Em Bé Đáng Yêu Mềm Mại Gả Cho Tổng Tài Nóng Nảy

Chương 113



Bằng một cách nào đó mà Giang Hoài đã trở nên quen thuộc với Lục Vô Túy.

  

Quá trình quen biết của bọn họ luôn là sự chủ động của Lục Vô Túy, thậm chí là cố ý tiếp cận, nếu lấy từ góc độ người ngoài cuộc, việc quen biết của họ quả thực không thể giải thích được.

  

Nhưng Giang Hoài lại không cảm thấy có gì không ổn.

 

Từ góc nhìn của cậu, cậu và Lục Vô Túy quen biết nhau một cách tự nhiên, trò chuyện vui vẻ trên mạng, sau đó ngoài đời tình cờ gặp nhau, Lục Vô Túy lại nhận ra cậu.

 

Cậu cũng không nghĩ tới tại sao Lục Vô Túy lại nhận ra mình.

 

Dưới vẻ ngoài dịu dàng của Lục Vô Túy, cậu bị mê hoặc đến bối rối, địa vị của Lục Vô Túy tăng mạnh, vượt qua người bạn tốt của Giang Hoài là Chu Tiểu Ngải.

  

Mỗi lần Giang Hoài và Lục Vô Túy gặp nhau, Lục Vô Túy cũng sẽ mang đến cho cậu rất nhiều bất ngờ.

  

Giang Hoài là một người đàn ông đã kết hôn, Đào gia tuy không nghiêm khắc với cậu lắm, nhưng bình thường cũng chỉ ở nhà, không thích ra ngoài, đột nhiên ra ngoài thường xuyên, khó tránh khỏi người khác nghi ngờ.

 

Vì thế mỗi lần gặp Lục Vô Túy đều là lúc cậu đang "kinh doanh" với Đào Ra Nam.

  

Lục Vô Túy tựa hồ cái gì cũng biết.

  

Đôi khi Giang Hoài sẽ chủ động nói cho hắn biết hôm nay mình đi đâu, nhưng có khi, cho dù cậu không nói cho Lục Vô Túy, Lục Vô Túy cũng có thể tìm được cậu.

  

Lúc này, Giang Hoài ném Đào Ra Nam và đi "hẹn hò" với Lục Vô Túy.

  

Nhưng ngoại trừ lần đầu tiên cùng Lục Vô Túy bỏ trốn, cậu không bao giờ trắng trợn như vậy nữa, cậu luôn để Đào Ra Nam ở ngoài sân rất lâu, khi chuẩn bị về nhà, Đào Ra Nam gửi tin nhắn cho cậu để tìm cậu đi về.

  

Một tháng trôi qua như thế.

  

Ảo tưởng về tình yêu mà Đào phu nhân cố gắng tạo ra cho họ đã không thành công, trong giới lại càng có nhiều tin đồn hơn.

 

Lần này, ngoài việc Giang gia và Đào gia bằng mặt không bằng lòng.

  

Một là đồn đại thiếu gia Đào gia ngoại tình,  hai là tin đồn thiếu gia Lục gia dường như cuối cùng đã thông suốt, đã biết yêu đương với người khác.

  

Tất nhiên, cả hai đều là những tin đồn không liên quan.

  

Vẫn chưa biết ai đã thả tin đồn trước, còn chuyện sau là do Lục Vô Túy mua một đôi nhẫn với giá cao trong một cuộc đấu giá.

  

Nếu là thứ khác, chẳng hạn như vòng cổ hay khuyên tai, sẽ không ai nghi ngờ.

 

Dù sao Lục gia cũng có một vị lão phu nhân, những thứ này chắc là lấy cho bà ấy.

 

Nhưng những chiếc nhẫn đã chỉ thẳng - không ai lại tặng một chiếc nhẫn cho bà ngoại tám mươi tuổi của mình, phải không? Ông ngoại của hắn cũng không biết đã qua đời bao nhiêu năm.

  

Tin tức này một khi truyền ra, không quá lời khi nói rằng nó đã trực tiếp gây ra chấn động trong toàn bộ giới.

  

Thậm chí không ai quan tâm đến mối quan hệ giữa Giang gia và Đào gia có tốt hay không.

 

Rất nhiều người đang suy đoán, người mà Lục Vô Túy để ý là nam hay nữ, là thiếu gia hay tiểu thư nào, lần trước hắn có ý định kết hôn, lần này hắn quyết định tiếp tục liên hôn sao?

  

Không ai biết.

  

Khi đó Giang Hoài đang nghĩ cách tìm cớ lẻn ra khỏi Đào gia.

