Đường Về - Ngải Ngư

Chương 108



Edit: Mây

Đêm Thất Tịch, phòng làm việc 921 đã phát tập cuối cùng của kịch truyền thanh《Bán sinh linh》.

Rồi sau đó một đám người trong phòng làm việc tổ chức một buổi ca nhạc Thất Tịch trên kênh YY.

Người dẫn chương trình là đạo diễn Thủy Nguyệt của kịch truyền thanh, khách mời chính là những thành viên khác trong phòng làm việc và Lâm Hòa, đương nhiên người nghe chính là các fan.

Chẳng qua Lâm Hòa có việc, cho nên vào kênh chậm hơn một chút.

Cô không nói cho bất kỳ người nào, trở về Thượng Hải một chuyến.

Căn nhà đã có người muốn mua, cô phải trở về để làm thủ tục và hợp đồng.

Đi một mình về một mình, khi xuống máy bay thì cũng đã gần đến chín rưỡi.

Mà lúc này, chương trình ca hát trên YY đã tiến hành được một nửa.

Lâm Hòa xuống máy bay thì lập tức dùng điện thoại mở YY ra, đeo tai nghe vào kênh của phòng làm việc 921.

Cô vừa online, rất nhanh  trên màn hình chung đã có rất nhiều fan bình luận đòi Mộc Mộc Hòa hát một bài.

Lâm Hòa không chú ý, bởi vì cô đang bắt taxi.

Nhưng Thủy Nguyệt và mọi người nói chuyện cô đều có thể nghe được, cho nên cũng đã biết được có fan muốn cô hát.

Lâm Hòa đang định sau khi lên taxi thì giải thích một chút, Vệ Thụ đã đứng ra giải vây giúp cô, giọng của người đàn ông vừa trầm thấp vừa dịu dàng, xuyên qua tai nghe chui vào lỗ tai cô, tê dại gãi vào làm cho trái tim ngứa ngáy.

Quả thật giống như là một loa siêu trầm vang lên.

“Cái kia, tôi thay cô Mộc nói một câu,” Vệ Thụ không nhanh không chậm nói: “Gần đây cô Mộc bị cảm, cổ họng đau dữ dội, nói chuyện giọng cũng khàn khàn, càng đừng nói đến chuyện hát, mọi người thông cảm một chút.”

Lâm Hòa ngồi vào ghế sau xe taxi đọc địa chỉ cho tài xế, nghe được ngữ điệu nói dối như thường của Vệ Thụ, bật cười trong vô thức.

Cô cũng không biết mình bị cảm và khàn giọng nữa đó.

Các fan trên màn hình chung vẫn không buông tha, thậm chí còn có người nhanh nhẹn hỏi thẳng: “Ah Thụ, làm sao anh biết được giọng của cô Mộc bị khàn?”

Những lời này vừa thốt ra, các fan khác cũng sôi nổi máy đọc lại, Vệ Thụ thở dài, nói: “Đừng quên tôi chính là Thượng Quan Lâm, tôi phải hỏi thăm nhiều vấn đề từ tác giả, thậm chí còn phải cần tác giả đến hiện trường nghe tôi lồng tiếng chỉ ra chỗ khuyết điểm của tôi!”

“Mọi người không tin thì cứ hỏi Thủy Nguyệt và Khương Khương, mọi người đều làm cùng nhau, bọn họ cũng biết gần đây cô Mộc không khoẻ.”

Thủy Nguyệt, Khương Mộng Kỳ cùng với những người khác trong phòng làm việc: “……”

Anh Thụ, anh đừng kéo bọn em xuống nước chứ, bọn em có biết cái gì đâu? Bọn em cũng không biết gì cả!

Tuy rằng trong lòng mọi người điên cuồng mắng chửi Vệ Thụ, nhưng vẫn sôi nổi nói chuyện chứng minh  lời Vệ Thụ nói chính là thật sự.

Lúc này các fan mới buông tha cho Lâm Hòa.

Tuy nhiên, Lâm Hòa đã thoát khỏi một kiếp nạn, nhưng Vệ Thụ không thể trốn thoát.

Kỳ thật cho dù fan không nhắc tới, thì vốn dĩ Vệ Thụ cũng muốn hát, đúng lúc này Lâm Hòa cũng ở đây, Vệ Thụ không từ chối nữa.

Chẳng qua……

Anh nói: “Bây giờ tôi đang ở bên ngoài, cho nên không có nhạc đệm, chỉ có thể hát chay, sợ điếc lỗ tai có thể tắt âm lượng trước nha.”

