Duyên Làm Phu Quân

Chương 64





Editor: Thanh Việt
 
Yết bảng cần nửa tháng, thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, ít nhất trong vòng nửa tháng này Tiên Y sống ở Kim gia Hoành thành cũng đã quen, bởi vì Tuỳ Viên có vị trí ở sau núi, ngay cả nhị phòng cũng cách mấy lớp nên càng đừng nói đến đại phòng tam phòng, cho nên Tiên Y nghiễm nhiên ở một nơi gần như ngăn cách với thế nhân, nàng cũng rất vui vẻ vì được yên tĩnh, chỉ là ngày yết bảng đã kề cận, Tiên Y biết ngày tháng yên bình của mình phải kết thúc rồi.
 

“Đại hỉ nha! Đại hỉ!”
 
Tiên Y ngẩng đầu, buông quạt tròn trong tay, lòng nàng thì rất là phức tạp, nàng đã hi vọng Kim Phong Hoa có thể qua cửa trảm tướng một đường thăng chức, nhưng lại không muốn thừa nhận tác dụng phụ sau khi thăng chức mang đến.
 
“Thiếu gia chúng ta được hạng mấy?” Bích Tỉ thấy Tiên Y không nói gì, vội thay nàng hỏi.
 

“Là hạng thứ mười hai trong viện thí của chúng ta, năm nay nghe nói quận của chúng ta có gần một vạn người thi viện, trong trường thi Hoành thành có ba ngàn sáu trăm lều đều đã đầy.” Người tới báo tin bên ngoài chính là cháu trai của Nghiêm tổng quản, tên là Nghiêm Thọ, bởi vì người này ăn cỡ nào cũng không thể mập thêm bao nhiều, thế nên người khác đều chọc hắn gọi là “khỉ ốm”, là người khôn khéo chừng mực, Nghiêm tổng quản cố ý đưa hắn lên núi cho Kim Phong Hoa sai bảo, mặt khác cũng là để mấy nô bộc khác trong vườn nhìn.
 
“Trên vạn người đứng thứ mười hai…” Tiên Y kinh ngạc nói, này giống như là học sinh xuất sắc thi đại học trong kiếp trước vậy, lần trước đồng sinh có mấy ngàn người đứng thứ chín cũng thôi đi, nhưng lần này nhân số nhiều như vậy, lại đều là học sinh của phủ thành lớn, thế nhưng hắn lại đạt được thành tích thế này, có thể thấy được Kim Phong Hoa cũng không phải là loại chỉ có mã ngoài.
 
“Phía dưới nhà đều đã bắn pháo, một lát nữa thiếu gia chúng ta sẽ trở lại, chủ tử các phòng sợ rằng cũng muốn đến đây ngồi, đường gia gia của tiểu nhân có ý muốn hỏi là thiếu nãi nãi có muốn đi xuống chuẩn bị một chút.” Nghiêm Thọ nhìn xa hơn Nghiêm tổng quản, cũng suy nghĩ thấu đáo, nếu chuyện Kim Phong Hoa đã nhập tịch với danh nghĩa đích tôn nhị phòng là chuyện ván đã đóng thuyền, như vậy nhị phòng này sớm hay muộn cũng đều là tài sản của Kim Phong Hoa, không nói Kim Phong Hoa cũng là người có tiền đồ, cho dù hắn chỉ dừng bước ở tú tài, vậy nhị phòng trên luật pháp chính là đồ của Kim Phong Hoa, Nghiêm tổng quản nếu còn nhìn, nếu còn do dự như vậy, thì sản nghiệp này không thể bảo vệ được nữa, vạn nhất xảy ra chuyện gì xấu, toàn bộ nhị phòng đều sẽ bị hai phòng còn lại cắn chết, còn bọn nô bộc nhiều thế hệ như bọn họ có kết cục gì, ai cũng đều biết. Cho nên gã luôn tỏ ra cung kính với Kim Phong Hoa và Tiên Y, thường thường sẽ biểu hiện ra sự trung thành, xem như đem cả nhà của mình cột chung thuyền với Kim Phong Hoa.
 
