Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 419: Minh trúc gặp chuyện không may



Tống Hân Nghiên cũng bị tâm trạng vui sướng của mọi người lây lan, mỉm cười khom lưng với bọn họ: “Toàn bộ đều là công lao của mọi người, cảm ơn mọi người vất vả cùng tôi suốt thời gian này. Có thể vào PL, gia nhập đội nhóm này là vinh hạnh của tôi. Sau này cũng mong chúng ta nắm tay cùng nhau phát triển, tiếp tục giúp đỡ lẫn nhau, chắc chắn sẽ nghiên cứu phát minh ra càng nhiều sản phẩm tốt hơn. Tiếp tục đổi mới thành tích sự nghiệp và lý lịch của chúng ta thêm một lần nữa!”

Giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Tống Hân Nghiên về phòng thí nghiệm.

So với bên ngoài náo nhiệt, nơi này an tĩnh khiến người ta thả lỏng.

Tống Hân Nghiên chỉnh đốn tâm trạng, nhanh chóng bắt tay vào công việc…

Quả nhiên, phương pháp tốt nhất quên hết phiền não chính là đắm chìm trong công việc.

Tống Hân Nghiên vùi đầu thí nghiệm, lòng không chút tạp niệm, mãi đến khi tan tầm mới khôi phục tinh thần.

Cô cầm di động xem thử, thấy có vài tin nhắn thoại chưa xem.

Đều là từ dãy số của Tưởng Minh Trúc.

Tống Hân Nghiên vội xem tin nhắn.

Có một định vị, còn có vài tin nhắn thoại.

“Con gọi mẹ mãi mà mẹ không nghe máy. Đã hẹn hôm nay gặp mặt tổ chức khánh công cho mẹ đấy nhé. Đừng quên.”

“Con gửi định vị địa điểm cho mẹ rồi, không gặp không về.”

“Con với Tưởng Minh Triết đã bắt đầu xuất phát rồi đây, mẹ cũng nhanh lên đấy.”

Tin nhắn cuối cùng vừa gửi trước đó mấy phút.

Trái tim Tống Hân Nghiên vừa bình tĩnh lại vừa ấm áp.

Cô cười khẽ, nhanh chóng nhắn đáp lại: “Ừ, mẹ sẽ đến.”

Tống Hân Nghiên thay quần áo ra khỏi công ty, đi thẳng tới điểm hẹn.

Hai bé con đặt tiệc khánh công ở nhà ăn xoay tròn nổi danh nhất toàn thành phố, ngay tại tháp truyền hình.

Lúc Tống Hân Nghiên đến nơi, hai bé con đã có mặt.

Vị trí đó là một không gian bí ẩn được cây xanh vây quanh, chỗ ngồi rất tốt, chỉ cần nhà ăn xoay tròn là có thể quan sát cảnh đêm toàn thành phố.

Trên cái bàn nho nhỏ đặt một chiếc bánh kem tinh xảo đẹp đẽ, hai bé con vây quanh bánh ngọt bận rộn chụp ảnh, cắm nến, líu ríu tranh cãi, hỗ trợ lẫn nhau, nhìn trông rất đáng yêu.

Tống Hân Nghiên nhìn một hồi, không kìm được mà bật cười ra tiếng: “Xin lỗi nha, lại để các bạn nhỏ chờ mẹ rồi.”

Tưởng Minh Trúc hào phóng phất tay: “Bọn con hiểu mẹ bận mà. Tha thứ cho mẹ đấy.”

Tưởng Minh Triết cũng gật gật đầu nhỏ, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tống Hân Nghiên.

Người đã tới đông đủ, đồ ăn xa hoa tinh xảo cũng nhanh chóng lên bàn.

Tưởng Minh Triết cầm một ngọn nến nhỏ đưa cho Tống Hân Nghiên: “Tiệc khánh công của dì, dì thắp nến đi.”

Tống Hân Nghiên nhìn bàn ăn được chuẩn bị tỉ mỉ, vừa ấm áp lại vừa thấy chua xót: “Hai đứa…”

“Yên tâm đi, không phải bọn con xin người nhà tiền tổ chức khánh công cho mẹ đâu.”

Tưởng Minh Triết đoán được Tống Hân Nghiên muốn nói gì, ngại ngùng cười giải thích: “Mấy hôm trước con tham gia thi thiết kế robot giải thiếu nhi, đạt được một ít tiền thưởng, vẫn luôn không biết nên tiêu cái gì. Vừa lúc gặp tiệc khánh công của dì nên dùng tiền thưởng tới tổ chức cho dì luôn. Bọn con đều cảm thấy rất có ý nghĩa.”

Tưởng Minh Trúc lườm hai người một cái, không kiên nhẫn cướp nến nhét vào tay Tống Hân Nghiên: “Ăn một bữa cơm, châm cái cây nến thôi, hai người còn vô nghĩa nhiều như vậy có mệt không? Nhanh lên nào, con đang chờ ăn đây này.”

Ngoài mặt cô nhóc cứ như hung dữ kiêu ngạo vô cùng, nhưng đôi mắt to tròn trong veo lại đang tràn đầy mong đợi, vẻ mặt như muốn nói ‘mau khen con đi’.

Tống Hân Nghiên cảm động đỏ mắt, buồn cười nói: “Ôi trời, mẹ xin lỗi nha, để tiểu tiên nữ nhà mình chờ lâu rồi.”

Bánh ngọt làm từ bơ và chocolate, tạo hình bàn trang điểm, bên trên bày đầy đồ trang điểm như son môi, phấn má, và cả đồ dưỡng da.

Làm giống như đúc, rất hợp với ý nghĩa tồn tại của nó hôm nay.

