Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 414: Vợ của cậu cố



Tống Hân Nghiên nghiêng đầu sang, nhìn thấy Khương Thu Mộc đang lải nhải về Cố Vũ Tùng với vẻ ghét bỏ, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Mặt Khương Thu Mộc lộ vẻ bối rối: “Cậu cười cái gì? Lẽ nào tớ nói sai à? Ai ya kệ đi, có phiền hay không chẳng phải do cậu quyết, cũng chẳng phải do tớ quyết, còn phải xem cậu Cố người ta nghĩ như thế nào nữa. Để bây giờ tớ đi thử nói với anh ta luôn.”

“Này...”

Tống Hân Nghiên vội vàng ngồi dậy định can ngăn, nhưng Khương Thu Mộc đã gọi điện đi rồi.

Cô đành ngậm miệng lại.

Haiz, thôi vậy.

Tình cảm rối rắm giữa ba người Đầu Gỗ, cậu Cố còn cả anh trai, cũng cần có một số chuyện để thúc đẩy mới được.

Nhìn bọn họ anh đuổi tôi chạy, cũng thú vị lắm...

Nơi Cố Vũ Tùng hẹn Khương Thu Mộc là tập đoàn Y Dược Khang Nam.

Công ty này là ngôi sao đang lên trong số những tập đoàn y dược, hiện tại là tập đoàn y dược lớn nhất thủ đô.

Khương Thu Mộc vừa bước vào, lập tức có một cảm giác bức bách ập tới.

Bên trong công ty được trang hoàng xa hoa đơn giản, có thể thấy nhân viên công tác mặc áo blouse trắng có vẻ mặt nghiêm túc, hành động vội vàng ở khắp mọi nơi.

Ngay cả cô gái ở quầy lễ tân cũng toát lên khí chất chuyên nghiệp: “Chào cô, cho hỏi cô đang tìm ai ạ?”

“Tôi tìm...”

Khương Thu Mộc còn chưa đáp xong, khóe mắt đã nhác thấy một bóng dáng cao to đẹp trai.

Cùng là áo blouse trắng không có gì đặc biệt, nhưng anh ta mặc lên trông lại tao nhã cao quý, khí chất phi thường.

Khương Thu Mộc chớp mắt, những lúc không lưu manh thì thực ra tên này cũng rất... vừa mắt đấy.

“Tới rồi à.”

Cố Vũ Tùng nhanh chân đi tới, mặt mày chứa ý cười: “Vừa rồi tôi hơi bận, không đợi lâu chứ?”

Khương Thu Mộc lại chớp mắt, có hơi kinh ngạc: “Anh lại làm việc ở đây ư?”

Chả trách hôm qua lúc cô ấy liên lạc với anh ta, anh ta lại nói tới đây gặp mặt anh ta nói chuyện.

“Ừm.” Cố Vũ Tùng gật đầu, ngạo mạn giải thích: “Căn cơ sản nghiệp tổ tiên nhà tôi là y học và dược phẩm, cũng coi như đúng chuyên ngành.”

Khương Thu Mộc bĩu môi.

Trông cái vẻ khoe khoang này đi, đúng là khiến người ta ngứa răng.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới quán cà phê của công ty.

Cố Vũ Tùng gọi một cốc cà phê cho Khương Thu Mộc theo sở thích của cô.

Khương Thu Mộc đánh giá không gian quán cà phê, trong lòng chua xót: “Đúng là sức mạnh của tư bản, điều kiện tốt thế này...”

Cố Vũ Tùng hào phóng nói: “Nếu như cô thích thì cũng có thể tới đây. Tôi sẽ sắp xếp cho cô một chức vụ với mức lương tốt, công việc dễ dàng...”

Ví dụ như, vợ của cậu Cố... độc nhất vô nhị.

Khương Thu Mộc lắc đầu: “Ha ha, tôi thì thôi. Ngoài vẽ vời ra thì tôi cũng chẳng biết những thứ khác.”