Tiên Y cũng biết mình nên ra mặt, điều chỉnh tâm thái một chút, thay đổi một thân xiêm y khác rồi an vị trên cỗ kiệu đi xuống dưới chân núi, quả nhiên bên ngoài còn đang bắn pháo, ở hậu viện cũng có thể nghe thấy động tĩnh ở đằng trước. Tiên Y sửa sang lại phòng ốc một chút, rồi ở phòng khách phía trước chờ mấy người khác của Kim gia, lão thái gia lão phu nhân không có khả năng sẽ đến đây, cho nên người tới trước là đại phòng đại tẩu Trương thị, sau đó là tam phòng Nhị thái thái cùng Kim Đại cô nương, tam phòng vốn người lớn thưa thớt, cho dù Nhị thiếu gia đại phòng cùng Tứ thiếu gia tứ phòng thành thân cũng chỉ nhiều thêm được hai chị em dâu, so với mấy nhà quan lại khác thì quạnh quẽ hơn một chút.
 
Nhị thái thái luôn tỏ ra gần gũi với Tiên Y, vừa tiến vào đã lôi kéo nàng cười nói: “Hoa nhi đúng là tốt, ngươi nhìn một cái đi, đây đều là tú tài nương tử, hắn mới bao nhiêu tuổi, ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ.”

 
Tiên Y vội kéo Nhị thái thái đi, vừa đi vừa nói: “Đây còn không phải là do ít nhiều có trưởng bối dạy dỗ, phu quân tới Hoành thành ai cũng không quen biết, nếu không phải các trưởng bối tìm quan hệ, cho hắn được vào thư viện tốt nhất Hoành thành, sao có thể có kết quả như thế này được. Hơn nữa tứ đệ còn nhỏ, thế mà lại qua đồng sinh, chỉ sợ sau này cũng có thể lên đến tú tài, đến lúc đó có khi còn nhỏ tuổi hơn phu quân ta.”
 
Nhị thái thái vừa nghe đã biết được Tiên Y là đang lấy lòng nhà mình, dù sao chuyện thư viện cũng là do trượng phu của bà cố ý ra sức tìm quan hệ, cho dù đang ôm chân Phật cũng có thể bế Phật lên được*, huống chi Tiên Y nhắc tới con trai độc nhất của bà, lại coi trọng như thế, trong lòng bà càng sung sướng hơn, trên mặt tự nhiên cũng vui mừng hơn: “Nó chỉ là tên tiểu tử quậy phá, chốc chốc thì học văn chốc chốc lại học võ, cha nó cũng bị nó làm cho tức chết rồi.”
 
*Dốc hết sức lực.
 
“Cũng không thể nói như vậy, nói không chừng nhé, Tứ đệ là một người văn võ song toàn.” Tiên Y tung hứng nói tiếp, làm cho mặt Nhị thái thái tràn đầy ý cười.
 
Tưởng thị đi theo sau hai người bọn, nhớ đến việc thái bà bà (bà bên chồng, mẹ chồng của mẹ chồng) phân phó, trong lòng chìm xuống.
 
Ba người nói qua nói lại vài câu, Nghiêm Thọ từ bên ngoài chạy vào, nói là Kim Phong Hoa đã qua nhị môn, bởi vì tuổi Kim Phong Hoa không lớn, Nhị thái thái cũng còn ngồi đây cho nên Tưởng thị vẫn chưa tránh đi, nàng ta tò mà nhìn ra ngoài cửa phòng khách, bởi vì lần trước về nhà mẹ đẻ nên bỏ lỡ việc Kim Phong Hoa và Tiên Y làm lễ kính trà, nhiều ngày trôi qua đến nay, nàng đã nghe đến nỗi tai đóng màng nhện rằng vị thiếu niên tuấn tài này thế nào, vẻ ngoài xuất chúng thế nào, tài hoa hơn người thế nào, lại đối với chính thất xuất thân hèn mọn mà không rời không bỏ thế nào, thậm chí cho thê tử nhập tịch Hoành thành Kim gia, là nam nhân có tình có nghĩa thế nào. Theo âm thanh vui cười ngoài cửa, Tưởng thị càng ngày càng mở to đôi mắt, nhìn thiếu niên từ xa đến đang mặc đồ học sinh xanh nhạt, tay cầm quạt xếp bằng gỗ đàn hương, từ trong ánh sáng mặt trời bước vào đi đến gần mình, thiếu niên kia diễm lệ tựa đào lý*, cười như hoa mùa hè, xán lạn đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng, rõ ràng là có gương mặt phù dung như kiều nữ, nhưng cố tình gương mặt đó đặt trên người hắn lại có oai hùng quý khí làm người khác không có các nào quên đi giới tính của hắn. Hiện giờ Tưởng thị rốt cuộc đã tin tưởng, cháu đích tôn mới của nhị phòng thật sự có dung mạo vô song.
 