Tống Hân Nghiên châm nến, chắp tay thành hình chữ thập rồi cầu nguyện: “Hôm nay mẹ đã rất vui rồi, nhưng gặp hai đứa, cùng hai đứa ngồi đây lại càng vui hơn. Hôm nay chính là ngày vui nhất của mẹ trong năm nay! Cảm ơn hai bé cưng đã xuất hiện, cảm ơn hai con đến bên mẹ.”

Cô cười ấm áp với hai con, một hơi thổi tắt ngọn nến: “Được rồi, ăn thôi.”

Vừa mới nói xong, trên mặt chợt lạnh.

Mùi thơm của bơ và chocolate đập thẳng vào mặt.

Hai bé con giơ bàn tay dính đầy bơ và chocolate, cười khanh khách.

Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ trưng gương mặt đen trắng loang lổ bơ và chocolate, cũng quệt chút kem bôi lên mặt hai đứa nhỏ.

Hai nhỏ một lớn vượt qua chênh lệch tuổi tác, vừa chơi vừa ăn, rất vui vẻ.

Nhưng đang đùa giỡn, tiếng cười của Tưởng Minh Trúc chợt ngưng bặt.

Mặt cô nhóc trắng bệch, đau đớn nhăn mày, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán.

“Minh Trúc, sao thế con!”

Tống Hân Nghiên nhận thấy khác thường, vội dừng tay quan tâm hỏi.

“Con…”

Tưởng Minh Trúc vừa hé miệng đã phun ra một ngụm máu.

Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Triết sợ hãi.

“Sao lại thế này? Con khó chịu ở đâu?”

“Ọe…” Tưởng Minh Trúc nôn khan, hô hấp dồn dập, sắc mặt cũng dần xanh mét.

Cô bé đã không thể nói ra lời được nữa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, ướt đẫm tóc mai, hô hấp cũng ngày càng dồn dập hỗn độn…

“Có ai không! Mau gọi xe cấp cứu! Có ai không… có ai…”

Tống Hân Nghiên hét toáng lên, tay chân mềm nhũn, bế Tưởng Minh Trúc lên chạy ra bên ngoài.

Mọi người trong nhà ăn đều bị kinh động.

Lỗ mũi Tưởng Minh Trúc cũng bắt đầu đổ máu.

Khắp nơi đều là máu.

Trên người cô bé, trên người Tống Hân Nghiên, thậm chí cả trên người Tưởng Minh Triết…

Ba người nhếch nhác dọa mọi người sợ hãi.

Bảo mẫu và tài xế xông lên.

Có người gọi 115, có người lao ra ấn thang máy… khung cảnh hỗn loạn vô cùng.

Khi đoàn người xuống tới dưới lầu thì 115 vừa lúc tới nơi.

Mọi người vội đưa Tưởng Minh Trúc lên xe cứu thương.

Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Triết cũng theo lên xe.

Bảo mẫu và lái xe hoang mang lo sợ, vội vàng ai liên hệ với sếp người nấy.



Bệnh viện trực thuộc Tưởng Thị.

Tống Hân Nghiên toàn thân nhếch nhác chờ ngoài cửa phòng cấp cứu.

Đầu óc cô rối như tơ vò, đáy lòng tràn đầy lo lắng.

Cảnh Tưởng Minh Trúc viêm dạ dày lần trước còn rõ ràng ngay trước mắt cô.

Cô hoảng đến run cả người, nghĩ mà sợ không thôi.

Gương mặt nhỏ nhắn của Tưởng Minh Triết cũng trắng bệch.

Quý ông nhỏ thấy Tống Hân Nghiên sợ hãi liền cưỡng ép mình phải tỉnh táo lại, lặng lẽ túm vạt áo cô, dùng giọng nói không giấu được run rẩy ra vẻ bình tĩnh để an ủi cô: “Đừng… Đừng sợ. Em gái vẫn luôn rất kiên cường, chắc chắn không sao đâu! Em ấy từng nói thần tiên đã tính mệnh cho em ấy rồi, em ấy có thể sống đến 109 tuổi.”

Cậu nhóc nói xong cứ như cũng tự an ủi được bản thân, giọng nói dần trầm lại, không run nữa: “Trước giờ Minh Trúc nói đều rất đúng, còn là bé ngoan nói được làm được nữa. Em ấy nói có thể sống đến 109 là chắc chắn sống đến 109, em ấy không nói dối đâu. Cho nên chắc chắn sẽ không sao hết!”

Ừ, chắc chắn là như vậy!

Em gái tinh quái biết đánh nhau, biết mắng chửi người, còn có thể tranh cãi với cậu bé, cười rộ lên hai mắt cong cong, má có lúm đồng tiền chắc chắn sẽ bình an!

Trái tim bối rối treo lơ lửng trên không của Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng hạ xuống.

Lúc này cô mới nhớ ra, ngoại trừ Tưởng Minh Trúc, bên cạnh cô còn có Tưởng Minh Triết. Bé cũng mới bốn tuổi thôi, còn bị dọa sợ.

Tống Hân Nghiên áy náy vô cùng, ngồi xổm xuống ôm cổ Tưởng Minh Triết.

“Xin lỗi con, vừa nãy dì không kịp để ý đến con. Có phải dọa con sợ rồi không?”

Tưởng Minh Triết trắng mặt lắc đầu.

Tống Hân Nghiên càng thêm tự trách, giọng nói khàn khàn: “Minh Triết đừng sợ, Minh Trúc sẽ không sao đâu. Chắc chắn sẽ không sao đâu!”

Trong lúc hai người nói chuyện, đầu hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn độn.

Còn không chỉ một người.