Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 314: Không phải là ông ấy đã qua đời rồi à?



Ý chí của Tống Hân Nghiên đang vùng vẫy, nhưng trái tim lại chìm đắm.

Cô tuyệt vọng, dùng sức nhắm mắt lại.

Giọt nước mắt nóng hổi lăn ra khỏi hốc mắt, thuận theo gò má lăn xuống hai đôi môi đang kề nhau.

Mùi vị mặn mặn tản ra, tình yêu và sự giận dữ của Tưởng Tử Hàn như bị một chậu nước lạnh dội tỉnh.

Anh kinh ngạc, trong lòng hốt hoảng buông cô ra.

Ngón tay mang theo vết chai nhẹ nhàng lau nước mắt lăn dài trên gò má cô: “Anh xin lỗi, là do anh không kiểm soát được mình, Hân Nghiên, anh không có ý gì khác, không phải là anh muốn bắt nạt em, là do những lời mà em mới nói..."

Giọng nói của anh khàn khàn, còn mang theo chút đau lòng: “Làm anh tức giận lại cảm động.”

Giận bởi vì sự hung ác và tuyệt tình của cô, cảm động là vì lý trí và sự tin tưởng của cô.

Anh ôm chặt cô vào trong ngực, giọng nói từ tính trầm thấp vang lên bên tai: “So với lúc mới quen em, nó còn khiến anh rung động hơn những lời dỗ ngon dỗ ngọt mà em đã nói với anh. Hân Nghiên, em có biết không, mấy tháng nay anh ăn không ngon ngủ không yên, anh cứ luôn cảm thấy khoảng thời gian này thật sự mẹ nó rất là khổ, khổ đến nỗi anh nôn cả mật xanh. Nhưng dù thế, anh vẫn cố gắng kiên trì không muốn từ bỏ..."

Chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cô, thở hổn hển một hơi, thì thầm rất nhiều thứ.

Anh nói không phải mình vừa sinh ra là đã ngậm thìa vàng, trên con đường trưởng thành không hề thuận buồm xuôi gió.

Anh nói anh sống đến hôm nay, bản thân đã nếm trải rất nhiều khổ cực mà người thường không ngờ tới, nhưng những đau khổ này so với việc mất đi cô, cùng với việc bị cô hận, nó không đáng để nhắc tới.

Anh nói, mấy câu lúc nãy của cô giống như đường mật để anh chìm đắm vào nó.

Cảm giác ngọt ngào ấy đủ để anh quên mất tất cả những đau khổ mà mình trải qua trong cuộc đời.

Cuối cùng, anh lại hôn lên vành tai và cổ cô: “Hân Nghiên, cảm ơn em.”

Cảm ơn sự xuất hiện của em, cảm ơn lý trí của em, cũng cảm ơn lúc này em vẫn còn đang trong lòng anh.

Nụ hôn vụn vặt nhỏ nhặt dần dần di chuyển lên trên, lúc sắp chạm vào môi Tống Hân Nghiên, cô đột nhiên quay đầu né tránh.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Tưởng Tử Hàn liền ảm đạm, anh nâng mặt quay đầu cô qua, dùng trán chống đỡ trán cô: “Chúng ta đừng cãi nhau nữa, trở về bên cạnh anh đi có được không? Hân Nghiên, anh biết em vẫn yêu anh, anh cũng yêu em, rất rất yêu em, tình yêu xuất phát từ tận đáy lòng, yêu đến mức trong lòng anh, em quan trọng hơn tất cả mọi thứ.”

Hai mắt Tống Hân Nghiên nhắm nghiền, cô che giấu đi sự lạnh lùng và hận thù trong đáy mắt.

Nhưng nó lại đang co rút và đau đớn.

Nếu như không có những chuyện trước kia, nếu như không có...

Có thể được một người đàn ông cao cao tại thượng hết lòng yêu mình, chắc chắn đây là một chuyện rất hạnh phúc.