Sau nhiều nỗ lực ép buộc và dụ dỗ không thành, bà Đào đã tạm thời từ bỏ việc bảo vệ cuộc hôn nhân của con trai mình. Nhưng không hiểu vì lý do gì, sau khi bà mặc kệ Đào Ra Nam thì anh ta lại không đi ra ngoài nữa.

  

Điều này khiến Giang Hoài khó ra ngoài hơn.

  

Sau này cậu nghĩ lại, hình như Đào Ra Nam đi ra ngoài hay về nhà, cũng không bao giờ báo cáo với ai, mà cậu cũng chưa bao giờ nói cho ai biết mình đi học hay tan học.

  

Vì thế cậu yên tâm đi xuống.

Khi đi ngang qua Đào Ra Nam trong phòng khách, Đào Ra Nam đột nhiên hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"

  

Giang Hoài sửng sốt.

 

Cậu rất tệ trong việc nói dối, bất kể khi là nói với ai. Khi còn nhỏ, khi các bạn cùng lớp nói với giáo viên những điều vô nghĩa như "Con quên mang bài tập về nhà", thì cậu sẽ thành thật nói rằng mình chưa làm.

  

Cuối cùng thầy im lặng.

  

Giang Hoài nói: “Ừ… đi ra ngoài chơi.”

  

Nếu hỏi thêm mấy câu, cậu nhất định sẽ tiết lộ bí mật của mình.

  

Đào Ra Nam dừng lại và nói chậm rãi: "Cậu nên nhớ rằng chúng ta đã kết hôn, đúng không?"

  

Giang Hoài gật đầu và nói với một chút nghi ngờ: "... tất nhiên là tôi nhớ."

Đào Ra Nam không biết đang nghĩ gì, nhìn Giang Hoài một lát, cảm xúc trong mắt có chút phức tạp, nhưng cuối cùng cũng không hỏi thêm gì nữa mà cúi đầu.

 

Giang Hoài đứng sát tường một lát, sau khi nhận ra anh ta thực sự không có ý định hỏi thêm nữa, liền né người dựa vào tường bò ngang như một con cua.

  

Sau đó, cậu chạm vào tay nắm cửa và chạy nhanh ra ngoài.

 

Khi Đào Ra Nam tỉnh lại, tất cả những gì anh ta thấy là một ngôi nhà trống rỗng.

  

Đào Ra Nam: "..."

  

Hôm nay là lần đầu tiên Giang Hoài và Lục Vô Túy chính thức hẹn nhau đi chơi.

Có thể gọi tắt là hẹn hò.

  

Tại sao đây là lần đầu tiên, dù sao hai người cũng quen biết nhau lâu như vậy? Trước đây đều hai người lén lút đi chơi, đến lúc Đào Ra Nam gọi Giang Hoài, Giang Hoài cũng sẽ đi về, không có chút tự do nào cả.

  

Mỗi lần Lục Vô Túy đều nói: “Haizzz, nếu không phải cậu kết hôn thì chúng ta có thể chơi vui hơn hơn.”

  

Không biết tại sao, nhưng mỗi lần Lục Vô Túy nói ra lời này, trong lòng Giang Hoài đều cảm thấy áy náy.

 

Bản thân cậu cũng không hiểu cảm giác áy náy này đến từ đâu.

  

Nhưng Lục Vô Túy cũng sẽ không đi sâu vào loại vấn đề này, hắn chỉ nhắc tới mấy câu, sau đó đổi chủ đề.

Nhưng hắn chỉ nhắc đến hai câu, cũng đã khiến cho Giang Hoài có ý nghĩ không nên có.

  

Ví dụ như tại sao cậu không thể ly hôn với Đào Ra Nam?

  

Dù sao, cậu cũng không thích cuộc hôn nhân này, nó hạn chế rất nhiều quyền tự do của cậu, Giang gia có vẻ không thể rước cậu về, chẳng lẽ cậu phải vì Giang gia mà sống như vậy cả đời sao?

  

Giang gia đã nuôi dưỡng cậu, vậy những gì hắn đã làm cho Giang gia trong cuộc hôn nhân này đã đủ bù đắp sao?

 

Giang Hoài không phải đến nơi "hẹn hò", khi cậu rời khỏi Đào gia, đi vòng qua góc phố, có thể nhìn thấy xe của Lục Vô Túy đang đợi ở đó.

  

Hôm nay không chỉ có Lục Vô Túy.

 

Hắn còn mang theo tài xế lái xe.

  

Giang Hoài nhìn thấy người lạ, còn có chút ngơ ngác, vẫn là Lục Vô Túy giới thiệu với cậu: "Đừng ngại, có thể gọi tài xế chú, chú ấy đã lái xe ở Lục gia lâu rồi." Giang Hoài gật đầu, vẫn có chút ngượng ngùng..