Cà phê được đem lên.

Cô ấy uống một ngụm: “Không phải anh là bác sĩ à, sao bây giờ lại chuyển sang làm việc ở công ty y dược vậy?”

“Y dược không phân chia.”

Cố Vũ Tùng lười biếng dựa vào ghế sofa: “Anh Hàn có một số dự án quan trọng đang thực hiện, gần đây anh ấy bị thương mà, cũng đúng lúc dạo này tôi rảnh rỗi nên qua đây trông coi giúp luôn.”

Ý là, công ty này lại là của Tưởng Tử Hàn ư?

Khương Thu Mộc lại kinh ngạc thêm lần nữa.

Cô ấy nói đùa: “Có tiền đúng là tùy hứng thật, có thể làm việc không đúng chuyên ngành như các anh. Rõ ràng là học ngành bác sĩ lâm sàng nhưng lại chạy đi nghiên cứu y dược, động một cái là mở công ty, cứ như chơi đồ hàng ấy. Những người như các anh ấy à, kiếm hết tiền rồi, còn cho người khác sống nữa không?”

“Đây gọi là người tài giỏi luôn có nhiều việc để làm.” Cố Vũ Tùng lười biếng uống một ngụm cà phê: “Vẫn luôn phải tồn tại những công ty như thế này, để người ưu tú làm người quản lý, chẳng phải vẫn tốt hơn để người có tài năng bình thường làm hay sao?”

Ngừng lại một chút, anh ta nhìn chăm chú vào mắt Khương Thu Mộc rồi nói: “Không phải Tống Dương Minh cũng thế à? Nhà họ Tống trừ bạn thân của cô ra, chẳng ai làm được nên chuyện cả. Ép cho Tống Dương Minh không thể không xuất ngũ, để tiếp quản công ty hàng ngàn nhân viên của nhà họ Tống. Tống Thị giao cho anh ta quản lý, có phải là tốt hơn để những người khác trong nhà họ Tống quản lý không?”

Khương Thu Mộc không những không phản bác lời này mà ngược lại còn thấy tự hào.

Cố Vũ Tùng vừa lặng lẽ quan sát phản ứng của Khương Thu Mộc vừa tiếp tục khen: “Nếu như Tống Dương Minh tiếp tục ở lại trong quân đội, chẳng bao lâu chắc chắn sẽ trở thành một sĩ quan cấp cao. Người ưu tú đi đến đâu cũng đều có thể tỏa sáng, đương nhiên trách nhiệm xã hội mà họ phải gánh cũng càng lớn hơn, càng mệt hơn. Nhưng đàn ông ấy mà, phải có tinh thần sứ mệnh này.”

Khương Thu Mộc gật đầu tán thành.

Lại chẳng đúng à.

Người trong lòng cô ấy, cho dù làm trong ngành nào cũng đều có thể trở thành người dẫn đầu trong ngành.

Cô ấy phụ họa: “Về tinh thần trách nhiệm sứ mệnh, tôi thấy không ai có thể so sánh được với anh Dương Minh hết. Ý chí sắt đá của quân nhân, thực sự được thể hiện rất rõ ràng trên người anh ấy...”

Khi khen ngợi người trong lòng, đôi mắt Khương Thu Mộc đều sáng ngời.

Các từ ngữ khen ngợi càng không kìm được mà tuôn ra không ngừng.

Trái tim Cố Vũ Tùng lại lạnh lẽo.

Vừa lạnh lẽo vừa chua xót.

Nếu như lúc trước còn chưa thể xác định được tâm ý của Khương Thu Mộc, vậy thì lúc này, chút không chắc chắn đó đã bị Khương Thu Mộc ghim thẳng lên cây giá chữ thập rồi.

Sự ngọt ngào ái mộ trên gương mặt của người phụ nữ đối diện như sắp trào cả ra.