Thủy Nguyệt cười nói: “Thầy Vệ, anh đã chuẩn bị gì rồi?”

Vệ Thụ nửa đùa nửa thật: “Cái khác thì tôi không biết, cứ hát bài của thần tượng của tôi đi.”

Vì thế, Vệ Thụ bắt đầu từ “Vô số bất ngờ bắt đầu từ em, tin tưởng gắn bó với nhau, nói một câu thích em, trong lòng ngập tràn là em” hát đến “Từ đây để ngăn  chặn nỗi nhớ em, tôi nguyện cả đời này yêu em không thay đổi”.

Từ “Ánh trăng soi người, người trước mắt là vô giá” xướng đến “Nhìn sang bên cạnh, vạn vật đều đã có”.

……

Người đàn ông từ từ hát lên, âm thanh  trầm thấp gợi cảm vô cùng ấm áp, gần như có thể làm cho trái tim băng giá trong lòng người ta tan chảy.

Từng câu từng chữ, mỗi một đoạn, xâu chuỗi lại, lập tức trở thành một bài tình ca tỏ tình độc đáo.

Hốc mắt của Lâm Hòa đã nóng lên từ lúc nào không hay, nhưng khóe miệng cô lại cong lên.

Cô cúi đầu, nhìn các fan điên cuồng tặng quà tỏ tình cho Vệ Thụ trên màn hình chung, nghe Vệ Thụ hát, đã lâu rồi mới có lại cảm giác rung động.

Trong  xe tài xế còn ở một bài hát khác, cô Mai hát một cách nhẹ nhàng và cảm xúc: “Yêu không chịu nổi, ước gì cả một đời, nguyện chỉ ôm chặt người trước mắt……”

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Vệ Thụ đều sẽ tìm cô nói chuyện phiếm, cũng thường xuyên gọi video với cô, nội dung nói đều là những chuyện xảy  ra mấy ngày nay, rõ ràng rất nhàm chán, nhưng từ trong miệng anh nói ra lại trở nên rất thú vị.

Cô bắt đầu cảm thấy vui vẻ, cảm thấy nhẹ nhàng, cảm xúc không hề giống như ban đầu lúc nào cũng cảm thấy áp lực.

Đêm đó sau khi cô  từ chối anh một lần, anh không còn nhắc đến chuyện yêu đương với cô nữa, nhưng đúng là anh thật sự đang theo đuổi cô.

Hơn nữa anh vẫn rất biết chừng mực, không làm cho cô cảm thấy bối rối, cũng sẽ không làm cô cảm thấy phản cảm.

Lâm Hòa bừng tỉnh phát hiện, sau khi quen biết với anh, ở cùng một chỗ với anh, mặc kệ làm cái gì, đều rất thoải mái.

Giống như anh…… Cứ như vậy rất tự nhiên hòa nhập vào cuộc sống của cô, để lại dấu ấn trên bức tranh cuộc sống của cô.

Khắc sâu, làm cho người khác không thể nào bỏ qua dấu vết đó.

Cô đang ngẩn người, trên màn hình điện thoại bỗng nhiên nhảy ra một số điện thoại lạ.

Lâm Hòa có chút ấn tượng, là nhân viên chuyển phát nhanh đã gọi điện thoại cho cô vào tối hôm nay, nói cần cô ký nhận một chuyển phát nhanh.

Lúc ấy cô nói có thể đặt ở tủ chuyển phát nhanh, nhưng đối phương nói đồ vật quá lớn, cần chính cô tự mình ký nhận.

Lâm Hòa nghe máy, giọng của đối phương nghe như là của một người đàn ông trung niên, cũng trầm thấp hồn hậu, toát lên cảm giác mạnh mẽ, thậm chí còn có thể nói là hơi khô khan.

“Cô Lâm, bây giờ cô có ở nhà không? Tôi đang đưa chuyển phát nhanh khác có đi ngang qua tiểu khu của cô, nếu cô có ở nhà thì xuống dưới ký nhận một chút.”

Lâm Hòa hơi ngượng ngùng nói: “Tôi đang ở trên đường, sắp tới rồi, làm phiền anh có thể chờ tôi thêm khoảng mười phút nữa không?”

“Được, có thể,” đối phương đồng ý: “Tôi đang ở dưới tòa nhà của cô.”

“Được, cảm ơn.” Sau khi Lâm Hòa cúp điện thoại vẫn không nghĩ ra được là ai gửi chuyển phát nhanh cho mình, hơn nữa còn là một món đồ lớn.