*Đào lý: cây đào cây lý, ví với học trò.

 
“Đại tẩu.”
 
Tưởng thị đột nhiên thanh tỉnh, lúc này mới phát hiện Kim Phong Hoa đã hành lễ với Nhị thái thái, đây là đến phiên mình.
 
“Tam đệ.” Thanh âm nhỏ như tiếng muỗi, mặt Tưởng thị bây giờ có cảm giác như bị đốt, xấu hổ muốn tránh đi, rồi lại luyến tiếc đứng tại chỗ, nhìn trộm thiếu niên kia vài lần.
 
Kim Phong Hoa ngồi dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Tiên Y, hơi lại gần, dường như đang kiêng dè người khác, rồi lại dùng thanh âm tất cả mọi người đều nghe được nói: “Tiên Tiên, vất vả.”
 
Tiên Y nhìn mọi người một cái, nhìn thấy Nhị thái thái đang dùng ánh mắt buồn cười nhìn sang, nàng vẫn hào phóng như cũ bình tĩnh nói: “Phu quân mới vất vả.”
 
Nhị thái thái Chu thị thấy hai người nắm tay dịu dàng thắm thiết, liền cười nói: “Đều là người một nhà, nói cái gì mà vất vả hay không vất vả như người xa lạ, Hoa nhi là thiếu niên có tài năng, lần này đỗ tú tài, chờ sang năm thi Hương chắn chắn sẽ đậu cử nhân, chậc chậc, đúng là nhà ta có đại phúc khí.”
 
Kim Phong Hoa khiêm tốn vài câu, làm Tiên Y hoảng hốt một lúc, thiếu niên một thân phong độ trí thức nói chuyện với người khác hiền lành trước mắt so với cái người đầy máu tươi và đôi mắt lộ ra tia hung ác kia thật giống như hai cá thể khác biệt. Nàng rất nghi ngờ, nếu Kim Phong Hoa đây không phải là có năng lực diễn xuất tuyệt đỉnh, thì đó chính là do bản thân hắn có bệnh tâm thần phân liệt. 
 
“Được rồi, ngươi mới sáng sớm đã ra ngoài, cũng nên nghỉ ngơi một chút, buổi tối Tam tổ phụ sẽ tổ chức một bữa tiệc gia yến cho ngươi, tuy không mời khách lạ nhưng cũng là suy nghĩ cho ngươi, không thể nhất thời đắc ý mà sơ sẩy. Nếu ngươi thi đậu cử nhân năm sau, Tam tổ phụ ngươi nhất định phải mở tiệc chiêu đãi toàn tộc và thông gia của các phòng.” Chu thị thấy đã không còn sớm nữa, cũng không ở lại lâu thêm, còn Tưởng thị thấy Chu thị rời đi, vốn không muốn đi cũng cùng đứng dậy, đi theo sau Chu thị mà cáo từ rời khỏi.
 
Tưởng thị quay lại thấy Kim Phong Hoa đang kéo tay Tiên Y, không biết đang cười chuyện gì làm Tiên Y đỏ mặt cười nhẹ, hai người họ rất là hoà hợp, trong lòng nàng ta không hiểu sao lại chua xót một hồi. Phu quân của nàng rõ ràng lớn tuổi hơn, không nói dung mạo tài học không bằng Kim Phong Hoa, ngay cả sự săn sóc cũng không được ôn nhu tình cảm như Kim Phong Hoa, phu quân rõ ràng là có sức khoẻ không tốt, nhưng hậu trạch lại không chỉ có mình nàng ta, cho dù mọi người đều biết nguyên nhân nàng ta không thể mang thai là do hắn, nhưng bà bà nàng luôn cảm thấy bên người hắn quá ít người hầu hạ, nếu không phải thái bà bà ngăn cản, chỉ sợ trong viện của nàng ta đã không ngừng có thêm di nương và nha đầu thông phòng.
 
Trong lòng ấm ách muốn chết, Tưởng thị trộm lau khoé mắt, trở về đại phòng trực tiếp đi đến viện của lão phu nhân, nàng trở về sớm chút cũng chỉ có một mình trong phòng, còn chưa tính đến chuyện trượng phu nàng biết chuyện Kim Phong Hoa đậu tú tài sẽ còn giận chó đánh mèo với nàng. So với chọc hắn thà rằng tránh đi một chút, chờ trượng phu uống rượu say ở chỗ thiếp thất, nàng sẽ trở về an ủi một phen, chẳng những có thể miễn bị mắng mà còn có thể nghe được vài lời hay.
 
