Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 159: 159





Mọi người có mặt ở đó đều cho rằng Lâm Vĩ Phong bởi vì không thầu được dự án Lotus Mall nên tức giận vội vã rời đi.

Không ai biết Lâm Vĩ Phong thật sự là muốn đưa vợ về nhà ăn cơm.
Đến tận lúc Khả Hân ngồi vào xe vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao Lâm Vĩ Phong lại thua? Tại sao Phan Khánh Nguyên lại đại diện Phan thị? Không phải anh ta nói mẹ anh ta là mẹ đơn thân sao?
Lâm Vĩ Phong vươn tay xoa đầu cô:
“Không cần ngạc nhiên như vậy, chuyện cô phải ngạc nhiên còn nhiều lắm.”
“Anh biết trước tất cả chuyện này sao?” – Bởi vì biết trước nên Lâm Vĩ Phong mới có thể bình tĩnh như vậy, ngay cả lúc thông báo Phan thị trúng thầu anh cũng không hề nhíu mi.
Lâm Vĩ Phong gõ tay lên vô lăng, bắt đầu giải đáp từng thắc mắc của Khả Hân.
“Phan Khánh Nguyên là con riêng của nhà họ Phan, từ nhỏ đến lớn đều được nuôi bên ngoài.

Chủ tịch Phan thị có con trai trưởng, vợ ông ta không để ông ta dễ dành nhận lại cậu ta.

Nhưng đứa con trai trưởng này lại không đặt tâm trí ở chuyện kinh doanh, hoàn toàn bỏ bê sản nghiệp gia đình.

Không còn cách nào khác, tất cả bây giờ đều chỉ trông mong vào đứa con riêng đó thôi.”
“Hóa ra là vậy…” – Khả Hân ngoài cảm thán một câu cũng chẳng biết nói gì nữa.
“Phan Khánh Nguyên gần đây đã tiếp quản công việc của gia đình, việc đầu tiên cậu ta làm là móc nối với Lâm Dương Minh.

Sau đó thì tìm mọi cách chống đối tôi, cũng xem như có cố gắng.”
Khả Hân cảm thấy giọng điệu của Lâm Vĩ Phong giống như đang kể chuyện người khác không hề có chút liên hệ nào với mình.
“Tôi không biết Khánh Nguyên sẽ làm ra những chuyện này, tôi thật sự xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh.” – Khả Hân áy náy nói, điều cô sợ cuối cùng cũng xảy ra, Phan Khánh Nguyên thật sự vì cô mà gây hại cho Vĩ Phong.
“Cậu ta thì gây được bao nhiêu rắc rối cho tôi, không cần để trong lòng.”

Khả Hân cảm thấy Lâm Vĩ Phong chỉ nói lời an ủi cô thôi, chuyện của Phan Khánh Nguyên sao có thể đơn giản như vậy.

Thương trường là nơi cạnh tranh khốc liệt, sơ sẩy mất một dự án chính là mất khối lợi ích lớn.
Lâm Vĩ Phong sớm đã nhắn tin cho dì Ba chuẩn bị bữa tối ở nhà, hai người họ vừa trở về đã có cơm ngon canh nóng đợi sẵn.
“Phu nhân, hôm nay cô đẹp quá.”
“Dì Ba lại ghẹo con rồi.” – Khả Hân lúc này mới nhận ra mình vẫn còn diện chiếc đầm dạ tiệc – “Tôi lên lầu thay đồ, anh ăn trước đi.”
Lâm Vĩ Phong kéo cô, ôm eo cô cùng đi vào nhà ăn:
“Mặc thêm chút nữa đi.”
“Để làm gì?”
“Để tôi ngắm.” - Anh kề môi sát bên tai cô nói.
Dì Ba nhìn sợi dây chuyền Khả Hân đang đeo khóe mắt chợt cay cay, bà biết đó di vật của mẹ Lâm Vĩ Phong.

Nếu anh đã đeo nó cho cô chính là thừa nhận cô là vợ mình, đúng là một chuyện vui lớn, đại thiếu gia nếu biết được chắc sẽ rất vui mừng.
Sáng sớm, Lâm Vĩ Phong và Khả Hân ăn sáng rồi cùng nhau đến công ty.

Cảm giác đi làm buổi sáng này đối với Khả Hân có chút mới lạ.

