Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 4



Trong căn hộ hiện đại và sang trọng, Gia Kỳ đang chuẩn bị một bàn tiệc nhỏ, có rượu vang và trái cây tươi ngon. Xong đâu đó, Gia Kỳ đến trước gương và chỉnh trang lại mái tóc, trông cô thật sexy và quyến rũ. Dự định hôm trước sẽ dành cho Đăng Khoa một buổi tối lãng mạn, nhưng không thành, hôm nay cô cố ý tạo cho Đăng Khoa bất ngờ. Đúng là mẫu người con gái hiện đại, suy nghĩ thoáng và luôn là người chủ động.



Kính Koong! - Tiếng chuông cửa vang lên.



Gia Kỳ giật mình, ngắm lại mình lần nữa và nhanh chóng đi ra cửa. Vừa mở cửa đã thấy Đăng Khoa tay cầm bó hoa đứng đợi.



- Mừng nhà mới, thưa quý cô Gia Kỳ. - Giọng Đăng Khoa lém lỉnh.



- Anh màu vào xem, em trang trí đẹp lắm. - Gia Kỳ vui vẻ kéo tay Đăng Khoa vào nhà.



Đúng là một căn hộ đắt tiền, vị trí đẹp, từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố. Đăng Khoa dạo xem một vòng, căn hộ được bài trí theo phong cách Bắc Âu, rất đẹp và hiện đại.



- Anh qua đây xem. - Gia Kỳ vừa nói vừa nắm tay Đăng Khoa đi qua bàn tiệc, đã có hai ly rượu vang được rót sẵn.



- Từ vị trí này ngắm phong cảnh rất đẹp, còn gì bằng khi vừa nhâm nhi ly rượu vang và ngắm thành phố về đêm. Em thật biết cách thưởng thức đó.



Gia Kỳ cười vui vẻ, và cụng ly với Đăng Khoa.



- Vậy là ước mơ thứ nhất đã thành hiện thực. Em luôn thích sở hữu một căn hộ cho riêng mình, được trang trí theo phong cách của em.



- Ước mơ thứ nhất à? Vậy còn ước mơ thứ hai? - Đăng Khoa uống một ngụm rượu vang và khẽ hỏi.



- Ước mơ thứ hai, là được vào làm ở công ty tạp chí ELLE tại Pháp. - Gia Kỳ hào hứng nói. - Đó là ước mơ của hầu hết người phụ nữ hiện đại đó anh.



Đăng Khoa lắng nghe Gia Kỳ nói rồi nhẹ nhàng tiến tới gần cô và hỏi.



- Vậy...có ước mơ nào có anh trong đó không?



Gia Kỳ cũng nhìn Đăng Khoa, tiến sát lại anh hỏi nhỏ.



- Còn anh, ước mơ lớn nhất của anh là gì? - Gia Kỳ vừa nói vừa nhìn môi Đăng Khoa. - Trước giờ em chưa nghe anh nói gì về ước mơ của anh. Anh...



Chưa nói hết câu, Đăng Khoa đã đặt lên môi Gia Kỳ một nụ hôn. Trước khung cảnh lãng mạn, và trước cô gái xinh đẹp, quyến rũ như Gia Kỳ, ai cũng thấy xiêu lòng. Cả hai hôn nhau nồng say, không biết do men rượu hay do sự quyến rũ ấy, làm Đăng Khoa say.



Rồi Đăng Khoa dừng lại, đưa tay vuốt lại mái tóc cô, và ngắm Gia Kỳ khẽ cười.



- Đêm nay, nhìn em thật quyến rũ.



Gia Kỳ cũng áp đôi má hồng vào bàn tay ấm áp của Đăng Khoa, nhìn anh với ánh mắt trìu mến.



- Anh...có muốn xem phòng ngủ của em không?



Đăng Khoa cúi đầu bật cười, rồi lại vuốt ve mái tóc. Và anh bế Gia Kỳ lên, đi về hướng phòng ngủ. Cả hai trao nhau ánh mắt đầy tình cảm không rời.



