Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 121: Tôi là phu nhân nhà họ Lâm



“Hóa ra là cô muốn ngủ với Lâm Vĩ Phong.” - Giọng Khả Hân có chút châm chọc - “Nếu vậy thì chúng ta có thể làm chị em dâu rồi nhưng mà anh Vĩ Thành thật lòng rất yêu cô.”

“Nếu anh ta yêu tôi thì còn cưới cô làm gì? Chẳng qua là mấy lời giả dối mà thôi.” - Lý Tuyết Dung cười nhạt.

“Sao cô có thể xem chân tình của người ta là giả dối được, cưới tôi chắc chỉ là xung hỉ thôi. Nếu cô muốn thì lúc nào tôi cũng có thể ly hôn với Vĩ Thành.” - Khả Hân nói những lời này chính là thật lòng nhất, nếu Lý Tuyết Dung chịu ở bên Lâm Vĩ Thành cô sẵn sàng ly hôn, không chỉ vì hai người họ còn là vì chính bản thân mình.

“Cô dám? Nếu cô dám ly hôn với Lâm Vĩ Thành thì tôi không buông tha cô đâu. Cô cứ ngoan ngoãn làm vợ anh ta đi, tránh cho anh ta làm phiền đến tôi.” - Lý Tuyết Dung nghiến răng.

Dì Ba mang theo cháo đứng ở bên ngoài cửa nghe được đoạn nói chuyện của Khả Hân và Lý Tuyết Dung. Dì Ba lo lắng cho Khả Hân, nếu để Lý Tuyết Dung biết Khả Hân vốn không phải vợ Lâm Vĩ Thành mà là vợ Lâm Vĩ Phong không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì.

Bà thật sự không ngờ cô gái tên Lý Tuyết Dung mà đại thiếu gia thương nhớ lại đi thích nhị thiếu gia, chuyện này nếu để đại thiếu gia biết có khi nào vừa mới tỉnh lại liền hôn mê tiếp không?

Dì Ba âm thầm nhắc nhở chính mình, nhất định phải bảo vệ Khả Hân tránh xa Lý Tuyết Dung một chút. Bà đi vào phòng đặt cháo ở trên bàn rồi nói:

“Cô Tuyết Dung, hôm nay đúng là cảm ơn cô đã giúp đỡ, cô ăn chút cháo cho có sức. Nếu cô còn muốn ăn thì cứ nói, tôi đi nấu cho cô.”

“Tôi không cần đồ ăn, bảo Lâm Vĩ Phong đến đây cho tôi, anh ta đến tôi mới ăn.” - Lý Tuyết Dung không thèm kiêng dè, mở miệng ra là đòi gặp anh.

Dì Ba và Khả Hân nhìn nhau thật sự có cảm giác không nói nên lời. Dì Ba ôn hòa đề nghị:

“Cô Tuyết Dung, nhị thiếu gia hiện giờ chắc đang bận bịu ở chỗ của đại thiếu gia, cô cần gì cứ bảo tôi, tôi hầu hạ cô cũng được.”

“Tôi nói không cần mấy người, mấy người không có lỗ tai à? Mau cút hết đi, gọi Lâm Vĩ Phong đến đây.” - Lý Tuyết Dung gào lên.

“Nhưng mà nhị thiếu gia…”

Khả Hân nắm lấy cánh tay dì Ba lắc đầu, ý bảo bà không cần nói nữa, cô tiến lên cầm lấy bát cháo nói:

“Để tôi hầu hạ cô, Vĩ Phong còn phải lo cho anh Vĩ Thành, khi nào anh ấy có thời gian sẽ đến đây thăm cô thôi.”

“Cô nghĩ cô là ai mà đòi hầu hạ tôi?”

“Tôi chính là phu nhân nhà họ Lâm, cô có ơn với nhà chúng tôi, tôi thay mặt trả cô phần ơn nghĩa này.” - Từng chữ Khả Hân nói ra chẳng khác nào nước lạnh tạt vào mặt Lý Tuyết Dung.

Mấy chữ ‘phu nhân nhà họ Lâm’ mà Khả Hân vô cùng tự tin nói ra đó chính là thứ mà cả đời Lý Tuyết Dung cũng không chạm vào được. Cô ta càng nhìn Khả Hân càng thấy chướng mắt.



“Câm miệng!” - Lý Tuyết Dung ngồi dậy duỗi tay đẩy Khả Hân ra xa mình, bát cháo trên tay Khả Hân cũng bị cô ta hất đổ.

“A!” - Khả Hân giật mình vội lui về sau, Lâm Vĩ Phong mở cửa bước nhanh vào đỡ lấy cô.

Lâm Vĩ Phong đứng bên ngoài đã lâu, anh vốn định đi vào nhưng lúc nghe thấy Khả Hân đáp trả Lý Tuyết Dung thì không nhịn được muốn xem mèo con như cô nhe nanh múa vuốt trước mắt con hồ ly là Lý Tuyết Dung thế nào.

“Cháo có văng trúng không?” - Giọng điệu Lâm Vĩ Phong vẫn lạnh nhạt nhưng ánh mắt anh thì lại đang cẩn thận quan sát tay và chân cô, sợ cháo nóng làm cô bị bỏng.

“Mau buông ra! Lâm Vĩ Phong! Anh buông ra cho tôi!” - Lý Tuyết Dung giống như phát điên hét lên.

Lâm Vĩ Phong đẩy Khả Hân về phía dì Ba, nói:

“Hai người ra ngoài đi, dì giúp tôi mang một bát cháo khác vào, sau này không cần đến đây nữa.”