Thật ra là Lâm Vĩ Phong chỉ đưa Khả Hân tập đoàn Lâm thị mà thôi còn anh thì đến công ty Phong Đỉnh của mình.
Lâm Vĩ Phong để ý thấy cổ cô trống không, nhướn mày hỏi:
“Sao không đeo?”
“Không nỡ, tôi sợ làm trầy xước.” – Khả Hân miệng nói như vậy nhưng trong lòng là đang oán trách anh, anh cũng đâu nói là tặng cho cô, sao cô dám xem như vật sở hữu của mình.
“Anh không vào cùng tôi sao?” – Khả Hân nhìn tòa nhà trước mặt cũng chính là tập đoàn Lâm thị có chút run chân.
Lâm Vĩ Phong nghiêng người qua tháo dây an toàn cho cô:

“Tôi vào đấy bọn họ lại có cớ nói này nọ.”
“Nhưng tôi biết gì mà vào đó nói chuyện với họ?” – Khả Hân thật sự là khóc không ra nước mắt, bởi vì Lâm Vĩ Thành đã giao quyền đại diện tại tập đoàn cho cô mà giờ đây cô phải đến tập đoàn trình diện theo định kỳ.
Lâm Vĩ Phong mặc kệ ánh mắt cầu cứu của Khả Hân, mở cửa xe, đẩy cô ra ngoài, chỉ để lại hai chữ ‘Tự lo đi” rồi lái xe rời đi.
“Vì ai mà tôi dính phải chuyện này chứ!” – Khả Hân nghiến răng nghiến lợi nói.
Emma Trương Nhi vốn đã đứng đó từ lâu để đón Khả Hân nhưng cô vẫn đợi Khả Hân oán trách Lâm Vĩ Phong mới đi đến chào hỏi.
“Phu nhân, chúng ta đã từng gặp nhau.”
Khả Hân lập tức nhận ra cô gái trước mặt, đó là giám đốc tài vụ được Lâm Vĩ Phong đích thân mời về, nghe nói bọn họ còn là bạn.
“Vĩ Phong đã thay cô chuẩn bị tất cả tài liệu của cuộc họp hôm nay, phu nhân chỉ cần căn theo đó mà làm.

Nếu có bất kỳ chỗ nào phu nhân không rõ, cô có thể ra hiệu với tôi, tôi ở ngay bên cô.” – Emma vừa nói vừa lấy tài liệu ra cho Khả Hân xem sơ qua.
Khả Hân mỉm cười gật đầu, không ngờ Vĩ Phong đã sắp xếp cả rồi.

Miệng thì nói không quan tâm nhưng lại âm thầm lo lắng, đàn ông trên đời này đến ngoài lạnh trong nóng như vậy sao?
Emma đưa Khả Hân lên phòng chủ tịch, còn thay cô rót một ly trà nóng.
“Phu nhân, âu phục của cô là đặt may riêng có phải không?”
“À… phải.” – Khả Hân có chút bối rối đưa tay nhận lấy ly trà nhấp một ngụm – “Đây là lần đầu tôi mặc âu phục, có phải không hợp không?”
Bộ âu phục này là sáng nay Lâm Vĩ Phong đưa cho cô, anh nói rằng cô phải ra dáng người đại diện cho tập đoàn lớn một chút.
“Không phải, rất đẹp.

Nhà thiết kế âu phục này là tôi giới thiệu cho Vĩ Phong, tôi biết ngay là anh ấy đặt may cho cô.”
“…” – Khả Hân chỉ cười không đáp, cúi đầu tiếp tục uống trà.
Thư ký Khánh đã ngồi trong phòng làm việc của Lâm Vĩ Phong hơn một giờ đồng hồ.


Cô muốn Lâm Vĩ Phong cho cô một phương án giải quyết nhưng anh trông không quan tâm lắm.
“Tổng giám đốc, anh có thể nói thật với tôi không, anh dự tính thế nào? Dự án Lotus Mall là dự án trọng điểm trong năm nay của chúng ta, không thể mất được đâu.”
“Mất thì thôi.” – Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt nói.
Thư ký Trương ôm đầu, dự án Lotus Mall này đã chuẩn bị hơn hai năm rồi vì nó mà Phong Đỉnh từ chối không biết bao nhiêu dự án khác.
“Anh đừng đùa tôi nữa, nếu không lấy được Lotus Mall chúng ta lấy gì bù vào chỗ đó?”
“Lotus Mall vẫn sẽ là của chúng ta.”
“Anh…” – Thư Ký Khánh rất muốn chửi thể nhưng vẫn nhịn lại, dù sao trước mặt vẫn đang nắm giữ chén cơm của cô – “Anh có phải đã đoán trước Phan thị sẽ cướp của chúng ta không?”
Lâm Vĩ Phong nhướng mày nhưng đang nói ‘chuyện vậy cô còn phải hỏi à?’.
Gương mặt u sầu của thư ký Khánh bỗng bừng sáng lên, chỉ cần có câu này của Lâm Vĩ Phong thì không cần lo nữa.
Một lúc sau, thư ký Khánh quay lại đẩy cửa bước vào, lần này tất nhiên không hỏi chuyện dự án kia nữa.
“Tổng giám đốc có một cô gái nói với lễ tân là có hẹn với anh.