Đăng Khoa nhẹ nhàng đặt Gia Kỳ lên chiếc giường êm ái, đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, và lại trao cho cô những nụ hôn nồng cháy. Vòng tay Gia Kỳ nới lỏng ra và bắt đầu tìm tới ngực Đăng Khoa, bắt đầu tháo những chiếc cúc áo của anh.



Tình tinh tính tinh! Tình tinh tính tình. - Bỗng dưng điện thoại Đăng Khoa reo lên.



Đăng Khoa dừng lại quay ra ngoài, nhưng Gia Kỳ kéo anh lại và tiếp tục hôn anh. Tiếng chuông điện thoại đã tắt. Và lại vang lên liên hồi. Đăng Khoa nóng lòng.



- Đợi anh một tí, anh quay lại ngay.



Chắc là có việc gì gấp, nên điện thoại mới đổ chuông liên tục, Gia Kỳ khẽ nũng nịu mím môi và gật đầu. Đăng Khoa ra ngoài cầm điện thoại lên, thấy nhiều cuộc gọi của mẹ, anh vội vàng gọi lại.



- Alo! Đăng Khoa ơi...- Giọng của mẹ anh nức nở. - Đăng Khoa ơi mẹ biết làm sao đây! - Rồi bác gái lại nức nở không kiềm được cảm xúc.



- Alo, sao vậy mẹ, có chuyện gì, mẹ bình tĩnh nói con nghe. - Giọng Đăng Khoa khẩn trương. - Có ai ở bên mẹ không, ba con đâu? Anh Đăng Vũ đâu?



Gia Kỳ nghe có điều gì không ổn, cô vội chỉnh lại váy áo và chạy ra ngoài.



- Có chuyện gì vậy anh?



Đăng Khoa đưa tay ra hiệu suỵt, để anh nghe được mẹ muốn nói gì trong tiếng nức nở.



- Ba con...Ba con...đang nằm viện, mẹ...mẹ không biết sống sao đây, Đăng Khoa con ơi! - Và bác gái lại oà lên khóc nức nở.



- Mẹ, mẹ đừng xúc động...Có anh con ở đó không? - Đăng Khoa cảm thấy bất an, đang yên đang lành, đã xảy ra chuyện gì.



- Alo, là anh đây Đăng Khoa...Ba chúng ta bị đột quỵ giờ đang cấp cứu ở bệnh viện, giờ em có sắp xếp công việc bay qua Paris được không?



Đăng Khoa choáng váng rồi ngồi thụp xuống ghế, ba anh đang khoẻ mạnh, không có dấu hiệu bệnh tật gì, tự dưng lại bị đột quỵ, anh không tin vào những gì mình đang nghe thấy.



- Đăng Khoa, anh có sao không! - Gia Kỳ hốt hoảng đến đỡ tay anh.



- Em có nghe anh nói không, Đăng Khoa, alo alo!



Đăng Khoa nhắm nghiền mắt, bình tĩnh lại một tí và trả lời.



- Em sẽ bay sang Paris ngay, anh hãy chăm sóc ba mẹ, đợi em qua.



- Ừ, thôi, bác sĩ gọi người nhà, anh lo bên này tí. Hẹn mai gặp. - Anh trai Đăng Khoa nói vội rồi tắt máy.



Đăng Khoa vội lấy áo khoác rồi rời đi.



- Ba anh bị đột quỵ đang nằm ở bệnh viện, anh phải sang Paris ngay. Em ở lại nhé, chắc vài hôm anh về.



- Lạy Chúa! Cầu mong bác Hứa mau vượt qua, anh đi nhanh đi. Có tin gì nhớ nói em biết.



***


Đăng Khoa nhanh chóng đi đến thang máy, vừa đi xuống anh vừa gọi bác Kim.