Đáng tiếc là không có nếu như.

Tất cả tốt đẹp đều là cạm bẫy được phủ một lớp ảo ảnh.

Sau cái tốt của anh, chính là sự uy hiếp và lạnh lùng.

Mặc dù đúng là anh chưa từng ra tay hung ác với cô, nhưng mà...

Tống Hân Nghiên nhớ đến những chuyện mà anh đã làm vì cô ở bệnh viện hồi mấy ngày trước, nói không cảm động là chuyện không thể.

Nhưng dù sao anh cũng là Tưởng Tử Hàn mà... là cậu ba nhà họ Tưởng, có tiếng tăm ở thủ đô, là người đàn ông mà cô từng yêu, cũng là người duy nhất mà cô yêu.

Nhà họ Tưởng...

Ha!

Tống Hân Nghiên vừa buồn bực, lại vừa đau lòng.

Cô không thể mềm lòng, khi rất nhiều nghi vấn còn chưa được giải quyết, cô không thể mềm lòng.

Tống Hân Nghiên mạnh mẽ lại kiên quyết đẩy Tưởng Tử Hàn ra.

Cô nhìn hai mắt người đàn ông đỏ bừng, trong lòng không thể kiềm chế nổi mà run rẩy.

“Tưởng Tử Hàn, tôi cần có thời gian để mình tỉnh táo, hoặc là để bản thân suy nghĩ. Anh đừng xen vào chuyện của tôi, tôi có thể tự mình xử lý tốt.”

Tưởng Tử Hàn nhìn Tống Hân Nghiên thật lâu, thật lâu.

Ánh mắt cô gái ngồi trước mặt rất lạnh lùng, sắc mặt cũng bình tĩnh.

Trong sự tuyệt tình lại là giọng điệu dịu dàng nhất.

Trái tim của Tưởng Tử Hàn đột nhiên phát đau, vừa bi ai, vừa khổ sở.

Anh biết rõ đây chỉ là kế hoãn binh của cô, nhưng anh vẫn nhịn không được mà nhảy vào lồng giam do cô tạo ra.

Anh tham lam hôn lên má cô.

“Được.”

Tưởng Tử Hàn nghe thấy mình trả lời như thế, sau đó chậm rãi buông lỏng tay.

Anh kéo dây an toàn muốn thắt cho cô: “Anh đưa em về.”

“Không cần.”

Dây an toàn bị Tống Hân Nghiên cản lại: “Tôi có xe.”

Tưởng Tử Hàn nhìn cô, không nói lời nào.

Tống Hân Nghiên kiên quyết chòm qua người anh ấn xuống nút mở khóa ở bên trong, đẩy cửa bước xuống xe.

Bóng dáng mảnh mai của người phụ nữ nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, Tưởng Tử Hàn đập mạnh vào tay lái, chỉ có thể lái xe rời đi.

Ở ngã rẽ, Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn chiếc xe dần dần đi xa, lạnh lùng lại kiên quyết chà mạnh từng nơi bị anh hôn.

Ở trên xe.

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn u ám, anh nhớ lại tất cả phản ứng của Tống Hân Nghiên khi còn trên xe, lại ảo não đánh vào tay lái.

Tống Thanh Hoa, Thẩm Hoài Ngưng.

Anh nhất định phải nhanh chóng điều tra quá khứ của hai người kia thật rõ ràng, là vì giúp cô, cũng là vì chính mình.

Đang suy nghĩ, điện thoại lại vang lên.

Là Tô Thần Nam gọi tới.

Tưởng Tử Hàn nhấn nghe.

“Tử Hàn, xem zalo đi.”

Đôi mày kiếm của Tưởng Tử Hàn nhíu lại, lúc này mới thoát khỏi cuộc trò chuyện, anh mở zalo ra.

Là ảnh chụp.

