Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 347: Làm lớn chuyện



Các loại câu hỏi của các phóng viên giống như thủy triều đánh vào ba người.

“Cô Tống Hân Nghiên, nghe nói quan hệ của cô và chị dâu của cô rất tốt, với mẹ chồng Lâm Tịnh Thi còn thân như mẹ con ruột, vậy xin hỏi lần này ra tòa, cô liệu có tha cho bọn họ không?!”

“Có lời đồn tình cảm của cô và cậu ba Dạ rất sâu đậm, trước đó chuyện anh ấy ở trước tháp PL cầu xin cô còn gây chấn động, cô sẽ vì anh ấy mà tha thứ cho người thân của anh ấy chứ?”

“Từ những bức ảnh lộ ra mấy ngày hôm nay có thể nhìn ra cô và cậu ba Dạ ở bên nhau chắc đã nhiều năm rồi, người nha của anh ấy nếu có ác ý với cô cũng sẽ không đợi tới bây giờ, vụ án này liệu có khi nào chỉ là một hiểu lầm không?!”

“Có lời đồn cô và tổng giám đốc đương nhiệm của Tưởng Thị - Tưởng Tử Hàn từng có một đoạn hôn nhân, nhưng từ trên ảnh thì thấy, thời gian cô và cậu ba Dạ ở bên nhau sớm hơn, nhưng ngày kết hôn của cô và cậu ba Dạ lại là tháng 10 năm nay, chuyện này có phải nói rõ thời gian cô ở bên cậu ba Dạ, từng ngoại tình với tổng giám đốc Tưởng, sau khi ly hôn thì quay lại với nhau hay không?”

...

Câu hỏi sau sắc bén hơn câu trước cứ thế mà lũ lượt ập tới.

Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc nghe mà mặt mày cực kỳ khó coi.

Hai người bảo vệ Tống Hân Nghiên ở phía sau, ngăn chặn sự ép hỏi của phóng viên.

Tống Hân Nghiên lại ở trong ánh đèn flash chói mắt bước ra khỏi đằng sau anh trai và bạn thân.

Sắc mặt của cô tái nhợt, vẻ bệnh tật lại đầy kiên quyết.

“Nếu mọi người đều muốn biết như vậy, vậy tôi hôm nay nói rõ với các vị.”

Tống Hân Nghiên vừa dứt lời, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng tách tách phát ra ánh đèn flash.

Cô nhìn mọi người một vòng: “Tôi không biết các vị muốn từ chỗ tôi nghe được đáp án như nào, nhưng nhằm vào bức ảnh đăng tải trên mạng, điều đầu tiên tôi muốn đính chính là người trong ảnh không phải là tôi. Còn là ai, tôi không biết, cũng không có hứng thú muốn biết. Ngoài ra...”

Khựng lại một chút, ánh mắt của cô hơi tối lại, trên gương mặt trắng bệch lộ ra vẻ kiên định: “Tôi và Dạ Vũ Đình quen biết còn chưa tới 1 năm, hôn nhân của hai chúng tôi chỉ là một đoạn hiểu lầm. Dạ Vũ Đình vào lúc cuộc đời tôi rơi xuống đáy cốc đã giúp tôi, tôi đã ấu trĩ cho rằng chăm sóc anh ta cả đời chính là báo ơn. Nhưng rất nhiều chuyện không phải tôi cảm thấy nó nên như vậy thì nó sẽ như vậy. Báo ơn và hôn nhân, vốn là hai chuyện khác nhau. Ở trong chuyện này, tôi sai rồi, tôi đã không tôn trọng hôn nhân.”

Có phóng viên lập tức truy hỏi: “Tức là thật ra hôn nhân của hai người vốn là một hiểu lầm, cô Tống, cô là muốn nói cô hối hận rồi sao?”

Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nhếch môi dưới: “Trên đời không có thuốc hối hận, chuyện đã làm, hối hận cũng không vô ích. Tôi thừa nhận sai lầm của tôi, nhưng không vì nó là sai lầm mà hối hận.”

Cô đã vì sai lầm của mình đã trả giá.

Tống Hân Nghiên tiếp tục: “Hôn nhân là chuyện của hai người, tôi và Dạ Vũ Đình từ đầu đến cuối đều không có tình cảm, cũng không có vào sau khi kết hôn bồi dưỡng ra tình cảm, đây không phải là sai lầm của bất kỳ ai trong chúng tôi, tôi cũng không cho rằng ly hôn có gì mất mặt cả. Nếu đã biết sai còn cố sai thêm tương kính như băng mà sống hết cuộc đời này, đó mới là thật sự sai, cách làm cực kỳ ngu ngốc, đối với tôi và đối với anh ta đều không công bằng.”

Không muốn nói thêm những vấn đề này nữa, cô muốn nhanh chóng rời đi, vì vậy chuyển lại vấn đề chính: “Tôi không biết là ai đã photoshop những bức ảnh đó đăng lên mạng, có mục đích gì. Chuyện lần này, điều duy nhất có thể tiếp thu chính là câu chuyện cư dân mạng chế ra đều rất lãng mạn rất tốt đẹp, hy vọng mọi người cũng có thể có được tình yêu lãng mạn tốt đẹp như vậy. Cảm ơn các vị đã quan tâm về cuộc sống của tôi, cũng mong các vị cho tôi sự tôn trọng nên có về chuyện riêng tư.”

Nói xong, cô hơi cúi người, chào một cái, sau đó không thèm quan tâm bất cứ ai, tách phóng viên muốn rời đi.

Tống Dương Minh bước lên một bước, bảo vệ Tống Hân Nghiên ở trong lòng, tách đường.

Khương Thu Mộc lại ở một bên bảo vệ Tống Hân Nghiên.

Ba người khó khăn bước đi.