- Alo bác Kim, xếp cho cháu ít quần áo và đồ dùng cá nhân vào va-li. Cháu phải sang Paris mấy ngày.



- Bây giờ đi hả cậu, sao gấp vậy cậu Đăng Khoa. - Bên kia bác Kim ngạc nhiên hỏi.



- Lát cháu về sẽ nói chuyện, bác nhanh lên, cháu về sẽ đi ngay ạ. Thôi cháu lái xe đây. Gặp bác sau.



Vừa tắt điện thoại, Đăng Khoa vội chạy đi nhanh, trong anh giờ không suy nghĩ được gì, anh cố nén cảm xúc để bình tĩnh lái xe.



Ba anh có hai người con trai, là Đăng Vũ và Đăng Khoa. Đăng Vũ thì chững chạc hơn và luôn nghe lời ba, là người ba luôn tự hào, tin tưởng giao cho việc kinh doanh của gia đình. Còn Đăng Khoa thì luôn làm ba anh muộn phiền, vì không muốn theo sự nghiệp gia đình, mà rẽ ngang làm đầu bếp. Nhiều lần anh và ba anh cãi nhau vì chuyện này, lúc nào mẹ cũng phải đứng ra hoà giải cho hai người.



Nên Đăng Khoa quyết định về Việt Nam sống tự lập, và tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình. Từ khi về anh cũng không hay quay lại Paris, vì nghĩ có anh trai và chị dâu chăm sóc gia đình là đủ rồi. Nếu biết trước có ngày hôm nay, anh sẽ sang thăm gia đình nhiều hơn. Anh tự trách mình đúng là có phàn hơi thờ ơ với gia đình.



- Đồ của cháu đâu bác Kim. - Vừa xuống xe, Đăng Khoa vội chạy vào nhà, lên thẳng phòng lấy giấy tờ và ít vật dụng cần thiết.



- Ở trong va-li hết rồi cậu Đăng Khoa. Có chuyện gì mà cậu lại bay gấp vậy, không nghe nói trước gì cả.



- Ba cháu bị đột quỵ giờ đang nằm viện, cháu phải sang đó ngay. Công việc ở nhà nhờ bác nhé. Cháu đi luôn đây. - Đăng Khoa lại vội đi xuống lầu, kéo va-li đi một mạch.



Bác Kim không thể tin được, ông hơi sốc khi nghe Đăng Khoa nói, đúng là không thể biết trước được chuyện gì.



- Ông chủ, mong ông bình an, mau khoẻ lại.



***



Ở sân bay nhộn nhịp, tấp nập người ra vào, Đăng Khoa lặng lẽ ngồi ghế chờ, vì anh đi gấp quá chưa đặt vé trước, chỉ đành ngồi chờ chuyến sáng hôm sau. Nhưng Đăng Khoa nài nỉ nhân viên phòng vé, có ai huỷ chuyến thì để cho anh, anh cần đi gấp. Nên còn nán lại chưa về.



- Anh Hứa Đăng Khoa phải không ạ? - Một nhân viên phòng vé đi đến.



- À là tôi Đăng Khoa đây! - Đăng Khoa vội đứng lên



- Dạ, có khách mới huỷ chuyến bay đến Paris, không biết anh còn cần đi gấp không ạ?



- Ôi trời, vậy tốt quá, tôi đăng kí ghế đó ngay.



- Dạ vậy anh qua đây làm thủ tục rồi lên phòng chờ nhé!



Đăng Khoa nôn nóng đi làm thủ tục. Anh chỉ ước giờ được ở Paris ngay, lòng anh như lửa đốt.



***



Tại phòng chờ lên máy bay, Đăng Khoa đang nhắn tin với nhân viên dặn dò công việc khi anh không có ở đây.



- Chào anh! Ghế này có ai ngồi chưa? - Một cô gái lạ đến hỏi Đăng Khoa.



- Không có! - Đăng Khoa đáp, mắt không rời khỏi điện thoại.