Cô xuống xe ở cổng tiểu khu, sau khi đi bộ vào tiểu khu rồi đi đến gần cửa tòa nhà mình ở, nhưng lại không phát hiện có nhân viên chuyển phát nhanh nào ở đây.

Lâm Hòa móc điện thoại ra, gọi điện thoại cho đối phương.

Rất nhanh, điện thoại đã được kết nối.

Lâm Hòa hỏi: “Anh có đang ở dưới tầng tòa nhà 16-3 không? Sao tôi không nhìn thấy?”

Hình như đối phương có cười một cái, rồi sau đó Lâm Hòa nghe được một âm thanh trong tai nghe và từ phía sau truyền đến chồng lên nhau, hoàn toàn hòa vào nhau.

Giọng của Vệ Thụ truyền đến, người đàn ông cười nói: “Em xoay người lại đi.”

Lâm Hòa sững sờ, ngay khoảnh khắc cô nghe được giọng nói của anh, cả người chợt cứng đờ đứng yên tại chỗ, ngay sau đó mới từ từ máy móc xoay người lại, nhìn thấy anh đứng ở chỗ cách cô mấy mét, vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại giống như cô.

Chiếc điện thoại trong tay người đàn ông không phải là chiếc anh thường dùng, mà là một chiếc điện thoại mới khác.

Số điện thoại nói chuyện với cô, cũng là anh cố ý chuẩn bị một số mới để tạo ra bất ngờ này.

“Anh……” Lâm Hòa kinh ngạc trợn tròn mắt, “Sao lại là anh? Giọng nói cũng không giống một chút nào!”

Vệ Thụ bật cười, cố ý dùng giọng trung niên vừa rồi để ngụy trang lừa cô hỏi: “Không giống sao?”

Lâm Hòa dở khóc dở cười, nhẹ giọng nói: “Quả nhiên diễn viên lồng tiếng đều là quái vật.”

“Cô Lâm, chuyển phát nhanh của cô “Vệ Thụ” đã giao thành công,” Mi mắt anh cong cong, nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Xin vui lòng ký nhận.”

Lâm Hòa bị lời anh nói chọc cười, cô cúp điện thoại, cười hỏi anh: “Sao anh lại đến đây……”

Vừa mới nói xong lại giật mình nói, “Anh sẽ không…… Chờ ở đây từ lúc chiều tối đến giờ đó chứ?”

Vệ Thụ bất đắc dĩ nhướng mày, “Ai biết được hôm nay em sẽ đi Thượng Hải.”

“Bán nhà rồi?” Anh hỏi.

Lâm Hòa gật đầu, “Ừm.”

“Sau này có dự định gì không? Định cư ở Bắc Kinh?”

Lâm Hòa rất nghiêm túc nói: “Muốn đi xem vài căn biệt thự, định mua một căn biệt thự rồi dọn vào đó ở.”

Rồi sau đó cô lại nói: “Anh xác định muốn ở đây nói chuyện mua nhà với tôi?”

“Đi ăn cơm tối đi, tôi mời anh.” Cô khẽ cười. Hai người đi đến gara, lúc nào Lâm Hòa cũng mang theo chìa khóa xe bên người.

Cuối cùng vẫn là Vệ Thụ lái xe, bởi vì Lâm Hòa đi giày cao gót không tiện lắm.

Ngày Thất Tịch, các nhà hàng đều đang tổ chức các hoạt động.

Đều không ngoại lệ là phần ăn tình nhân.

Để cảm nhận bầu không khí này một chút, Vệ Thụ đã kéo Lâm Hòa đến một nhà hàng Tây sang trọng, ăn phần ăn tình nhân, tán gẫu về chuyện xảy ra gần đây.

Còn nói một vài thứ về chuyện mua nhà.

Ăn cơm tối xong, Vệ Thụ lái xe đưa Lâm Hòa về.

Sau khi về đến nhà Vệ Thụ đỗ xe ở trong gara, lúc Lâm Hòa sắp lên tầng, anh giữ cô lại.

“Đợi một chút rồi hẵng lên.” Vệ Thụ nắm tay cô đi về phía hành lang dài của tiểu khu.

Lần đầu tiên Lâm Hòa bị anh nắm tay đi trên đường, cô ngượng ngùng mặt đỏ lên, trái tim trong lồng ngực giống như con chim sẻ nhỏ vui sướng nhảy tới nhảy lui.