Nhưng phóng viên bao vây bọn họ vẫn không có được tin tức đủ bùng nổ, làm sao có thể dễ dàng để người rời đi.

“Á!”

Khương Thu Mộc kêu lên một tiếng, bị đẩy suýt nữa ngã.

Trong lúc hỗn loạn, phong thư trong tay cô ấy bị xé rách, ảnh bên trong ào ào rơi ra.

Phóng viên đứng gần nhìn thấy, lập tức phát hiện đại lục mới.

Bọn họ dừng chen lấn về phía Tống Hân Nghiên, lũ lượt khom người nhặt ảnh.

Nhìn thấy hình ảnh trên bức ảnh, ai nấy đều vui mừng như điên.

Tống Dương Minh và Tưởng Tử Hàn đi ở phía trước nghe thấy động tĩnh, lập tức dừng lại.

“Đầu Gỗ...”

Tống Hân Nghiên vừa quay đầu, các phóng viên lần nữa tràn tới, micro lũ lượt chĩa vào, chỉ thiếu chút nữa dí thẳng vào mặt cô.

“Cô Tống, ảnh cô nói trên mạng là sản phẩm photoshop, vậy người phụ nữ với cái bụng lớn này thì sao?!”

“Thời gian trên bức ảnh này là vào 4 năm trước, khoảng thời gian đó vừa hay trùng khớp với khoảng thời gian trên bức ảnh đăng trên mạng. Xin hỏi đứa trẻ là của cậu ba Dạ sao?”

“Cô Tống, thật ra cô là mẹ quý nhờ con nhỉ?!”

“Cô Tống, con của hai người bây giờ đang ở đâu?”

...

Các phóng viên giống như gà chọi, vừa kích động vừa điên cuồng, không tiếc mọi thứ lần nữa vây công Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên lúc này mới biết, những phóng viên kia đã nhìn thấy bức ảnh.

Khương Thu Mộc rất tức giận: “Trả ảnh cho tôi!”

Cô ấy liều mình đi giật lại, giọng nói vừa tức vừa phẫn nộ mà hét lên.

“Các người đủ rồi đấy, những điều này là chuyện riêng tư, các người đã xâm phạm quyền riêng tư của chúng tôi, chúng tôi có quyền truy cứu. Trả ảnh đây!"

Khương Thu Mộc vô cùng phẫn nộ, điên cuồng và nhanh chóng lấy lại ảnh trong tay phóng viên.

Cô ấy vừa động, đám phóng viên cũng loạn cả lên.

Hai bên vô đẩy lẫn nhau, hiện trưởng loạn thành một cục.

Tống Dương Minh ở trong đám đông khó khăn lùi ra, cũng kéo Khương Thu Mộc vào trong vòng bảo vệ: “Thu Mộc, bỏ đi, rời khỏi trước rồi tính.”

Cưỡng chế tách một lối ở trong vòng vây của các phóng viên, nhanh chóng bảo vệ Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc chạy vào trong tòa.

Bên ngoài đám đông.

Một chiếc Maserati từ từ dừng lại.

Cửa sổ xe ở hàng ghế sau hạ xuống, gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn xuất hiện ở trong xe.

Anh nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở trước tòa án thì nhíu mày: “Chúc Minh Đức, đi xem thử rốt cuộc có chuyện gì.”

“Được!”

Chúc Minh Đức vừa đáp lại thì điện thoại ‘ting’ một tiếng, nhận được một tin quảng cáo.

Anh ta vừa ấn mở vừa xuống xe, tùy ý liếc nhìn vài cái, động tác xuống xe bỗng dừng lại.

Anh ta nhanh chóng search trên mạng, sắc mặt khó coi nói: “Boss, tôi nghĩ tôi đã biết chuyện gì rồi...”

Xoay người đưa điện thoại đã mở ra phía sau.

Trong điện thoại phát một video.

Cảnh tượng quay được vừa hay là ở cửa tòa án lúc này.

Chúc Minh Đức chỉnh phát lại.

Hình ảnh livestream lập tức bắt đầu từ lúc phóng viên chặn ba người Tống Hân Nghiên, cho tới cuối cùng bức ảnh rơi ra, bị phóng viên nhặt lên chụp lại...

Tưởng Tử Hàn nhìn bức ảnh được ống kính quay cận, đôi mắt sâu thẳm bỗng rung lên, bầu không khí trong xe lập tức lắng xuống.

Khi Chúc Minh Đức nhìn thấy những hình ảnh quay cận đó thì cũng rất kinh ngạc: “Người trong ảnh này là...”

“Là cô ấy.”

Lông mày của Tưởng Tử Hàn nhíu chặt, đưa ra đáp án chắc nịch.

Anh ấn tạm dừng, hình ảnh livestream dừng ở trên người Tống Hân Nghiên với cái bụng to trong bức ảnh.

Người phụ nữ với cơ thể gầy gò, bụng nhô lên lại to tới dọa người.

Thần sắc của cô có hơi u buồn, ánh mắt trống rỗng không nhìn thấy ánh sáng gì hết.

Trái tim của Tưởng Tử Hàn bỗng nhói đau.

Anh nhìn cô trong bức ảnh, thấp giọng nói: “Đây là cô ấy, cô ấy của 4 năm trước. Không phải một người với người phụ nữ trong bức ảnh chụp chung với Dạ Vũ Đình...”

Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn hơi nheo lại, ánh mắt u tối dần dần trở nên nguy hiểm.

Anh lạnh lùng nhếch môi: “Nếu Dạ Vũ Đình muốn dùng những thứ này để trói buộc Hân Nghiên, vậy thì cho thêm anh ta một mồi lửa, làm lớn chuyện đi!”

Chúc Minh Đức không hiểu: “Ý của boss là?”