Mà anh ta cũng ấm đầu thật rồi, sao lại lấy ví dụ này chứ?

Đúng là tự bê đá đập vào chân mình mà!

Cố Vũ Tùng cười khổ.

Không cần soi gương cũng biết, lúc này chắc chắn anh ta sẽ đố kị như một tên hề vậy!

Khương Thu Mộc không hề hay biết về những suy nghĩ trong lòng Cố Vũ Tùng, cũng không chú ý tới vẻ ảm đạm và thất thần trên mặt anh ta.

Cô ấy khen Tống Dương Minh không ngớt lời lại được, tới khi nói đến mức khô cả miệng rồi mới phóng khoáng uống một ngụm cà phê cho nhuận họng.

Socola và sữa bò dính bên khóe miệng.

Cố Vũ Tùng không nhịn lòng được mà vươn tay ra lau đi giúp cô.

Khương Thu Mộc bị hành động đột ngột này của Cố Vũ Tùng dọa cho giật nảy mình.

Giật lên một cái, cà phê ngậm trong miệng phun ra ngoài.

“Khụ!”

Khương Thu Mộc ho đến mức trời đất quay cuồng.

Chất lỏng màu nâu sẫm bay về phía khuôn mặt người đối diện như tiên nữ tung hoa.

Kiểu tóc tỉ mỉ, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Cố Vũ Tùng lập tức dính đầy chất lỏng cà phê, trên cổ ảo cũng ướt đẫm.

Vô cùng nhếch nhác!

Cố Vũ Tùng sững sờ ngay tại chỗ.

Khương Thu Mộc cũng sững sờ.

Thời gian dừng lại.

Mấy giây sau, Khương Thu Mộc bỗng nhiên hoàn hồn lại, sau đấy không kìm được mà phá lên cười.

“Ha ha ha ha...”

Cố Vũ Tùng: “...”

“...Xin... Ha ha ha ha... Cậu Cố, xin lỗi ha... ha ha... Tôi không cố ý đâu, ai bảo tại tay anh, đột nhiên làm như vậy...”

Khương Thu Mộc vừa cười vừa vội vàng rút giấy muốn lau cho Cố Vũ Tùng.

Thực ra Cố Vũ Tùng rất muốn hưởng thụ sự phục vụ của Khương Thu Mộc.

Nhưng anh ta cũng là người cần thể diện, lúc này nhếch nhác như vậy, không có tâm trạng!

Cố Vũ Tùng bực bội nhận lấy khăn giấy, tự mình làm.

“Là lỗi của tôi... ban nãy tôi...”

Đầu óc anh ta hơi hỗn loạn.

Dáng vẻ ban nãy của Khương Thu Mộc trông rất hấp dẫn, so với lau giúp cô, anh ta càng muốn hôn giúp cô hơn.

Chỉ là...

Khương Thu Mộc nghi hoặc nhìn anh ta.

Trái tim Cố Vũ Tùng lập tức đập loạn “thình thịch thình thịch” vui sướng, mặt cũng lúc đỏ lúc trắng: “Tại... tại ban nãy khóe miệng cô dính sữa bò... Dáng vẻ đó, rất giống Tưởng Minh Trúc lúc ăn đồ ăn, tôi không nhịn được nên coi cô là con bé, muốn lau giúp cô...”

Khương Thu Mộc sững sờ, đánh mắt nguýt anh ta một cái.

“Anh thôi đi, anh lại dám đưa tay ra với con nhóc kia hả? Nó không vả anh một phát thì thôi.”

Sau khi bị vạch trần, trái tim vốn đã rối bời của Cố Vũ Tùng lại càng hoảng thêm.

Để che đậy sự thấp thỏm, anh ta vội vàng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, hôm qua cô nói tìm tôi có việc, việc gì vậy?”

Chủ đề đi vào chuyện chính, Khương Thu Mộc lập tức thu lại vẻ trêu chọc cười đùa trên mặt.