Cô gái ngồi xuống, cũng đợi lên máy bay, nhìn quanh một lượt, rồi cô quay sang nói chuyện với Đăng Khoa.



- Anh đi đâu vậy!



- Paris. - Đăng Khoa đáp, anh vẫn rất chăm chú với công việc của mình.



Cô gái khẽ mím môi và gật gật đầu, không hỏi thêm gì, cảm thấy có vẻ mình đang làm phiền Đăng Khoa.



- Dạ em chào hai anh chị, công ty em vừa ra loại nước giải khát mới, mời anh chị dùng thử rồi cho ý kiến vào đây giúp em với nha. - Một bạn nhân viên bán hàng đi đến.



Thấy Đăng Khoa không phản ứng gì. Cô gái lạ nhanh nhảu lên tiếng.



- Đưa chị một lon uống thử em, vừa hay chị đang khát.



- Dạ, cảm ơn chị, nước ngọt không dùng đường hoá học rất tốt cho sức khoẻ đó chị. - Nói đoạn bạn nhân viên đưa cô bảng khảo sát. - Chị cho ý kiến vào đây giúp em nha.



"Xin mời quý khách trên chuyến bay VNxxxx từ Việt Nam đi Trung Quốc, đến cửa số 4 để lên máy bay"



- Oh tới giờ bay rồi! Cảm ơn lon nước nha em, chị đi đây. - Cô cũng chào tạm biệt Đăng Khoa trước khi rời đi. - Em đi trước nha, tạm biệt anh.



Lúc này, Đăng Khoa mới ngước nhìn qua cô gái lạ, nhưng cô đã đi rồi, chỉ thấy bóng dáng đằng sau, là một cô gái nhỏ nhắn. Một cô gái nhỏ nhắn và lịch sự, Đăng Khoa thầm nghĩ.



- À anh ơi, còn thiếu một chữ ký là em hoàn thành chỉ tiêu hôm nay, sẵn anh ký giúp em một chữ luôn nhé. - Bạn nhân viên nước ngọt vẫn còn đứng đó.



- Cũng được, đưa đây anh ký cho.



Vừa nhìn bảng khảo sát tìm chỗ ký tên, bỗng nhiên Đăng Khoa đứng bật dậy.



- Chữ ký cuối cùng này là ai ký vậy em? - Đăng Khoa hỏi bạn nhân viên với đầy vẻ kinh ngạc.



- Dạ là chị bạn ngồi chung với anh đó anh, sao vậy ạ?



Đăng Khoa sững sờ, vội trả lại bảng khảo sát rồi chạy đi, sau đó đứng lại, nhìn xung quanh, đảo mắt liên tục tìm lại bóng dáng cô gái ấy, nhưng đã không còn nhìn thấy nữa.



Đó là chữ ký trên cuốn sách mà Đăng Khoa và "Cô Gái Ghét Khoai Tây" cầm nhầm của nhau. Hoá ra cô ấy đã ở ngay rất gần anh mà anh lại không nhận ra. Tại sao vậy? Tại sao duyên số lại trêu đùa anh hết lần này đến lần khác vậy? Cô gái, cô đã đi đâu vậy?



"Xin mời quý khách trên chuyến bay VNxxxx từ Việt Nam đi Paris, đến cửa số 5 để lên máy bay" - Tiếng loa thông báo lại vang lên, đưa Đăng Khoa trở về thực tại.



Anh lặng lẽ về lại ghế kéo chiếc va-li đến cửa số 5 đứng xếp hàng, chờ đến lượt lên máy bay, để sang Pháp gặp gia đình mình. Nhưng Đăng Khoa vẫn ngoái lại, hi vọng tìm thấy bóng hình cô gái ấy.



Bên kia cửa số 4, cô gái đang đi qua cửa an ninh và lên máy bay. Cô ấy đi khuất rồi, Đăng Khoa mới quay đầu lại. Số phận đúng là đang trêu đùa anh. Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời...