Đường Về - Ngải Ngư

Chương 121



Edit: Mây

Tưởng Phóng mở miệng, lời nói tới bên miệng lại biến thành một câu: “Tôi suy nghĩ đã.”

Điền Trà chớp mắt, kinh ngạc “A” một tiếng.

Hai người đứng mặt đối mặt, không khí nhất thời có chút trầm mặc và kỳ lạ, tuy rằng không đến mức xấu hổ, nhưng cũng không thể nói là tự nhiên được.

Không chịu nổi bầu không khí quái dị này, Điền Trà vừa định mở miệng phá vỡ sự trầm mặc này trước, kết quả trùng hợp Tưởng Phóng cũng mở miệng nói chuyện.

Điền Trà: “Buổi tối anh có muốn ăn gì không? Tôi làm cho anh!”

Tưởng Phóng: “Vừa rồi nói muốn tặng cho em thứ này……”

Hai người lại thoáng chốc đồng thời dừng lại, phòng trong lại lập tức rơi vào một mảnh yên tĩnh.

Điền Trà ngửa mặt nhìn Tưởng Phóng, trong ánh mắt hiện lên sự khó hiểu, nói: “Hả?”

Tưởng Phóng khẽ mím môi, sau đó xoay người, đi tới bên cạnh bàn trà, anh đặt bó hoa lên trên sô pha, khom lưng cầm cái hộp ở trên bàn trà lên, lại xoay người trở về.

Ngón tay của Tưởng Phóng mở cái hộp ra, có hơi lo lắng hỏi Điền Trà: “Cái này, có đẹp không?”

Điền Trà ngây ngốc nhìn sợi dây chuyền kim cương có hình cái ly nhỏ, trong ánh mắt đều phản chiếu ánh sáng kim cương, lấp la lấp lánh.

“Đẹp!” Cô gần như không rời mắt được, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền này.

“Thích không?” Tưởng Phóng lại hỏi, giọng nói rất trầm.

“Thích!” Điền Trà thành thật trả lời nói, giống như một học sinh giỏi tích cực ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của giáo viên.

Trong lòng người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, anh cầm sợi dây chuyền lên, mở móc khóa ra, sau đó đột nhiên đi đến gần.

Điền Trà theo bản năng hơi ngửa ra phía sau một chút, ngẩng mặt lên.

Chỉ thấy Tưởng Phóng cụp mắt, vẻ mặt chăm chú lại nghiêm túc, hai tay anh lần lượt cầm lấy hai đầu sợi dây chuyền, đang định đeo lên cho cô.

Điền Trà há hốc mồm, ngơ ngác mềm mại hỏi: “Anh  muốn…… tặng cho tôi sao?”

Yết hầu của Tưởng Phóng trượt lên xuống, phát ra âm thanh rất thấp từ trong cổ họng: “Ừm.”

Cô có hơi khó hiểu hỏi: “Vì sao lại muốn tặng cho tôi vậy?”

“Muốn tặng thôi.” Anh lời ít mà ý nhiều.

Điền Trà cắn môi, khóe miệng lại không nhịn được cong lên, trong lòng cô cảm thấy vui vẻ nói không nên lời, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, ngửa mặt si ngốc nhìn anh, để cho anh nhẹ nhàng giúp cô đeo sợi dây chuyền vào.

Hai cánh tay của người đàn ông vòng quanh cổ cô, anh hơi khom lưng, cúi đầu, hơi thở ấm áp anh thở ra phả vào bên tai cô.

Điền Trà căng thẳng mím chặt môi, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, như là có một con nai con đang bị mất phương hướng và đích đến cứ đâm loạn vào, quấy nhiễu đầu óc cô không yên. 

Ngay cả khi anh đã lùi lại, cô vẫn còn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, gần như nín thở, giống là như vậy có thể che giấu được nhịp tim điên cuồng của mình.

Tưởng Phóng đứng thẳng người, cụp mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên cổ cô.

Hoa hồng kim sắc liên trụy thượng chuế đầy kim cương, rực rỡ lấp lánh, làm nổi bật làn da vốn đã trắng nõn lại càng thêm trắng và tinh tế, mịn màng và hoàn mỹ như viên ngọc bích tốt nhất.

Tay Tưởng Phóng bất giác nâng lên, duỗi qua nhẹ nhàng chạm vào sợi dây chuyền, cẩn thận sửa lại cho cô.

Lòng bàn tay người đàn ông chạm vào làn da ở trước cổ cô rất nhẹ, ngay sau đó làn da đã ửng đỏ dùng tốc độ của mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, giống như hoa đào đột nhiên nở rộ vậy.

Điền Trà còn chưa khôi phục lại tinh thần, đã bị ngón tay mềm mại của anh cọ vào làn da, cơ thể của cô rất mẫn cảm hơi run lên một chút, cô gái hốt hoảng nhìn anh, có chút không kìm lòng được mà gọi một tiếng: “Phóng Phóng……”

Tưởng Phóng như là đã quen với cách cô gọi mình như vậy, thấp giọng đáp: “Ừm?”

“Anh thật sự tặng dây chuyền cho tôi?” Cô gái nhỏ đột nhiên trở nên phấn khích, vui vẻ giống như là trúng vé số, “Tôi thế mà lại nhận được quà của Phóng Phóng sao! Hu hu hu hu tôi có chết cũng không hối tiếc!!!”

Tưởng Phóng giơ tay búng vào trán cô một cái, “Không được nói bậy.”

Cái gì mà chết hay không chết.

Điền Trà cười hì hì, “Vậy thì tôi không khách sao nữa! Nhận thật nha!”

“Nhưng mà, tôi cũng sẽ đáp lễ lại anh! Tôi phải làm cho anh thật nhiều món ăn ngon! Chỉ cần anh muốn, làm bao lâu cũng được!”

Lời nói của cô vô cùng hùng hồn, sau đó giây tiếp theo đã bị Tưởng Phóng nói dọa sợ.

Bởi vì Tưởng Phóng đã nhanh chóng lại trời lại bằng một câu: “Vậy làm cả đời là được rồi.”

Điền Trà sững sờ.

Côn trợn to mắt, ánh mắt ngập tràn sự khiếp sợ và kinh ngạc, căn bản không thể tin được câu vừa rồi mình nghe thấy anh nói là thật.

Tưởng Phóng chỉ là thuận miệng nói theo cô, cứ như vậy lơ đãng nói ra những lời mình đã giấu kín vào tận đáy lòng, chờ đến khi anh phản ứng lại, thì đã quá muộn.

Điền Trà đã trợn tròn mắt với anh trưng ra bộ dạng “Tôi là ai tôi đang ở đâu”.

Tưởng Phóng thở dài, dứt khoát từ bỏ việc che giấu tình cảm, có chút như là bất chấp tất cả thẳng thắn nói: “Tôi đã có điều kiện muốn em đồng ý, tôi đã nghĩ kỹ rồi.”

“Thỏa mãn điều ước thứ ba của tôi lúc sinh nhật đi, Điền Trà.”

Điền Trà đã hoàn toàn ngơ ngác, kinh ngạc máy móc nói: “Được……”

“Điều ước thứ ba, muốn Điền Trà làm bạn gái của tôi.”

Trong đầu Điền Trà “Bùm ——” một tiếng, như là một chùm pháo hoa nổ tung, sau đó chính là khói mù lượn lờ dâng lên bay vào trong không trung.

Cô và anh nhìn nhau, hai người không ai nói gì nữa.

Điền Trà có hơi há hốc mồm.

Thậm chí cô cảm thấy là mình đang nằm mơ.

Phóng Phóng sao lại…… Tỏ tình với cô được chứ?

Làm sao có thể như vậy được? Không thể nào? Anh chính là Tưởng Phóng đó!

Sau một lúc lâu, rốt cuộc Điền Trà cũng không còn căng chặt người đứng yên tại chỗ, hình như là cô đang tìm món đồ gì đó, đứng yên xoay người một cái đột nhiên xoay người về phía bàn nấu ăn ở bên cạnh anh.

Sau đó Tưởng Phóng cứ như vậy trơ mắt nhìn cô bất ngờ cúi đầu, trám phát ra một tiếng “bốp”, đầu dập lên trên bàn.

