con nhỏ đó có gì hơn tôi chứ? Tôi xinh đẹp, tôi có tiền, tôi có hiểu biết! Tại sao chứ?" - Cô ta tuyệt vọng gào thét.



Tống Cẩm Đan nhìn cô ta rồi cong cong khoé mắt: "Cô xinh đẹp? Ừm, đúng vậy! Cô có tiền? Vậy thì tôi cũng có! Cô có hiểu biết? Vậy thì sao cô lại không thử tìm hiểu xem tôi là ai? Để xem thử tôi có xứng ngồi ở đây để tranh người đàn ông này với cô không? Còn nữa, cái túi và bộ váy mà cô đang dùng chỉ là hàng nhái, nó được bán tràn lan khắp nơi, đừng diện nó ra ngoài nữa, sẽ mất mặt lắm đấy!"

Lâm Y Loan cười trong sự khó chịu: "Cô nghĩ mình là ai chứ? Là người mẫu hay đại minh tinh? Chắc gì những kẻ ở đây đã biết đến cô! Đừng tự ảo tưởng vào chính bản thân mình nữa."

Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt của cô ta đã không còn che giấu nổi sự ghen tị. Lâm Y Loan không thể tin được, người phụ nữ trước mặt lại là người dẫn đầu một tập đoàn đứng đầu cả nước.

"Vậy thì đã sao? Phó Tử Sâm, anh vẫn muốn chọn cô ta sao?''

"Phải! Cô ấy là của tôi, dù là bây giờ hay mai sau! Còn nữa, có hai người quen có lẽ cô sẽ muốn gặp đấy!"

A Trí và người em trai của anh ta cùng xuất hiện. Đây chính là hai anh em đã cứu anh từ dưới vách núi. Từ sau khi được đội cứu hộ đưa khỏi ngôi làng tăm tối đó, hai người họ đã không gặp lại mụ chủ nhà độc ác kia dù chỉ một lần.

A Trí và em trai của anh ta đang học tập để thi vào ngành y học cổ truyền. Hai người bọn họ khi vừa xuất hiện đã đủ toát lên ánh sáng của sự tri thức.

Lâm Y Loan sững sờ một lúc: "Là A Trí sao?"

"Phải! Chào cô! Cảm ơn anh Phó đã gọi hai anh em chúng tôi đến đây! Tôi rất biết ơn vì anh đã cho anh em chúng tôi cuộc sống tốt như ngày hôm nay! Đồng thời, tôi cũng muốn làm sáng tỏ câu chuyện ở dưới vách núi vào năm ngoái. Cuộc sống khổ cực của anh và tôi cũng là một tay mụ gây ra! Mụ ta chưa cứu anh được ngày nào nhưng lại luôn miệng nhận công!"

"Chúng mày…" - Lâm Y Loan tức đến hai mắt đục ngầu.

Phó Tử Sâm chỉ nhìn cô ta một cái, ngay cả nói cũng chẳng buồn nói. Anh gọi điện cho Lucas để phân phó: "Tôi muốn Lâm Y Loan không còn xuất hiện trước mặt tôi và bạn gái tôi nữa. Không cần biết bằng cách nào, khiến cô ta biến mất luôn cũng được!"

Cô ta sững sờ, Phó Tử Sâm muốn giết cô ta thật sao?

Trong một xã hội có luật pháp, Phó Tử Sâm chắc chắn sẽ không hành động như vậy! Đây chỉ là một lời cảnh cáo dành cho cô ta mà thôi.



Chẳng biết Lucas đã dùng cách gì nhưng chỉ vài ngày sau Lâm Y Loan đã rời khỏi nước và định cư tại nước ngoài. Cô ta đã nói, cả đời này sẽ chẳng bao giờ trở về nơi đó nữa.