Lâm Hòa ngơ ngác đi theo anh tới trước hành lang dài, lúc này cô mới phát hiện, trên hành lang dài treo đầy dây nho nhân tạo, hành lang vốn dĩ chỉ đặt ghế đá bàn đá, nhưng lúc này hơi tối, cô chỉ cảm giác hình như trên bàn đá có thứ gì đó.

Vệ Thụ lấy một cái điều khiển từ xa rất nhỏ từ trong túi ra, nhẹ nhàng nhấn một cái, toàn bộ hành lang dài sáng lên trong thoáng chốc, từng hàng nho màu tím lấp lánh ánh đèn.

Lâm Hòa bước lên bậc thang, chậm rãi đi dọc theo hành lang dài về phía trước.

Vệ Thụ đi theo bên cạnh cô.

Cho đến khi hai người đi đến trước bàn đá ghế đá, rốt cuộc Lâm Hòa cũng nhìn thấy rõ trên bàn đang đặt cái gì.

Là một hộp nhẫn đã được mở ra.

Bên trong có một chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh.

Cả người Lâm Hòa cứng đờ, cụp mắt thấy chiếc nhẫn như vậy, vừa hoảng loạn vừa luống cuống.

Cô vừa mới ngẩng đầu lên,Vệ Thụ đã ấn bả vai côc để cho cô ngồi trên ghế đá.

Người đàn ông đứng ở phía sau cô, sờ sờ đầu cô trấn an, nhẹ nhàng nói với cô: “Đừng căng thẳng, tôi sẽ không ép em làm bạn gái của tôi ngay bây giờ.”

Rồi sau đó anh lại chuyển sang chuyện khác, nói: “Nhưng chiếc nhẫn này là tôi để lại cho vợ tương lai của tôi, cho nên cần phải bảo quản thật tốt.”

Vệ Thụ đứng phía sau Lâm Hòa cúi người, cầm lấy nhẫn hộp, đặt ở trước mặt cô, người đàn ông cứ như vậy khom lưng, hai tay chống ở mép bàn đá.

Anh ghé sát vào bên tai cô trầm giọng nói: “Mộc Mộc, tôi biết em cần thời gian, tôi cũng cho em thời gian, nhưng tôi muốn nghe một câu từ trong miệng em.”

“Không phải là “Em yêu anh” cũng không phải là “Em thích anh” hay là “Em đồng ý”.”

Trái tim Lâm Hòa bỗng nhiên run lên, cô cụp hàng lông mi xuống, hai tay đan vào nhau, căng thẳng mà không biết nên nói cái gì.

“Chỉ cần em xác định, sẽ có một ngày tôi có thể chờ được em nói những lời này, thì giúp tôi giữ nó, được không?”

“Chờ đến khi nào thì đồng ý thì em cứ nói, tôi sẽ đeo nó lên ngón áp út của em, như vậy, có được không?”

Mục đích của Vệ Thụ rất rõ ràng, anh không cần cô đồng ý anh ngay bây giờ, anh cũng biết trước mắt cô không làm được.

Thứ anh muốn chính là, có một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ đồng ý làm cô dâu của anh.

Chỉ cần cô đáp lại anh một chút, làm cho anh xác định được đời này anh có thể chờ được cô, thì anh sẽ cam tâm tình nguyện chờ đợi.

“Mộc Mộc,” Vệ Thụ đứng thẳng dậy, sau đó lại quỳ xuống bên cạnh cô, anh tách hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của cô ra, nắm hai bàn tay trong tay, rất dịu dàng nói: “Tôi biết con người đều nên biết thỏa mãn, tôi cũng không muốn quá tham lam, tôi không cần nửa đời trước của em, cũng có thể không cần kiếp sau của em, tôi chỉ muốn có được quãng đời còn lại của em.”

“Nếu em muốn thì cuộc sống sau này cứ giao cho tôi, đêm nay cứ nhận lấy nó, chờ tương lai một ngày nào đó, tôi tự mình đeo nó vào cho em, không bao giờ tháo ra nữa.”

Lâm Hòa cúi đầu xuống, bàn tay bị anh nắm chặt ở lòng bàn tay cảm nhận được sự ấm áp từ trên tay anh truyền tới.

Hốc mắt người phụ nữ đỏ bừng, sau một lúc im lặng, cô rút tay mình từ trong lòng bàn tay anh ra, cầm lấy hộp nhẫn ở trước mắt mình, đóng nắp lại.

Lâm Hòa hít hít mũi, ổn định cảm xúc một chút, cho anh biết câu trả lời của cô.

“Được, tôi giữ giúp anh.”

- -----oOo------