Anh sững sờ, lập tức đi đến nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lùi về phía sau một bước.

Người đàn ông lạnh mặt, nhìn cái trán đỏ bừng của cô, có hơi tức giận nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, giọng nói nặng nề: “Em làm cái gì vậy? Không đồng ý thì không đồng ý, tôi sẽ không ép buộc em……”

Ai ngờ Điền Trà lại ngơ ngác nhìn anh, dáng vẻ ngốc nghếch, nói chuyện ấp a ấp úng: “Không phải là nằm mơ sao……”

Rồi sau đó lại bĩu môi, đôi mắt lập tức đỏ lên, cô giơ tay che trán lại, vừa khóc nức nở vừa nói: “Đau quá.”

Tưởng Phóng nghẹn ở trong lồng ngực, không thể lên cũng không thể đẩy xuống được, không bùng phát được.

Giây tiếp theo, đột nhiên cơ thể Điền Trà không đứng vững lùi về phía sau một bước, cô gái bỗng dưng trợn to mắt, nhìn người đàn ông tiến đến trước mặt cô gần trong gang tấc.

Đường cong trên vai anh vô cùng rõ ràng, trên khuôn mặt lạnh lùng nhuộm một lớp màu ửng đỏ mỏng manh, lông mi dài cong lên hơi rung.

Điền Trà ngây người suy nghĩ, môi của Phóng Phóng thật mềm nha……

Nụ hôn của anh cũng không tính là quá dịu dàng, thậm chí còn có thể nói có hơi mãnh liệt, rất nhanh liền cạy mở hàm răng của cô, công phá tiến vào trong.

Điền Trà liên tục bị đẩy về phía sau, sau lại trực tiếp bị anh cúi người bế lên, lập tức ngồi ở trên bàn nấu ăn.

Cuối cùng lần này người đàn ông cũng có thể không cần hạ thấp người quá nhiều, anh hơi thẳng sống lưng dậy, hai tay đè lên trên mặt bàn lạnh lẽo, nghiêng nửa người trên chủ động công kích.

Biểu cảm của Điền Trà kinh ngạc, hai má bị màu đỏ phủ lên một cách nhanh chóng.

Cô căng thẳng nhắm mắt lại.

Có một cảnh xẹt qua ở trong đầu cô, giống như một bộ phim.

Cô đến cửa nhà anh để bấm chuông cửa, sau đó anh mở cửa để cô vào nhà.

Cô kéo góc áo anh đi theo phía sau anh giống như một cái đuôi nhỏ, trong khoảnh khắc cô vừa xoay người lại đó anh lập tức giang hai cánh tay ra muốn ôm lấy cô.

Anh ôm cô vào lòng và nói câu gì đó.

Cô không thành thật mà ôm anh nhảy tới nhảy lui, hai người ngã xuống trên sô pha.

Anh đỡ cô lên, tư thế ôm nhau của bọn họ rất mập mờ, cô nói muốn hôn anh.

Sau đó tiếng chuông cửa vang lên, cô trốn ở sô pha giả chết, lén nhìn anh thì lại phát hiện hình như là anh đang thất thần, rất khổ sở bất lực thậm chí là không vui đứng yên cạnh cửa.

Cô đi đến nhón chân lên bịt kín lỗ tai anh lại.

Bọn họ…… Trong chuông cửa rồi tiếng gõ cửa và tiếng hét chói tai, đã hôn nhau.

Cứ như vậy trốn vào một góc ở phía sau cánh cửa ki, nụ hôn kéo dài và lưu luyến.

Điền Trà mở to đôi ngập nước, cảm giác choáng váng quá mãnh liệt, làm cho cô chợt nhắm mắt lại.

Sau một lúc lâu, anh chậm rãi và dịu dàng hơn, từng chút từng chút một dừng nụ hôn này lại, cho đến khi lùi lại rời đi.

Hô hấp của Điền Trà bất ổn hít lấy không khí, khuôn mặt đỏ lên.

Co ngồi ở trên bàn nấu ăn, vẫn không nhịn được nghĩ đến những hình ảnh hiện lên trong đầu cô  vừa rồi.

Là cảnh tượng đã từng xuất hiện ở trong giấc mơ của cô.