Trương lão phu nhân nghe được chuyện Tưởng thị mới từ nhị phòng trở về đã tới viện của mình thỉnh an, bà không khỏi thở dài, nói với lão ma ma bên cạnh: “Sớm biết rằng Đại tôn tử mấy năm nay càng ngày càng thêm kì cục, năm đó ta sẽ không cưới Tưởng thị vào cửa, sợ là hiện giờ trong lòng nó đang hận ta đi.”
 

“Làm sao như thế được, Đại thiếu nãi nãi là bà con của ngài, năm đó Tưởng gia là tình hình gì, người khác không hiểu, sao Đại thiếu phu nhân có thể không hiểu. Tưởng gia nói cho sang là một nhà quận thú, nhưng dù sao đó cũng là đại phòng của Tưởng gia, nàng ta chỉ là một cô nương tứ phòng, lại có người cha vô dụng, có thể gả cho nhà của chúng ta, đã xem như phúc khí. Huống chi, Đại thiếu gia cho dù vô dụng cũng là trưởng tôn của đại phòng, ngài lại là thân thích nhà mẹ đẻ của nàng ta, chỉ cần tương lai Đại thiếu phu nhân có một mụn con, đại phòng chúng ta có thể bạc đãi nàng ta sao?” Lão ma ma cũng đã lớn tuổi, lải nhà lải nhải vài câu đã làm chút áy náy trong lòng Trương lão phu nhân phai nhạt.
 
Tưởng thị vừa vào cửa đã thấy Trương lão phu nhân đang nói chuyện cùng mấy cô nương, hi hi ha ha một hồi lâu rồi mới để cho các thiếu nữ đương tuổi xuân xanh lánh đi chỗ khác, mấy nữ hài này Tưởng thị đã gặp qua một hai người, đều là thân thích nhà mẹ đẻ của lão phu nhân, cũng có thân thích một chút với nàng.
 
“Cũng làm khó ngươi rồi, tổ mẫu biết ngươi ấm ức, sau này tổ mẫu sẽ tìm cơ hội nói một câu với Tân nhi (Đại thiếu gia), chỉ là phu thê chỉ có thân ái chứ không có thù hận, ngươi cũng nên phóng khoáng một chút, còn hơn là để người khác tìm cơ hội đánh một đòn đau.” Trương lão phu nhân gọi Tưởng thị ngồi bên cạnh, nói.
 
Tưởng thị đáy mắt lại chứa lệ, chỉ là ở trước mặt thái bà bà không dám cọ vào người, chỉ chịu đựng nói: “Tôn tức biết, đã làm tổ mẫu phải nhọc lòng.”
 
“Ai, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.” Nói xong câu này, Trương lão phu nhân liền chuyển đề tài khác: “Thế nào, ngươi hôm nay đã thấy tiểu tử nhị phòng chưa?”
 
Tưởng thị nhớ tới bộ dáng Kim Phong Hoa dưới ánh mặt trời khóe miệng khẽ nhếch, chỉ cảm thấy ngực nóng lên, vội vàng cúi đầu nói: “Là người có tài.”
 
“Cũng không phải là có tài sao……” Trương lão phu nhân nhớ tới tam phòng có con nối dõi rất ít, lại nghĩ tới nhiều thế hệ Kim gia như vậy, trong triều đình làm việc mệt chết cuối cùng không ai vì Kim gia nói một câu vào thời điểm mấu chốt, bằng không không chừng con trai của bà đã không mất sớm như vậy.
 
“Nhưng tôn tức cũng nhìn thấy, người truyền tin đến không sai, người ở nhị phòng kia thật sự có tình cảm rất tốt với thê tử nô tỳ, chỗ bà bà…” Nói tới đây, Tưởng thị cảm thấy dòng nước chua lè bốc lên.
 
“Tình cảm tốt cũng chẳng sao, đừng đi theo bà bà đầu óc không tốt của ngươi mà xem náo nhiệt, hắn thích nô tài thì cứ để hắn giữ, chúng ta là đang nghĩ biện pháp kết minh chứ không kết oán, dù sao hậu viện của nam nhân không thể chỉ có một nữ nhân.” Trương lão phu nhân điềm đạm nâng chung trà, đơn giản nhấp một ngụm nói.
 
Tưởng thị tức khắc cảm thấy đáy lòng chợt lạnh.