Vừa mới nhìn nó, anh liền sửng sốt.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn đông cứng, anh vội vàng gọi điện thoại lại: “Có chuyện gì vậy?”

Tô Thần Nam ở đầu dây bên kia trầm giọng nói: “Là thợ săn ảnh của tôi chụp được, nghi ngờ là có quan hệ với anh, bọn họ không dám làm loạn, cho nên gửi ảnh chụp tới chỗ tôi. Có phải là bị dọa kêu to một tiếng không, lúc tôi xem ảnh thì cũng kinh ngạc lắm, dáng dấp của người này với ba anh quả thật giống nhau như đúc, nhưng mà không phải ba anh đã... tôi kêu bọn họ không cần phải tiến lên đánh rắn động cỏ.”

Anh ta hiếm khi mới nhiều chuyện một lần: “Nói thật nha, không phải là ba anh có anh em sinh đôi đó chứ?”

Không biết tại sao Tưởng Tử Hàn lại nhớ đến hai mẹ con có dáng dấp y hệt như Tống Hân Nghiên.

Thế giới rộng lớn, nếu như không trùng hợp thì chính là...

“Gặp nhau rồi nói.” Ném xuống bốn chữ, anh trực tiếp lái xe đến nhà Tô Thần Nam.

Tô Thần Nam có một căn biệt thự ở vùng ngoại ô, anh ta ở đó một mình.

Tưởng Tử Hàn vừa mới vào nhà thì liền hỏi: “Ảnh chụp từ đâu ra vậy?”

Tô Thần Nam đã in ảnh ra.

Anh ta đưa ảnh cho Tưởng Tử Hàn: “Ảnh chụp được chụp ở thành phố A nước Gia, lúc đó tôi không cho đám người theo dõi, cho nên sau đó bọn họ không có gặp lại nữa, có lẽ là người vẫn còn đang ở thành phố A, nếu như anh cần điều tra thì tôi có thể cho người ở bên kia đến nơi gần chỗ chụp ảnh âm thầm quan sát nó, không chừng là có thể tìm được.”

“Không cần đâu.”

Tưởng Tử Hàn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, lắc đầu nói: “Trước tiên đừng rêu rao chuyện này, cứ để tôi từ từ điều tra, không cần phải nói với những người khác, cũng không cần phải hỏi bất cứ ai.”

Sắc mặt nghiêm túc ngược lại khiến Tô Thần Nam sửng sốt một hồi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt đang nhìn tấm ảnh của Tưởng Tử Hàn âm trầm đến cực điểm: “Tôi tin chắc là ba tôi không có anh em song sinh, nhưng mà người trên tấm ảnh..."

Anh mấp máy môi: “Ông ta rất giống với ba tôi, nếu như chỉ là đơn thuần giống nhau thì không cần phải nói.”

Tưởng Tử Hàn đưa ảnh chụp cho Tô Thần Nam: “Cậu nhìn ánh mắt của ông ta đi, cùng biểu cảm trên mặt, ông ta còn có biểu cảm nhỏ bên hốc mắt, lúc nheo mắt giống nhau như đúc, thế thì không bình thường rồi.”

Tô Thần Nam cũng suy nghĩ sâu xa: “Anh hoài nghi ông ta chính là chú hả, chẳng lẽ là chú... vẫn chưa qua đời?”

“Không biết.” Sắc mặt Tưởng Tử Hàn chìm xuống: “Tôi có một loại dự cảm rất xấu, dường như có âm mưu gì đó đang đến gần, hơn nữa gần đây xảy ra quá nhiều chuyện kỳ quái, cũng xuất hiện rất nhiều người có mối quan hệ với ba tôi.”

Anh hơi rũ mắt xuống, bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc ba qua đời: “Lúc ba tôi qua đời, ba anh em chúng tôi đều ở đó, lúc ấy người nằm trên giường bệnh, tôi dám chắc chắn xác định đó là ba mình, nhưng mà nếu nói tới tình huống lúc đó..."