Nhưng lại chân thật không giống như là cảnh trong mơ.

Thật ra Tưởng Phóng cũng không khá hơn là bao. Anh thở ra một hơi thật sâu, miễn cưỡng làm cho mình có thể hít thở ổn định hơn một chút.

“Còn cảm thấy là đang nằm mơ sao?” Giọng nói của có nhiễm dụ/c vọng, khàn khàn lại gợi cảm.

Ánh mắt của Điền Trà rất mờ mịt chớp chớp mắt, sau đó lại như là rất tỉnh táo hỏi: Em…… Đã từng hôn anh rồi sao?”

Tưởng Phóng hơi giật mình, lại nghe thấy cô hỏi: “Giấc mơ của em lúc uống rượu say, cũng là…… Thật sự xảy ra sao?”

Người đàn ông môi.

Chỉ vài giây sau, từ trong cổ họng anh phát ra một tiếng “Ừm” trầm thấp.

Lúc này nhịp tim của Điền Trà còn chưa kịp bình tĩnh lại, gần như muốn trực tiếp xuyên thủng lồng ngực, nhảy thẳng ra ngoài.

Để anh tận mắt nhìn thấy trái tim này của cô đã bị anh trêu chọc thành bộ dạng gì.

“Phóng Phóng……” Nước mắt của Điền Trà bỗng nhiên lách tách chảy xuống, “Anh thật sự thích em sao……”

Tưởng Phóng thở dài một hơi, kiên nhẫn trả lời: “Thật sự thích.”

Tuy rằng trong lòng Điền Trà vẫn luôn ảo tưởng nếu Tưởng Phóng thích cô thì tốt biết bao, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện này, cô lại không thể tin được một chút nào.

“Vì sao? Anh là minh tinh, anh không sợ có bạn gái sẽ gây bất lợi đối với sự phát triển của anh sao……”

Tưởng phóng có chút tự giễu cười.

“Anh cái gì cũng không có, cũng không có gì phải sợ cả.”

“Điền Trà, hiện tại anh cũng không có cách nào cho em thứ gì, ngoài trừ trái tim này. Nếu như em muốn, thì hãy nhận lấy, nếu ghét bỏ, thì cứ từ chối là được……”

Không đợi anh nói hết, Điền Trà đã cuống quýt nhảy xuống bàn nấu ăn, hai chân cô vẫn còn mềm nhũn ra không đứng vững được, cứ như vậy lảo đảo đâm vào trong lòng anh.

Cô gái nhỏ vươn cánh tay ra, ôm vòng lấy eo anh thật chặt.

Cô nói năng có hơi lộn xộn và vội vàng: “Em không chê, không chê!”

“Anh đừng rút lại mà, em muốn, em muốn trái tim của anh.”

“Chỉ là em có chút không thể tin được, Phóng Phóng sẽ thích em……”

“Thật xin lỗi chuyện đêm đó không phải là em cố ý, em uống quá nhiều, anh đừng không vui, vừa rồi em đều đã nhớ ra được, em ôm anh, còn hôn anh, em sẽ chịu trách nhiệm với anh! Phóng Phóng đừng buồn.”

“Không phải là anh cái gì cũng không có, Phóng Phóng, anh có em, anh có em mà.”

Cô căng thẳng nói đến mức biến thành lảm nhảm, không ngừng nói đi nói lại cho anh nghe, giống như là muốn móc hết những lời ở trong lòng nói cho anh biết.

Tưởng Phóng: “……”

Anh cứng đờ đứng yên tại chỗ, sống lưng rất thẳng.

Bên tai vang lên từng câu nói mềm mại và ngọt ngào của cô, cô ở trong lòng anh mềm mại như một con mèo con, tựa như không có xương.

Câu “Phóng Phóng, anh có em mà” kia, đánh thẳng vào trái tim của anh.

Anh chậm rãi nâng tay lên, cho cô một câu trả lời.

Tưởng Phóng ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô gái, cúi đầu cọ cọ vào mái tóc mềm mại của cô, hốc mắt nóng lên thì thầm với cô: “Trà Trà, anh muốn ăn cơm em nấu.”

Trà Trà.

- -----oOo------