  

Cậu không hề biết rằng khi tài xế nhìn thấy Lục Vô Túy đích thân xuống mở cửa cho cậu, ngồi cạnh nhau ở ghế sau, trong lòng ông như đang trải qua sóng to gió lớn.

  

Ai đây?

  

Người Đào gia? Nhưng ông nhớ Đào gia chỉ có một trai một gái? Ông cũng đã từng gặp hai người đó trước đây và họ trông chẳng giống người thiếu niên đang ngồi ở ghế sau chút nào.

  

Còn nhiều điều nữa khiến ông ngạc nhiên tiếp theo.

 

Giang Hoài sau khi lên xe rụt cổ lại, Lục Vô Túy lập tức nói: "Lạnh à? Quần áo mặc không dày."

  

"À, cũng được..." Giang Hoài còn chưa kịp nói xong trên người đã có thêm một cái áo.

Là áo vest của Lục Vô Túy.

  

Thời tiết bên ngoài khá nóng, vừa rồi hắn không mặc áo vest chỉ mặc áo sơ mi trắng, chắc là vừa mới vội vã từ công ty về.

  

Tài xế im lặng nhìn nút điều hòa “…”

  

Nếu lạnh, có thể bảo ông tăng nhiệt độ lên được mà?

  

Lục Vô Túy chỉ bảo ông giảm nhiệt độ thôi.

  

Tài xế chợt tỉnh táo, cảm thấy mình hiểu ra điều gì đó.

  

Giang Hoài nhanh chóng ấm lại, mặc hai lớp quần áo ở nơi có máy lạnh cũng khá thoải mái, nhẹ giọng nói: “Hôm nay chúng ta đi chơi ở đâu?"

  

Cách đây không lâu, Lục Vô Túy dẫn cậu đi lướt sóng, câu cá, trượt ván, thử rất nhiều trò thú vị.

  

Lục Vô Túy biết hầu hết những thứ đó, điều này khiến cậu vô cùng ngưỡng mộ Lục Vô Túy.

  

Lục Vô Tuý khẽ mỉm cười, "Xin lỗi, tôi đón cậu có chút muộn. Hôm nay chắc chúng ta không có thời gian đi chơi. Hay là đến nhà tôi nhé?"

  

"Hả? Đến nhà anh sao?" Giang Hoài do dự một chút.

 

Lục Vô Túy bình tĩnh thả mồi, “Đúng vậy, tôi mới mua máy chơi game mới, chưa có cơ hội chơi, cậu chơi với tôi được không?"

  

Sự do dự của Giang Hoài trong nháy mắt biến mất.

  

Cậu lập tức đồng ý, thậm chí còn lên xe của người ta rồi, lúc này khó mà nuốt lời phải không?

  

Khóe miệng Lục Vô Túy nở một nụ cười nhẹ.

 

Đến nhà của Lục Vô Túy, Giang Hoài liền hiểu "lớn" nghĩa là gì.

 

Cậu có chút kinh hãi hỏi Lục Vô Túy: "Cả nhà anh đều sống ở đây sao? Tôi đến có bất tiện không?"

  

Lục Vô Túy không chút kinh ngạc khi cậu hỏi như vậy, kiên nhẫn nói: "Không, bởi vì tôi ở đây một mình."

Giang Hoài chớp chớp mắt.

 

Lần đầu tiên cậu phát hiện giữa gia đình và gia đình cũng có khoảng cách.

  

"Cậu cảm thấy nơi này quá lớn sao? Lục Vô Túy dừng một chút, “Nếu như cậu cảm thấy không thoải mái, tôi còn có mấy cái bất động sản khác, hẳn là có căn hộ nhỏ ấm áp hơn…”

 

Giang Hoài: “…”

Cậu vội vàng lắc đầu.

 

Lục Vô Túy sợ cậu sẽ vì vậy mà sinh ra khoảng cách với hắn, nhanh chóng tìm máy chơi game để chuyển hướng sự chú ý của Giang Hoài.

  

Muốn chuyển hướng sự chú ý của Giang Hoài rất đơn giản.

  

Trò chơi không chỉ thú vị mà còn giúp Giang học hỏi nhiều hơn. Học phong cách vẽ tranh của người khác là một điều rất tốt với cậu.

 

Lúc đầu, cả cậu và Lục Vô Túy đều không biết chơi.

 

Nhưng ngay sau đó, Lục Vô Túy đã nắm vững phương pháp chơi và trở thành một sát thủ trong trò chơi. Khi bắt đầu giết người, Giang Hoài có chút lo lắng vì cậu không thể đuổi kịp hắn.