Dì Ba hiểu ý anh vội vàng kéo Khả Hân cùng ra ngoài, Khả Hân lại có chút không muốn đi. Khả Hân coi như đã nhìn rõ Lý Tuyết Dung là kiểu phụ nữ khó đối phó thế nào, cô thấy lo lắng cho Lâm Vĩ Phong.

Sau khi dì Ba và cô rời đi, Lâm Vĩ Phong mới lại lên tiếng:

“Đừng nghĩ cô gọi được anh ấy tỉnh thì tôi không dám giết cô.”

“Vậy nếu bây giờ tôi không muốn giúp đỡ gọi Lâm Vĩ Thành tỉnh nữa thì sao? Anh ta còn cần tôi ở bên xoa dịu thời gian tới đây nhưng giờ đột nhiên tôi không muốn gặp anh ta nữa.” - Lý Tuyết Dung nằm dài ra giường chống cằm nhìn anh đầy say mê nhưng miệng lại nói toàn lời uy hiếp.

“Cô sẽ phải phối hợp.” - Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt khẳng định.

“Anh lấy tự tin ở đâu mà nói vậy? Anh muốn dùng cái chết uy hiếp tôi sao, anh thừa biết mà tôi không sợ chết.”

“Không phối hợp thì đúng là cô sẽ chết rất thảm nhưng nếu phối hợp cô có thể được tôi hầu hạ.” - Lâm Vĩ Phong đi đến bên cạnh giường Lý Tuyết Dung rót một ly nước rồi đưa đến miệng cô ta.

Lý Tuyết Dung uống một ít trong mắt đều là ý cười, cô ta ngồi dậy ôm lấy vòng eo của Lâm Vĩ Phong. Mặc dù Lâm Vĩ Phong vô cùng chán ghét sự động chạm này của cô ta nhưng vì Lâm Vĩ Thành tất cả anh đều nhẫn nhịn xuống.

“Mặc dù anh chỉ vì anh trai của anh nhưng không sao, có thể ôm anh thế này tôi đã thấy cái giá mình phải trả rất đáng rồi.”

Để Lý Tuyết Dung ôm không tới một phút Lâm Vĩ Phong đã dứt khoát gỡ tay cô ta ra.

“Đừng làm ầm ĩ nữa, một lát tôi sẽ đến thăm cô tiếp.”

Khả Hân vẫn lẳng lặng đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU, bác sĩ Kiên nói Lâm Vĩ Thành đã qua thời kỳ nguy hiểm. Nếu mọi chuyện thuận lợi sẽ tỉnh lại trong vài giờ nữa. Lâm Vĩ Phong đi đến nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Khả Hân, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.



“Mấy ngày tới cô trở về ký túc xá đi, đừng ở đây làm vướng tay vướng chân.”

Khả Hân không có ngẩng đầu đối mặt với Lâm Vĩ Phong chỉ nhẹ giọng đáp:

“Tôi không làm phiền đâu, tôi sẽ như người vô hình vậy, anh không cần lo.”

“Nơi này không cần người vô hình. Cô về ký túc xá đi.” - Lâm Vĩ Phong lạnh giọng cự tuyệt chuyện Khả Hân ở lại.

Khả Hân ngẩng đầu lên nhìn Lâm Vĩ Phong thật chăm chú cuối cùng gật đầu nghe theo anh rời đi, cô không muốn cãi cọ với anh.

“Quản gia đưa tiền chưa?” - Lâm Vĩ Phong đột nhiên lên tiếng khiến cô dừng chân lại.

“Đưa rồi.” - Khả Hâm mím môi đáp.

“Ra cổng chờ một lúc, quản gia sắp xếp người đưa cô về trường.”

Lâm Vĩ Phong không phải không muốn nhìn thấy Khả Hân cũng không phải sợ cô làm phiền, tất cả là vì muốn tốt cho cô mới bảo cô về ký túc xá ở. Chuyện ở đây một mình Lý Tuyết Dung đã đủ rối tung cả lên, Lâm Vĩ Phong sợ nếu Khả Hân cũng ở đây, anh sẽ không cách nào bảo đảm được chu toàn cho cô.

Khả Hân mấp máy môi, muốn dặn dò anh bảo trọng nhưng lại không nói thành lời, cuối cùng chỉ đành đi thẳng ra cổng bệnh viện.

Lâm Vĩ Phong gọi quản gia đến dặn dò:

“Anh nói Tiến Trung đưa Khả Hân về trường đi.”

“Tôi biết rồi nhị thiếu gia.” - Quản gia Thuận gật đầu.

“Ngoài tiền sinh hoạt đã đưa ra anh tìm hiểu xem học phí và các khoản chi phí khác ở trường như thế nào, giúp cô ấy đóng hết đi.” - Lâm Vĩ Phong nghĩ đến chuyện gì đó lại nói - “Đưa cho cô gái tên Kim Chi một khoản tiền nữa, đó là bạn học của Khả Hân, để cô ta chăm sóc cho Khả Hân mấy ngày tới.”

Quản gia Thuận nghe vậy thì vô cùng vui mừng, gật đầu nói:

“Đúng là chỉ có nhị thiếu gia tốt với phu nhân nhất.”

“Đi làm việc đi đừng nói nhiều nữa.” - Lâm Vĩ Phong lườm quản gia một cái.

Anh nhìn dọc theo , nơi Khả Hân vừa bước ra, không biết sao nhìn thấy cô không gặp mấy hôm đã gầy yếu như vậy khiến anh rất khó chịu. Khi nãy Lâm Vĩ Phong đỡ lấy Khả Hân, anh thấy cô giống ốm mất mấy kg, nếu không phải anh còn quá nhiều chuyện để lo, Lâm Vĩ Phong thật sự muốn chạy đi cạy miệng cô rót thức ăn vào.