Lễ tân nói hình như cô được xe của tập đoàn Lâm thị đưa qua đây.”
Lâm Vĩ Phong khẽ cong môi, anh còn đang định sang đón cô không ngờ cô đã chạy đi tìm anh rồi.
Thư ký Khánh nhéo nhéo mình mấy cái vào tay mình, cô sợ bản thân mình đang mờ, người đang mỉm cười như nắng xuân trước mặt là tổng giám đốc của bọn họ thật sao?
“Cô đích thân xuống đón đi.”
“…” – Thư ký Khánh ngây ra, mặc dù cô là thư ký những việc lớn nhỏ trong công ty trước khi đến tay Lâm Vĩ Phong đều do cô xử lý.

Dù là nhân vật tầm cỡ anh cũng chưa từng bảo cô phải đích thân đón tiếp, rốt cuộc cô gái bên dưới là ai… không lẽ….
“Đi đón bà chủ của cô đi.” – Lâm Vĩ Phong giống như đoán ra nghi vấn của cô, giải thích thêm một câu.
Thư ký Khánh bước ra khỏi phòng vội đưa tay lau mồ hôi trên trán, mấy vị trợ lý khác thấy sắc mặt cô không tốt vội chạy lại hỏi thăm.
“Có chuyện gì vậy chị, tổng giám đốc nổi giận sao?”
“Phu nhân tổng giám đốc giá lâm!”
Một cô trợ lý vừa nghe xong liền vội vàng kéo váy của mình dài xuống một chút.

Bà chủ lần này đến có thể là để tra xét tình hình xem có ai mờ ám gì với tổng giám đốc không.


Nếu không cẩn thận làm sai, nói sai cái gì thì mất việc như chơi.
Tin tức phu nhân tổng giám đốc đến nhanh chóng được truyền từ trên xuống dưới khắp Phong Đỉnh, đến cả cô lao công còn nghe.

Ai cũng cho rằng người có thể vợ của Lâm Vĩ Phong chắc chắn rất mạnh mẽ, bản lĩnh.
Thư ký Khánh lúc nhìn thấy Khả Hân có chút bất ngờ, không ngờ cô còn trẻ như vậy.

Bất quá phong thái Khả Hân rất chững chạc, khiến người khác không thể xem thường.

Thư Khánh đâu biết tất cả dáng vẻ đỉnh đạc này đều là do bộ âu phục mà thôi.
“Phiền cô đích thân xuống đấy đón quá, cô nói với tôi ở tầng mấy là được rồi, tôi tự lên.” – Khả Hân có chút ngại ngùng khi mọi người xung quanh đều cúi chào cô.
“Sao tôi có thể để phu nhân tự đi được chứ.

Phu nhân mời cô vào trước.” – Thư ký Khánh đưa Khả Hân sang bên thang máy dành riêng cho lãnh đạo công ty.
Phong Đỉnh và tập đoàn Lâm thị hoàn toàn độc lập với nhau, nhân viên ở Phong Đỉnh hoàn toàn không biết gì về chuyện của Lâm thị.

Đó cũng là tiêu chí đầu tiên khi anh tuyển dụng, anh muốn phân rõ ranh giới với nhà họ Lâm.
“Phu nhân là lần đầu đến đây sao? Cô có muốn đi dạo một vòng các phòng ban không?”
“Không cần đâu, tôi đến gặp Vĩ Phong.” – Khả Hân vội lắc đầu, cô không muốn nhìn người nhìn thấy mình như vậy.
Trước phòng tổng giám đốc sẽ là phòng của thư ký trợ lý, tất cả thư ký và trợ lý đều dàn hàng ngang đứng đón Khả Hân.

Phim truyền hình nào cũng viết một kịch bản thư ký gạ gẫm ông chủ, bọn họ tất nhiên không có cái gan đó.
Khả Hân đẩy cửa vào phòng Lâm Vĩ Phong, không vui hỏi:
“Anh nói gì với bọn họ mà ai cũng sợ tôi như vậy?”
“Tôi nói bà chủ đến.”.