  

Nhìn thấy cậu vội vàng luống cuống ấn tay cầm.

  

Trong mắt Lục Vô Túy hiện lên ý cười, đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ngồi xuống cạnh Giang Hoài, hỏi cậu, “Có cần tôi giúp không?"

  

Giang Hoài đang định nói không.

 

Thì lại bị một con quái vật đánh chết.

 

Giang Hoài: “…”

 

Cậu có chút tức giận, tức giận đặt bộ điều khiển xuống, Lục Vô Túy đồng thời ôm lấy cổ tay đang rũ xuống của cậu. Bàn tay to lớn của hắn bao lấy bàn tay của cậu từng bước dạy cậu cách chơi.

  

"Như vậy, nhìn thấy con quái vật này thì phải né tránh..."

  

Tư thế của hai người có chút lúng túng, cả hai đều không thoải mái lắm.

  

Giang Hoài còn chưa kịp nói chuyện thì Lục Vô Túy đã thay đổi tư thế, bao bọc toàn bộ cơ thể cậu trong vòng tay mình, hai tay từ phía sau ôm lấy cậu, hơi thở của hắn phả vào tai cậu.

  

Giang Hoài gần như ngồi trên đùi Lục Vô Túy.

  

Lục Vô Túy tiếp tục nói: "Khi ăn gói máu, đừng quá vội vàng, nếu không sẽ lãng phí. Chờ thanh máu của cậu hơn một nửa mới ăn, hiểu chưa?"

  

Giang Hoài chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình TV, gật đầu..

  

Lục Vô Túy còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lời nói liền nghẹn ở cổ họng.

 

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo và đôi môi đỏ mọng của Giang Hoài, hai tay ôm lấy Giang Hoài siết chặt, hầu kết của hắn không ngừng trượt lên trượt xuống.

  

Giang Hoài nhận thấy hắn có chút run rẩy, nghi hoặc hỏi: "Lục tiên sinh, anh bị lạnh sao?"

  

"Không," Lục Vô Túy thanh âm khàn khàn,  hắn lấy góc độ của mình nhìn Giang Hoài, chóp mũi hắn nhẹ nhàng chạm vào sau gáy Giang Hoài, kiềm chế nói: “Tôi không sao.”

  

Sau đó Giang Hoài mới ý thức được bầu không khí có chút ái muội.

 

Cậu không được tự nhiên di chuyển cơ thể, chóp tai lặng lẽ đỏ lên.

Khi chơi một trò chơi rất dễ dàng để không cảm nhận được thời gian qua đi.

  

Lúc Giang Hoài đặt máy điều khiển xuống, vẫn còn có chút không nỡ rời đi, có lẽ là thấy mình quá luyến tiếc trò chơi, nhìn nó cười hồi lâu, Lục Vô Túy chậm rãi nói: “Đã như vậy rồi.Dù sao cũng muộn, về lại chỉ làm phiền người khác. Sao cậu không ở lại đây?"

Ban đêm không về ngủ?

  

Lục Vô Túy nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, những lời hắn chuẩn bị đã ở đầu lưỡi.

  

Đúng lúc hắn định nói gì đó.

 

Giang Hoài bỗng nhiên ngồi lại, có chút phàn nàn: “Sao anh đợi đóng trò chơi rồi mới nói?”

  

Lục Vô Túy: “…”

Hắn đánh giá thấp cậu rồi.

  

Lục Vô Túy cảm thấy Giang Hoài như vậy rất đáng yêu, đáng yêu đến muốn cắn một miếng, hắn đè xu.ống sự thôi thúc, lại ngồi xuống bên cạnh Giang Hoài, nhẹ giọng hỏi: “Nếu cậu không về nhà, có phải cậu nên nói...nói một tiếng không?"

  

Giang Hoài có chút không hiểu: "Ai?"

  

Lục Vô Túy dừng một chút, mới nói ra xưng hô kia: "Chồng... cậu."

 

Giang Hoài gần mười giây mới hiểu được người hắn đang đề cập đến là ai.

  

Vẻ mặt cậu có vẻ hoang mang, như không hiểu tại sao Lục Vô Túy lại hỏi một câu như vậy: “Tại sao tôi phải nói cho anh ta biết?”

  

Sau đó, trước khi Lục Vô Túy kịp trả lời, cậu lại cau mày, cố gắng kiềm chế giọng điệu của mình. "Anh có thể đừng gọi anh ta như vậy được không? Xưng hô này có chút, ừm... khó chịu."

 

Khóe miệng Lục Vô Túy chậm rãi nhếch lên.

  

Hắn nhẹ nhàng nói: “Được.”